Nghiệt Đồ Không Thể Nuông Chiều!

Chương 7: Quá Khứ Huy Hoàng Của Sư Tôn




"Sư tôn..."

Nhìn xem đôi mắt lấp lánh ánh sao của hai tiểu nãi cẩu nằm ở bên trong, cũng không phân biệt đối xử, Dạ Uyên cũng rất công bằng mà lần lượt đặt lên trán bọn họ một nụ hôn.

"Được rồi, các ngươi có muốn nghe kể chuyện không?"

Vẫn còn bị nụ hôn vừa rồi làm choáng váng đầu óc, cũng không nghe rõ Dạ Uyên nói gì, ba tiểu oa nhi đã gật đầu trong vô thức.

Chỉ là, rất nhanh, kịp phản ứng lại, sắc mặt bọn họ thoáng chốc cũng liền đã biến đổi, một chút ký ức kinh hoàng vốn đã bị thời gian chôn vùi, thời khắc này cũng đã bắt đầu hiện ra...

Bởi vì sau khi nhìn thấy bọn họ đồng loạt gật đầu đã lập tức rũ mắt, bắt đầu dùng thần thức lục lọi trong giới chỉ của mình, nên Dạ Uyên cũng không hề chú ý đến sắc mặt đang trở nên khó coi của mấy củ cải nhỏ.

Còn tốt, vừa rồi khi ghé qua Nhân Giới, sau khi mua sách dạy chăm sóc hài tử, y cũng đã tiện tay mua thêm vài quyển thoại bản, bây giờ vừa vặn liền có thể sử dụng.

Chỉ là, giây phút lấy mấy quyển thoại bản đó ra, nhìn xem nội dung in trên trang bìa, nụ cười nhợt nhạt vừa mới dâng lên của Dạ Uyên cũng liền đã lập tức dập tắt.

[Cao lãnh sư tôn ái thượng ta], [Cấm luyến: Những ngày tháng sư tôn cấm dục bị chúng nghiệt đồ cầm tù], [Thượng thần: Đồ nhi, hãy buông tay!],...

"............" Đây đều là thứ quái quỷ gì?

Thời khắc này, Dạ Uyên cuối cùng đã hiểu được, tại sao lúc tính tiền, ánh mắt của ông chủ khi nhìn về phía bản thân lại kỳ lạ đến thế...

Mấy quyển thoại bản này, một khi kết hợp với sổ tay nuôi dưỡng hài tử, chẳng phải liền lộ ra y chính là một tên biến thái có sở thích luyến đồng hay sao?

Vì để duy trì hình tượng của bản thân, nhân lúc ba tiểu oa nhi chưa chú ý, Dạ Uyên đã bất động thanh sắc, thu mấy quyển sách này về.

Đây là thứ mà trẻ con có thể nghe được sao?



Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn, Dạ Uyên cũng chỉ có thể hồi tưởng lại một vài tiểu thuyết kinh điển mà bản thân đã từng đọc ở thế kỷ XXI, chậm rãi giảng thuật cho bọn họ nghe.

Dường như rất có thiên phú trong việc kể chuyện, âm thanh của Dạ Uyên rất từ tốn, chậm rãi rõ ràng, khiến người ta có cảm giác thân lâm kỳ cảnh.

Đầu tiên là [Tấm Vải Đỏ], sau đó lại đến [Tiếng Thét Lúc Nửa Đêm], cuối cùng lại đến [Tơ Đồng Rỏ Máu].

Toàn bộ đều là tiểu thuyết kinh dị đứng đầu ở lam tinh, chắc hẳn cũng có thể dễ dàng dỗ hài tử đi vào giấc ngủ.

Ba cục bột nhỏ lúc này:......

Hơn nửa canh giờ qua đi, mắt thấy mấy tiểu đồ nhi cũng đều đã nhắm mắt, hơi thở đều đều chìm vào mộng đẹp, Dạ Uyên cuối cùng mới ngừng kể chuyện.

Cũng không lập tức rời đi, Dạ Uyên trái lại còn đứng ở bên cạnh, lặng lẽ quan sát bọn họ.

Tuy nói Lạc Thần Phong này là một tiểu thế giới, tồn tại dựa vào thần thông của y, hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, không tồn tại khái niệm về xuân hạ thu đông, bốn mùa luân chuyển, nhưng nhiệt độ về đêm thật ra vẫn luôn rất thấp.

Chút hàn khí này, đối với một thượng thần như y, quả thật là chẳng đáng là gì. Nhưng đối với mấy tiểu oa nhi không có linh lực hộ thể, thì ảnh hưởng vẫn rất lớn.

Dù trên người bọn họ đều có chăn bông, nhưng lỡ như vẫn xui xẻo đến mức sốt cao hay nhiễm phong hàn gì đó thì phải làm sao?

Khẳng định sẽ rất phiền toái.

Ngẫm nghĩ một chút, Dạ Uyên rốt cuộc vẫn lựa chọn cởi chiếc áo choàng đen trên người mình xuống, cẩn thận phủ lên người của ba cục bột nhỏ đang có hơi co người vì lạnh kia.

Từ bề ngoài nhìn vào, chiếc áo choàng này, có lẽ cũng chỉ là một chiếc áo lông sói vô cùng bình thường, nhưng trên thực tế, chỉ cần để đại năng trong tứ giới nhìn thấy, nhất định sẽ bị dọa đến mất mật.



Bởi vì sao?

Chuyện này còn phải kể đến rất nhiều năm về trước...

Còn nhớ năm đó, Dạ Uyên một đường chém giết, tự mình xông vào Đế Điện của yêu tộc, không những trực tiếp đánh hạ mười tám vị hộ pháp, mà còn không nói hai lời liền một đao chém chết Thiên Lang Vương - Yêu Đế của Yêu Giới lúc đó.

Sau đó, dưới sự vây quanh của ba vạn yêu binh, y cũng không chút chút sợ hãi, không những đại sát tứ phương, giết ra một con đường máu, mà còn thành công mang đi thi thể đã biến về nguyên hình của Yêu Đế, trực tiếp lột da, làm thành áo choàng.

Hành động này của Dạ Uyên, quả thật đã chẳng khác gì một cái tát, đánh thẳng vào mặt của toàn bộ yêu tộc, là sự sỉ nhục không thể xóa bỏ của bọn họ.

Đến tận bây giờ, chỉ cần nhắc đến tên y, trên dưới Yêu Giới cũng đều sẽ nghiến răng nghiến lợi.

Mà nguyên nhân vì sao khi đó Dạ Uyên lại liều lĩnh, bất chấp mọi giá làm loạn Yêu Giới, không tiếc đắc tội toàn bộ yêu tộc mà giết chết Thiên Lang Vương, hiện tại cũng đã trở thành một trong những bí ẩn lớn nhất chưa được giải đáp của tứ giới.

Cho đến khi đã gói gọn tiểu bánh bao vào trong áo choàng của mình, thời khắc này, Dạ Uyên cuối cùng mới hài lòng mà quay người rời khỏi phòng.

- ------------------------------------

Có một điều mà Dạ Uyên không biết chính là, sau khi y vừa rời đi không lâu, nằm ở trên giường, Sở Cảnh Lung lúc này cũng đã chầm chậm mở mắt ra.

Ánh mắt vô cùng thanh tỉnh, hoàn toàn không giống như người vừa mới tỉnh ngủ.

Nằm trong áo choàng của Dạ Uyên, Sở Cảnh Lung bây giờ chỉ cảm thấy rất may mắn vì cơ thể của bản thân hiện tại vẫn là một hài tử...

Bởi vì đổi thành kiếp trước, nếu quanh quẩn quanh chớp mũi đều là hương hoa sen thanh lãnh, nhàn nhạt trên người y thế này, cơ thể hắn nhất định cũng đã sớm không nhịn được mà có phản ứng!

**Phản ứng gì cơ?