Đế tộc Sở gia mấy vạn năm qua cũng không phải là chưa từng có thiên tài xuất hiện.
Nhưng có thể một người một kiếm, trấn áp toàn bộ thiên kiêu, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, thì cũng chỉ có một mình Kiếm Thánh Sở Kinh Hàn.
Ông và thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Du Thuần là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, vẫn luôn lưỡng tình tương duyệt. Sau khi trưởng thành, liền kết thành đạo lữ, cường giả xứng với mỹ nhân, trở thành giai thoại được thế nhân ngợi ca.
Cũng không lâu sau đó, Sở Kinh Hàn liền chính thức tiếp quản vị trí gia chủ nhà họ Sở.
Chỉ có điều, bởi vì quá mức si mê kiếm đạo, trong một lần tiến vào thượng cổ bí cảnh, ông ấy đã không may rơi vào kiếm trận, từ đó không rõ sinh tử.
Nếu Sở Cảnh Lung có thể là nhi tử của vị Kiếm Thánh này, thì mọi chuyện có lẽ cũng đã không trở thành như vậy. Nhưng tiếc rằng, hắn không phải.
Sở Kinh Hàn còn có một đệ đệ thân sinh, người đó mới chính là phụ thân của Sở Cảnh Lung.
Không giống với ca ca kinh tài tuyệt diễm, Sở Từ lại là một tên hoàn khố nổi tiếng ăn chơi trác táng.
Đối với kẻ này, đám trưởng lão trong gia tộc cũng đều sớm không còn ôm bất cứ kỳ vọng nào nữa. Ngay cả rắc rối mà hắn gây ra, đều lựa chọn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng bọn họ căn bản lại không ngờ được rằng, Sở Từ lại có thể làm ra loại chuyện trái với luân thường, không bằng súc sinh như thế...
Trong lúc uống say, đã lăng nhục tẩu tử của mình...
Kể từ sau khi phu quân mất tích, vốn đã ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, lại chịu phải nhục nhã to lớn thế này, Du Thuần gần như đã sắp điên mất.
Nếu không phải các vị trưởng lão đến kịp lúc, sau khi giết Sở Từ không thành, nàng cũng đã trực tiếp tự sát, đi theo phu quân của mình.
Loại chuyện xấu làm mất mặt gia tộc như thế này, chư vị trưởng lão đương nhiên sẽ không để lộ ra ngoài.
Sau khi Du Thuần bình tĩnh lại, bọn họ liền nhất trí, tạm thời giam giữ cô trong biệt viện của mình, phái người canh giữ, tránh cho cô lại nghĩ quẩn, tìm đến cái chết.
Mà Sở Từ, sau khi bị phạt đánh hai mươi roi, cũng chỉ bị hạ lệnh cấm túc, quỳ trong từ đường một tháng.
Tuy rằng biết xử phạt như thế là rất bất công, nhưng nghĩ đến việc sau khi Sở Kinh Hàn mất tích, Sở Từ đã là huyết mạch dòng chính cuối cùng của gia tộc, bọn họ cũng chỉ có thể làm vậy.
Có điều, mọi chuyện lại ngày càng trở nên phức tạp hơn khi không lâu sau đó, Du Thuần lại bất ngờ mang thai.
Dưới sự cưỡng ép của các trưởng lão cùng với Sở Từ, dù trong lòng vô cùng căm hận, nhưng vì để tương lai có thể báo thù, Du Thuần cuối cùng vẫn sinh nghiệt chủng trong bụng mình ra.
Sở Cảnh Lung từ nhỏ đã bị tách khỏi mẫu thân, được phụ thân tự tay nuôi lớn.
Ngày hắn sinh ra, dị tượng bao trùm khắp cửu thiên, là kỳ tài vạn năm có một, không chỉ thức tỉnh Kiếm Cốt vạn năm khó gặp của nhà họ Sở, mà còn kế thừa cả Thất Khiếu Linh Lung Tâm của mẫu thân mình.
Mà việc này, cũng khiến đám lão bất tử luôn xem hắn như nỗi ô nhục kia đều thay đổi thái độ, muốn bồi dưỡng hắn trở thành Đế Tử đời tiếp theo.
Đối với người khác, Sở Từ có lẽ là một kẻ hèn hạ chẳng ra gì, nhưng đối với Sở Cảnh Lung, ông ấy thật sự là một phụ thân tốt.
Chí ít, ký ức tốt đẹp nhất thời thơ ấu của hắn, đều là xoay quanh người phụ thân này.
Khi còn nhỏ, trong lòng Sở Cảnh Lung vẫn luôn có một nghi hoặc, đó là tại sao mẫu thân của mình lại bị giam cầm, tại sao phụ thân lại chỉ để hắn đứng nhìn từ xa mà không cho phép hắn gặp mặt mẫu thân...
Mãi cho đến khi, một ngày đó, bởi vì không dằn được nỗi tưởng niệm với mẫu thân, hắn đã cãi lại lời dặn của phụ thân, lén lút chạy đến biệt viện, hắn mới từ trong miệng của mẫu thân mình, biết được nguyên do.
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ, khi đó, ánh mắt của bà hoàn toàn không có một tia hơi ấm, mà chỉ tràn ngập chán ghét cùng thù hận, dường như hắn không phải nhi tử của bà, mà là kẻ thù hay một thứ gì đó vô cùng ghê tởm.
Đôi tay ấm áp của mẫu thân luôn xuất hiện trong giấc mơ, bây giờ đây lại tàn nhẫn bóp chặt lấy cổ họng hắn, muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Nhưng so với đó, chân tướng năm xưa, cùng với những lời nói lạnh lẽo thấu xương kia, mới là thứ khiến Sở Cảnh Lung cảm thấy nghẹt thở.
Thậm chí, sau khi đã được phụ thân cứu ra, hắn đều vẫn chưa hết bàng hoàng, vẫn có cảm giác không rét mà run.
Nhưng ác mộng chính thức bắt đầu, chính là kể từ giây phút đó...
Sinh thần ba tuổi của hắn, Sở Kinh Hàn mất tích nhiều năm, lại cầm theo trường kiếm, đột ngột trở về.
Ngày hôm đó, cũng là ngày mà Sở Cảnh Lung không muốn nhớ đến nhất trong đời.
Bởi vì, trên dưới Sở gia, khắp nơi đều ngập trong biển máu, tất cả trưởng lão trước kia từng bảo vệ hắn và phụ thân, cũng như chấp thuận việc giam cầm Du Thuần, không có ngoại lệ, toàn bộ đều chết dưới kiếm của Sở Kinh Hàn.
Mà thân là kẻ mà Sở Kinh Hàn căm hận nhất, kết cục của phụ thân hắn cũng có thể tưởng tượng được.
Không chỉ bị lăng trì suốt ba ngày ba đêm, bị thần hỏa thiêu đốt thần hồn, mà sau khi chết, thi thể còn bị treo ở đại môn của Sở gia, để mỗi người đi qua đều phải nhổ một ngụm nước bọt.
Nhưng khiến Sở Cảnh Lung ám ảnh nhất chính là, giây phút cuối đời, trước khi hơi thở đoạn mất, dù toàn thân đã bê bết máu, không có chỗ lành lặn, câu cuối cùng mà phụ thân hắn nói, vẫn là mong Sở Kinh Hàn có thể tha cho hắn một mạng, bởi vì tất cả mọi chuyện đều là lỗi của ông, không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ là một hài tử.
**Không có cẩu huyết nhất, chỉ có cẩu huyết hơn.