Nghiệt Đồ

Chương 37: Bánh Ngũ Hoa




Dược đau đầu muốn chạy, nhưng lại không thể chạy nổi, nơi này bố trí cấm chế, không có Sở Yêu Yêu giải cấm chế, hắn đừng mong thoát ra.

- Xong rồi, xong rồi, sao ngươi lại không cản sư phụ ngươi lại... - Dược trừng mắt nhìn Bạch Lâu sau đó liền vỗ trán ôm đầu đau khổ kêu lên.

Bạch Lâu giật giật khóe môi như muốn nói rồi lại thôi, thật ra Bạch Lâu rất muốn trả lời Dược rằng: Nói hay lắm! Sao sư bá ngươi không cản sư phụ lại đi, không phải ngươi lợi hại lắm sao?

Mà Bạch Lâu cũng không thể hiểu được, đồ ăn mà sư phụ làm ra tuy có chút... khó nuốt nhưng đâu đến nỗi tệ, vì sao Dược lại làm ra bộ dáng thảm thiết, không muốn sống như vậy?

Vì thế hắn tò mò hỏi Dược - Đồ ăn do sư phụ con làm ra tệ đến vậy sao?

Nhìn bộ dạng của Dược giống như đã từng bị đồ ăn của nàng làm ra hù chết..

- Cái gì mà tệ, phải nói là vô cùng khủng khiếp, đồ ăn nàng ta làm ra..

Như nghĩ đến điều gì đó kinh khủng cả người Dược đều run lên. Không phải là nói quá nhưng độc dược do hắn điều chế ra còn dễ uống đồ ăn của Sở Yêu Yêu làm ra.

Chí ít độc dược của hắn không mùi không vị uống vào cùng lắm cũng chỉ độc chết người nhưng đồ ăn do chính Sở Yêu Yêu làm ra không những làm tê liệt vị giác mà ăn vào còn khiến ngươi chết không nhắm mắt đấy!

Đứng một lúc lâu Dược đánh phải đưa ra một quyết định không hề dễ dàng chút nào!

- Ta phải rời khỏi đây! Sư điệt, hẹn ngày hai ta tái ngộ!

Dù phải trả giá hắn cũng phải phá bỏ cấm chế của Sở Yêu Yêu, nhanh chóng rời khỏi.

Vừa đưa ra quyết định, Dược quay người ngay lập tức muốn rời đi.



Ngay lúc hắn nhấc chân định bay lên trời thì bất ngờ bị một lực chấn phản lại khiến cả người hắn bị ngã sóng soài lên mặt đất.

- Ngươi định đi đâu? Không phải chính ngươi nói muốn ở lại đây thêm vài năm nữa sao? Chỉ mới ở lại một hôm thôi sao lại vội vã rời đi như thế?

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Sở Yêu Yêu từ trên không trung rơi xuống nhẹ nhàng xuất hiện trước mắt hai người, chiếc váy màu đỏ cửa nàng hơi tung bay, mái tóc đen tuyền cũng hơi chút lay động theo gió. Trên mặt Sở Yêu Yêu nở nụ cười tươi như hoa, tay trái Sở Yêu Yêu nâng váy tay còn lại nâng một mâm đồ ăn sặc sỡ đủ màu.

Sở Yêu Yêu chậm rãi tiến lên, đưa tay trái ra nâng đỡ Dược ngồi dậy. Dược nắm lấy tay Sở Yêu Yêu chậm rãi bò dậy đập vào mắt hắn là mâm đồ ăn trên tay của nàng khiến hắn muốn té ngã thêm lần nữa.

-Ta... ta phải trở về, Dược cốc vừa gửi đạo phù truyền âm cho ta thông báo có chuyện gấp..

Gương mặt Dược trắng xanh gấp gáp nói.

- Ồ thì ra là vậy, nhưng mà Dược cốc cách nơi này rất xa không phải sao, dù sao ta cũng đã chuẩn bị chút điểm tâm, sao ngươi không ở lại ăn một ít rồi đi!? - Sở Yêu Yêu tươi cười nhìn Dược nhưng khuôn mặt của nàng trong mắt Dược lúc này lại không khác gì hồ ly xảo quyệt.

Trên trán hắn toát đầy mồ hôi.

- Không.. cần phải như vậy, Dược cốc xảy ra chuyện hệ trọng cần ta trở về xử lý, vậy nên.. Ta xin cáo từ ở đây!

Nói rồi Dược nhấc chân định lần nữa phi thân thì lại bị Sở Yêu Yêu ở đằng sau tàn nhẫn giật cổ áo kéo lại.

- Sao lại vội như vậy, dù sao đường đi rất dài cũng sẽ rất mệt mỏi, chi bằng ăn một chút điểm tâm ta làm lấy lại sức.. - Nói rồi Sở Yêu Yêu một tay lấy bánh Ngũ hoa trên mâm nhét thẳng vào miệng Dược, không cho hắn cơ hội nhả ra, nàng tuyệt tình đập một chưởng vào ngực hắn khiến hắn nuốt trôi một miếng bánh xuống bụng.



Dược càng thêm giãy giụa kịch liệt rời khỏi tay Sở Yêu Yêu.

Vẻ mặt hắn lúc này không khác gì tắc kè hoa, từ đỏ chuyển sang trắng, từ trắng đổi thành xám xịt. Sở Yêu Yêu tay trái ôm mâm vẫn nở nụ cười tươi rói với hắn.

Dược giận đỏ mắt, hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm Sở Yêu Yêu mà rít lên từng chữ: - Ngươi quá đáng rồi đấy!

- Ta chỉ mời ngươi ăn bánh, sao ngươi lại tỏ thái độ như vậy chứ? Bánh ta làm rất ngon mà..- Sở Yêu Yêu trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn Dược.

- Ngươi đừng tưởng nói vậy là ta sẽ tin! Đồ ăn ngươi làm là để cho người ăn sao!

Dược ôm bụng ghiến răng chỉ tay vào Sở Yêu Yêu quát.

- Đồ ăn ta làm đương nhiên là để cho người ăn rồi! - Sở Yêu Yêu dùng vẻ mặt đương nhiên nhìn Dược , như để chứng thực lời mình vừa nói, Sở Yêu Yêu còn nhặt từ trong mâm ra một cái bánh Ngũ hoa cắn lấy một miếng to nhai ngon lành trước mặt hắn.

- Ngươi được lắm, lần này coi như ngươi thắng! - Dược cắn răng nói: - Ta sẽ nhanh chóng rời đi, ngươi mau đưa ta thuốc giải!

- Ài, ngươi thật là vô dụng quá đi, thật uổng cho danh hiệu Dược đế của tiên giới đặt lên người ngươi, chỉ mới ăn một miếng bánh mà đã không chịu nổi ăn vạ lên rồi, sức chịu đựng thật quá kém còn kém hơn lúc ngươi ở núi Yên Vân!

Sở Yêu Yêu vừa ăn bánh vừa chọc nghẹo Dược thành công khiến vẻ mặt của hắn đã xám xịt khó chịu giờ càng thêm đen.

- Rời đi thì chưa đủ, đưa sinh hồn đan của ngươi ra đây, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi!

Sở Yêu Yêu mặt không đổi sắc giở ra công phu sư tử ngoạm khiến Dược bực bội, nếu ánh mắt có thể giết chết được người thì không biết dưới ánh mắt giết người của Dược, Sở Yêu Yêu đã phải chết bao nhiêu lần!

Sở Yêu Yêu trưng ra vẻ mặt ung dung như không trông thấy vẻ mặt phẫn uất của Dược, nàng nói: - Đổi hay không đổi!