Đối với ba tên đồ đệ nhà mình, Dạ Uyên chỉ áp dụng biện pháp nuôi thả, đó chính là vứt cho bọn họ một đống công pháp, để bọn họ tự tìm tòi nghiên cứu. Sau đó, cách một khoảng thời gian lại cung cấp tư nguyên cùng thiên tài địa bảo để bọn họ bật hack... Khụ, tu luyện.
Cũng không khiến Dạ Uyên thất vọng, ngộ tính của ba đồ nhi nhà y đều rất cao. Tuy rằng so ra vẫn kém rất xa phong phạm của y năm đó, nhưng cũng đã xem như thiên tài tuyệt thế.
Năm năm qua đi, bất kể là Mặc Ly Thần hay Diệp Nhiên, đều đã thoát thai hoán cốt, thoát khỏi phạm trù của phàm nhân.
Nhưng thân là đại sư huynh, ngoại trừ tự lĩnh ngộ ra kiếm ý, thiên phú về kiếm đạo cũng rất nổi trội, thì tu vi của Sở Cảnh Lung những năm qua, cũng chẳng thăng tiến được bao nhiêu.
Đối với việc này, lúc ban đầu, Dạ Uyên cũng không cảm thấy có gì lạ.
Dù sao, mỗi người đều không giống nhau, có thiên tài, đương nhiên cũng phải có củi mục, cũng không có khả năng cả ba đồ đệ của y đều là nhân trung long phượng.
Thiên phú kém một chút mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao, chưa nói đến việc bản thân y thứ gì cũng thiếu, chỉ là chưa từng thiếu linh đan diệu dược...
Thì Lạc Thần Phong vốn dĩ liền đã là động thiên phúc địa, linh khí nồng đậm hơn bên ngoài gấp ngàn vạn lần, tùy tiện ném một con lợn vào, chờ mấy vạn năm cũng đều có thể độ kiếp thành tiên!
Chẳng lẽ thiên phú của hắn, lại còn có thể thua kém một con lợn sao?
Nhưng sự thật chứng minh, thực tế đôi khi chính là tàn khốc như vậy.
Theo thời gian dài chung đụng, Dạ Uyên cuối cùng cũng đã phát hiện, nguyên nhân khiến tu vi của đại đồ đệ nhà mình chỉ có thể đề thăng với tốc độ rùa bò như vậy.
Không phải vì tư chất của hắn quá phế vật, mà là do, trên người hắn, thế mà lại thiếu mất một khối xương cốt!
Giây phút biết được việc này, phản ứng đầu tiên của Dạ Uyên chính là, một người đang yên đang lành, tại sao lại thiếu mất một khối xương cốt được?
Chẳng lẽ từ khi sinh ra liền đã như thế?
Nhưng là một lão quái vật đã sống hơn 8 vạn năm, nhìn thấu thương hải tang điền, rất nhanh, Dạ Uyên cũng đã đoán được phần nào lý do đằng sau...
Bởi vì bên ngoài có một tầng kết giới do Dạ Uyên dùng thần thông tạo ra, nên Lạc Thần Phong có thể xem như là đã trở thành một không gian nhỏ, hoàn toàn cách biệt với Cửu U Chi Địa.
Không những không bị oán khí dày đặc của nơi này ảnh hưởng, mà còn có thể xua tan lớp chướng khí tích tụ trên bầu trời, để ánh nắng có thể buông xuống, chiếu rọi thương khung.
Thế nên, theo mặt trời dần dần khuất bóng, Lạc Thần Phong lúc này cũng đã chậm rãi chìm trong đêm tối.
Sau khi cởi bỏ lớp trường bào dày nặng trên người mình, chỉ mặc một lớp trung y mỏng, Dạ Uyên đã yên lặng ngâm mình trong ôn tuyền.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cuốn theo vài cánh hoa lê tung bay, tựa như tuyết trắng xóa, rơi vãi trên mặt nước, tạo thành từng tia gợn sóng.
Thời khắc này, không còn trâm cài vấn cao, mái tóc của Dạ Uyên cũng đã tùy ý buông xõa, hòa vào trong làn nước. Từng sợi tóc đen mang theo giọt nước, chậm rãi lăn dài trên sườn mặt, khiến gương mặt vốn đã tuấn mỹ như ngọc, lại nhiều ra một chút cảm giác mềm mại, khác hẳn với ngày thường.
Bị linh thuỷ thấm ướt, lúc này, tầng trung y vốn đã mỏng manh kia, cũng đã chẳng khác gì một lớp cánh ve, dán chặt vào trên bả vai đơn bạc của Dạ Uyên, lộ ra đường cong dụ hoặc, cùng làn da trắng nõn đang như ẩn như hiện kia.
Vừa bước vào hậu sơn liền đã đối diện với mỹ cảnh thế này, thân thể của Sở Cảnh Lung thoáng chốc liền đã cứng đờ.
Trong nháy mắt, rất nhiều hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi từng xảy ra ở kiếp trước, cũng đã không khống chế được mà bắt đầu ùa về...
Bàn tay nắm lấy khay gỗ hơi hơi siết chặt, cảm thấy lỗ mũi có chút nóng rát, Sở Cảnh Lung liền vội vã lắc đầu, đem những hình ảnh kiều diễm kia vứt khỏi đầu óc của mình, ra vẻ trấn định đi tới: "Sư tôn, trà của ngài đây..."
"Đặt xuống đi."
Ngoan ngoãn làm theo, chỉ là, rất nhanh, Sở Cảnh Lung cũng liền đã bị bầu không khí ngượng ngập bao trùm.
Bởi vì sau khi phân phó xong, sư tôn của hắn liền đã im lặng, không nói thêm gì nữa cả. Mà bản thân hắn lại càng không phải là người giỏi bắt chuyện, nên nhất thời, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Rời đi không được, mà đứng yên tại chỗ cũng chẳng xong...
Ánh mắt hắn thậm chí còn chẳng dám nhìn loạn, chỉ sợ bản thân nhất thời sẽ không khống chế được mà xuất hiện phản ứng đáng xấu hổ gì đó, khiến y chán ghét.
"Ngươi cũng không phải đà điểu, cúi gằm mặt xuống như vậy làm gì? Không mỏi cổ sao? Chẳng lẽ trên đất có hoa à?"
Vô thức nâng mắt, Sở Cảnh Lung lúc này mới phát hiện, thì ra, không biết từ khi nào, sư tôn cũng đã đi đến bên bờ ôn tuyền, mặt không biểu tình nhìn hắn.
"Ngồi xuống đi, bổn tọa không thích ngẩng đầu nói chuyện với người khác."
Dạ Uyên chỉ vừa nói dứt lời, ngay tức khắc, Sở Cảnh Lung cũng liền đã cảm thấy, cổ áo của bản thân giống như đã bị một luồng sức mạnh vô hình cưỡng ép ghì xuống, khiến hắn không khỏi mất thăng bằng mà lảo đảo, cứ vậy ngã khụy xuống trước mặt y.
Trong thoáng chốc, khoảng cách giữa đôi bên liền lập tức rút ngắn đến chỉ còn chưa đến nửa gang tay, thậm chí, Sở Cảnh Lung còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng, cùng với hương hoa sen mềm mại trên người y.
"Sư tôn, sắc trời đã không còn sớm nữa, nếu không còn chuyện gì, đồ nhi liền xin phép được lui ra trước..." Nhịp tim không ngừng tăng nhanh, Sở Cảnh Lung lúc này cũng chỉ có duy nhất một ý niệm, đó là phải lập tức rời khỏi nơi này!
**Có ai muốn biết hình ảnh không hợp thiếu nhi mà Cảnh Lung nhắc tới là gì hay không...