Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!

Chương 48: Kí ức mơ hồ (1)




Vài ngày sau thì Khương Đình Lập cũng đã có trên tay một sấp tài liệu, đây là những bệnh án liên quan đến Hà Mật, theo như những gì cậu ta xem xét thì sức khỏe của cô dạo gần đây khá kém, có thể là do lần sảy thai trước đó nên mới kém như vậy.

Tuy nhiên, thứ khiến cho Khương Đình Lập phải kinh ngạc đến tức giận chính là việc về trí nhớ của Hà Mật. Theo như những gì được biểu đạt ở đây thì trong khoảng thời gian Tống Giai Âm qua đời thì cô đã có một lần đến bệnh viện, bác sĩ phụ trách năm đó cũng vô cớ mà biệt tăm, tên quản gia họ Cao đi theo cô cũng không thấy mặt. Hiển nhiên, có thể đối với một đứa trẻ bảy tuổi thì kí ức đáng sợ đó sẽ dễ dàng quên mất, nhưng Khương Đình Lập không phải mới quen biết Hà Mật ngày một ngày hai, nên cậu ta biết rằng đã có người giở trò sau lưng.

Bàn tay đang nắm giữ giấy xét nghiệm của cô liền siết chặt, nếu như chuyện này có liên quan đến Lý Lan Hinh, thì cậu ta vẫn nên điều tra từ cô ta trước. Nhưng mà, nên nói với Hà Mật như thế nào đây?

Bất chợt, lúc này Chu Xuyên lại đến tìm Khương Đình Lập, nhìn sắc mặt của cậu em không tốt lắm, Chu Xuyên liền nói:

- Mật Nhi có chuyện gì sao?

Khương Đình Lập cũng đưa cho anh của mình xem bản báo cáo, nhưng xuất hiện ở trên đó là hai chữ “bình thường”, nhưng với sự nhạy bén của Chu Xuyên thì chắc chắn mọi chuyện không phải như vậy. Nhìn sang Khương Đình Lập thì cũng nhận được một cái gật đầu, Chu Xuyên không biểu lộ cảm xúc trên gương mặt, nhưng có thể thấy anh đang mất bình tĩnh, bàn tay cũng đã siết chặt lại, nói:

- Em tính làm gì?



- Anh cả từng nói trong bang của anh ấy có người dùng được thuật thôi miên, em muốn giúp Mật Mật lấy lại kí ức.

- Liệu có tốt không?

Khương Đình Lập lắc đầu, nếu như Hà Mật nhớ lại chuyện đau lòng đó thì chắc chắn là không tốt rồi, nhưng nếu như họ không làm như vậy thì làm sao rửa sạch được nổi oan tình cho cô đây? Rõ ràng với đứa bé bảy tuổi thì động cơ giết người là gì chứ? Cho dù co là sơ ý thì cũng không thể chết người được.

- Chúng ta vẫn nên nói chuyện với mọi người. Biết đâu sẽ có cách khác có thể giúp em ấy mà không cần thôi miên.

Khương Đình Lập cũng gật đầu, sau đó thì hai người họ cũng về nhà. Đúng lúc Hà Mật cũng vừa đi học về, nhìn sắc mặt của hai anh không tốt lắm thì cô cũng lo lắng, nghiêng đầu nhìn hai người họ, nói:

- Anh ba, anh tư, hai người sao vậy? Có chuyện gì sao?

Chu Xuyên nhìn cô rồi nhẹ nhàng mỉm cười lắc đầu. Nhưng không lâu sau đó thì cả Tô Thước, Tô Nhiễm và Hứa Vãn Tùng cũng đã có mặt đầy đủ ở đây. Nhìn dáng vẻ khẩn trương của mọi người càng làm cho Hà Mật lo lắng hơn, chẳng lẽ bản xét nghiệm của cô xảy ra vấn đề gì rất nghiêm trọng sao?

Đợi khi mọi người đã đông đủ thì Khương Đình Lập mới đặt bản xét nghiệm lên bàn, cậu ta nói:

- Theo như xét nghiệm thì Mật Nhi không sao cả.



Nghe đến đây thì Hà Mật cũng đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng xét nghiệm của cô đã không sao rồi nhưng tại sao vẻ mặt của mọi người vẫn còn căng thẳng như thế chứ?

- Nhưng anh phát hiện… Một số kí ức của em đã biến mất. Theo như anh biết thì Mật Mật có trí nhớ rất tốt, đến cả chuyện lúc còn ở cô nhi viện em vẫn nhớ rất rõ, thậm chí là nói đúng từng câu từng chữ… Nhưng tại sao chuyện đó em lại không nhớ gì cả?

Hà Mật cũng chỉ biết cúi đầu rồi lắc đầu, chính cô cũng không biết mình bị làm sao nữa. Rõ ràng cô có thể nhớ, nhưng khi bị Lăng Dụ Triết chất vấn vào lúc đó thì cô rặn mãi cũng chẳng ra được chữ nào. Đến cả lý do tại sao cô lại nằm ở bệnh viện, rồi tại sao mẹ Giai Âm qua đời, kể cả người quản gia họ Cao gì đó… Hết thảy cô đều quên sạch.

- Mật Mật, em thật sự không nhớ gì sao?

Hà Mật lắc đầu, cô thật sự không nhớ gì cả. Cô chỉ biết trước khi mẹ Giai Âm qua đời thì một nhà ba người của họ vẫn rất hạnh phúc, sau khi mẹ Giai Âm qua đời thì Lăng Dụ Triết đã đối xử với cô rất lạnh nhạt, nhiều lần làm tổn thương cô, có lúc còn ra tay đẩy cô rất mạnh, số lần ra vào bệnh viện còn nhiều hơn thời gian ở nhà. Nhưng mà… Chỉ cần cố gắng nghĩ đến viễn cảnh ngày mẹ Giai Âm qua đời, thì cô lại hoàn toàn trống rỗng.

Hứa Vãn Tùng nhìn cô như vậy cũng rất đau lòng, vốn dĩ muốn đưa tay ra chạm vào cô nhưng rồi lại rụt tay lại. Có lẽ đoạn tình cảm của anh phải dừng lại ở đây thôi, không thể nào tiếp tục như vậy được nữa.

Dù sao thì bây giờ cô cũng không nhớ gì, nên mọi người cũng không muốn hỏi thêm, chắc hẳn vẫn còn cần thêm thời gian để xem sao đã.

Sau khi nói chuyện của Hà Mật xong thì Khương Đình Lập lại nói đến Lý Lan Hinh. Sáng hôm nay cô ta lại đến tìm cậu ta, hiển nhiên thì mục đích vẫn giống ngày hôm qua, và cô ta còn nói:

- Tôi chỉ cần đứa bé, chỉ cần tôi có đứa bé là được, tôi không quan tâm phải làm bằng cách nào, chỉ là tôi! Tôi mới xứng làm vợ của Dụ Triết!

Kể đến đây thì Hà Mật lại có chút nhớ đến đứa con chưa kịp chào đời của mình. Lúc đó… Lúc đó chính tay Lăng Dụ Triết đã giết chết con của họ, đúng! Chính là Lăng Dụ Triết đã ra tay với đứa bé… Nhưng mà…

Khoan đã, câu nói của Lý Lan Hinh… Cô ta nói sẽ không từ mọi thủ đoạn, cho dù bằng cách nào thì cũng phải đoạt được Lăng Dụ Triết.

Đau… Đau quá… Đầu của cô đau quá, nó giống như là có người đang cầm một cây rìu lớn rồi liên tục bổ vào… Đau… Rất đau!

Tô Nhiễm cũng quan sát sắc mặt Hà Mật, từ dáng vẻ sợ sệt, sau đó là run rẩy, rồi còn toát mồ hôi, bây giờ lại là ôm đầu, chị ấy liền có chút sợ hãi mà bước đến ôm lấy Hà Mật, nói:

- Mật Mật, em sao vậy?

Nhưng Hà Mật không đáp, cô chỉ ôm đầu rồi ngồi thụp xuống, hành động đó của cô đã làm cho mọi người ở đây sợ hãi, còn có ý định sẽ gọi cấp cứu, nhưng rồi Hà Mật đang đau dữ dội lại bất chợt im lặng, cô đưa mắt nhìn Tô Thước, nói:

- Em nhớ rồi… Em nhớ hết mọi chuyện rồi. Em không làm hại mẹ Giai Âm, chính Lý Lan Hinh! Chính cô ta đã ra tay với mẹ Giai Âm!