Nghiệt Ái

Chương 52




Tuy nói là giúp Diệp Vãn An làm trợ thủ, nhưng Cố Thanh Mộc cảm giác sự tồn tại của mình hoàn toàn dư thừa.

Nắng ấm chiếu rọi vào phòng. Cô gái cột tóc đuôi ngựa, tay cầm dao thuần thục cắt dưa chuột, độ dày từng lát đều đặn, động tác nhanh nhẹn mà thuần thục.

Cố Thanh Mộc liếc nhìn lại khoai tây do mình cắt. Quả thực tựa như dưa vẹo táo nứt, khó coi nhìn không nổi. Rốt cuộc đối với một người chỉ biết nấu mì mà nói, kỹ thuật dùng dao gì đó là không cần.

"A Mộc. Đem khoai tây cậu cắt lấy lại đây." Diệp Vãn An thuần thục xào trộn dưa chuột, sau đó mặt mày chuyên chú nghiêm túc mà chuẩn bị món ăn tiếp theo.

Cố Thanh Mộc lặng lẽ đem khoai tây lát bỏ lên đ ĩa, mang đến. Có lẽ lớp áo choàng trù nghệ cao mà cô tự nhận sắp rớt rồi.

Diệp Vãn An đang chuẩn bị đem khoai tây kia đổ vào nồi. Mắt đẹp theo bản năng nhìn thoáng qua cái đ ĩa kia. Có chút dở khóc dở cười nói "Cậu xác định đây là khoai tây lát sao?"

Độ dày này cũng gần một centimet. Hơn nữa có một số lát to nhỏ, độ dày không đều. Thoạt nhìn rất kỳ cục.

Thấy người nọ có chút nhụt chí mà ở bên cạnh tiếp tục rửa rau. Mắt đẹp trong trẻo của Diệp Vãn An lộ ra bất đắc dĩ cũng vừa buồn cười. Cầm dao lên lặng lẽ gia công lại đ ĩa khoai tây kia một lần nữa. Xem ra là nàng đánh giá cao A Mộc. Cái người này hẳn là ngoại trừ nấu mì ra có lẽ cái gì cũng không biết đi.

Dùng cơm trưa xong, Cố Thanh Mộc nhận được tin nhắn mẹ gửi tới. Thành tích thi cuối kỳ lần này đã có. Cô được 636 điểm đứng nhất lớp, thứ hai khối. So với kỳ trước tiến bộ hơn một hạng.

Tiện tay cũng tra thử thành tích của Diệp Vãn An. Đứng thứ hai lớp, thứ ba khối. Chỉ thấp hơn cô năm điểm. Môn toán của nàng cũng qua 130.

"A Mộc. Môn toán qua 130 có khen thưởng không?" Nàng lười biếng vùi ở trong lòng cô. Hưởng thụ ấm áp thư thái hiếm có của hai người. A Mộc mới vừa gửi bảng tổng thành tích chia sẻ cho nàng.

"Muốn cái gì?" Cố Thanh Mộc ôm lấy nàng, thỉnh thoảng vuốt v e mái tóc nhu thuận của nàng, mặt mày chuyên chú.

Nghịch ngợm nghiêng đầu nhanh chóng vuốt cái người cũng đang lười nhác kia một cái, nghịch ngợm nói "Mình lại suy nghĩ một chút, trước tích trữ."

Ở một trang viên độc lập vùng ngoại thành thành phố B. Một già một trẻ đang uống trà chơi cờ.

"Lần này đi thành phố A, quan hệ với Tiểu Ca có chuyển biến tốt đẹp chút nào không?" Một người già đầu tóc hoa râm nhưng tinh thần phấn chấn, cầm quân cờ đen, nói với cô gái đang ngồi đối diện. Giọng nói hùng hồn, thể hiện sự uy nghiêm nhiều năm của cấp trên cùng sự từ ái thân thiết đối với con cháu.

"Không có. Hầu như không có chuyển biến tốt." Đoạn Mộ Thừa cầm cờ trắng, mặt mày mang theo một chút phiền muộn cùng u sầu.

Nghe được lời này, cụ già râu bạc thật dài thổi một cái, đôi mắt vẩn đục vừa xem thường cũng vừa cạn lời. "Cái đồ không biết cố gắng. Uổng phí tâm tư." Uổng phí ông kéo bộ mặt già xuống cầu Giang lão đầu cho biết tung tích cháu gái người ta.

Nghĩ tới Đoạn tướng quân ông nửa đời người là quát tháo sa trường, nửa đời sau lại là người quyết sách tối cao của tập đoàn Đoạn thị. Nhưng vì hạnh phúc của cháu gái, thật là mặt già này cũng bỏ xuống. Kết quả cái tên này hoàn toàn không biết cố gắng.

"Nhớ ta năm đó theo đuổi bà nội con, một tháng liền đuổi tới tay. Con nhìn con đi. Quá mất mặt." Vẻ mặt ông nội Đoạn như hận rèn sắt không thành thép.

Đối với đứa cháu gái duy nhất này, Đoàn lão gia thật sự nâng ở trong lòng bàn tay mà che chở. Cũng may cháu gái nhà mình không phụ lòng ông gửi gắm, tuy rằng còn trẻ nhưng đầu óc và thủ đoạn quản lý tập đoàn không hề kém hơn ông. Nếu không phải bởi vì thứ bệnh đó, ông phải đến mức lo lắng Đoạn thị không ai nối nghiệp sao?

"Con không biết. Con rất khổ sở." Đoạn Mộ Thừa rũ mắt cầm cờ trắng đi một nước. Cô theo đuổi chị ấy cũng đã gần mười sáu năm rồi. Thế nhưng một chút tiến triển đều không có, thậm chí so với trước kia còn hỏng bét hơn.

Hai ông cháu hàn huyên một lát sau, ông nội Đoạn nhắc tới mục đích chủ yếu ông tìm Tiểu Thừa lần này.

"Tiểu Thừa à, con còn nhớ bác sĩ Trương mà ông nội liên hệ bên nước ngoài cho con không? Hắn liên hệ ta nói kiến nghị con tới nước Y trị liệu giai đoạn sau. Bên đó có hệ thống cùng tài nguyên chữa bệnh tốt nhất." Khuôn mặt già nua của ông nội Đoạn hiện lên một nụ cười chua xót. Chuyện cháu gái nhà mình có bệnh, sợ là chỉ có ông biết.

Nhớ tới hơn một năm trước, nha đầu Giang gia đột nhiên vô tung vô ảnh mà biến mất, Tiểu Thừa giống như phát điên tìm khắp toàn thành phố, kết quả vẫn không có tin tức. Một mình tự nhốt bản thân ở trong phòng cắt cổ tay. Nếu không phải ông phát hiện kịp thời, có lẽ bảo bối cưng chiều nhiều năm như vậy liền mất rồi.

Chỉ là lúc tỉnh lại, cả người như thể mất đi linh hồn. Giống như đã ngăn cách khỏi thế giới này. Trước kia ông luôn cho rằng Tiểu Thừa đối với Giang nha đầu là ỷ lại và thân thiết tự nhiên, đến lúc đó ông mới phát hiện cháu gái nhà mình có thể mắc bệnh tâm lý. Bằng không vì sao đối với Giang nha đầu luôn là dáng vẻ mất đi lý trí, không có nửa phần lãnh tĩnh của ngày thường.

Khoản thời gian đó ông vẫn luôn liên hệ bác sĩ tâm lý. Mà được ông thông báo tuyển dụng với số tiền lớn, bác sĩ Trương - bậc thầy tâm lý nổi tiếng nước ngoài đáp ứng lời mời đến khám bệnh tại nhà. Cuối cùng chẩn đoán là bị mắc bệnh trầm cảm và rối loạn nhân cách nghiêm trọng. Có thể là do cô còn nhỏ đã mất cha mất mẹ, thời thơ ấu lại mất đi bà nội gần gũi, nội tâm cực độ thiếu thốn tình cảm tạo thành. Lại thêm ông nội Đoạn ngày thường bận rộn công việc, rất ít khi có thể chân chính quan tâm đ ến nội tâm thiếu thốn của đứa trẻ này. Mà ở trong nội tâm hắc ám của cô, lúc trước sự xuất hiện của Giang Khuynh Ca tựa như bình minh hừng sáng vậy, liền trở thành chỗ dựa tinh thần của cô. Cũng là một tia sáng duy nhất trong lòng cô. Cho nên mới cố chấp khăng khăng đến như vậy.

Lúc ấy trong lòng ông nội Đoạn là ngũ vị tạp trần. Không ngờ, sự sơ suất của bản thân thiếu chút nữa làm hại cháu gái mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, lỡ cả một đời. Cũng may được bác sĩ Trương trị liệu đã hơn một năm, bệnh tình hơi có một chút chuyển biến tốt.

Tuổi đã hơn 70, ông lão nhớ tới ngày đó nhìn thấy đứa cháu gái gầy đến hận không thể biến hình ở trong phòng bệnh. Thật là mắt lão đục ngầu nước mắt rơi tại hiện trường. Đứa trẻ đã lâu không có mở miệng nói chuyện, nắm lấy tay ông nói "Ông nội. Bác sĩ Trương nói con ổn rồi, ông đi hỏi ông nội Giang giúp con xem, nói cho con biết chị ấy ở đâu được không? Bây giờ con ổn rồi. Sẽ không như vậy nữa."

Đoạn lão gia cả đời chưa từng cầu ai. Nhưng nhìn ánh mắt đứa nhỏ mong đợi như vậy, hơn nữa bác sĩ Trương đã nói có lẽ cô gái kia có thể trợ giúp trị liệu cho cháu mình. Lần đầu tiên trong đời ông kéo xuống mặt già đi cầu cái người già cội giống như ông đó.

Ông và ông nội Giang là chiến hữu thế hệ trước, ông nội Giang lúc trước còn là phó tướng dưới tay ông. Sau đó hai người không đánh không quen nhau. Nhưng hai người là chết cũng không thừa nhận sự thật quan hệ bền chặt với đối phương. Có điều, quan hệ hai nhà vẫn là thân mật, bằng không cũng sẽ không có hôn ước từ nhỏ lúc trước.

Nhưng ông nội Đoạn và ông nội Giang đều là quật lão đầu (ý là hai ông già bướng bỉnh), cả hai đều không chịu kéo mặt già xuống. Cho nên lúc ban đầu nếu không phải vì cháu gái, ông nội Đoạn tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện hy sinh thể diện này.

Ban đầu ông còn cân nhắc nếu như chính mình hy sinh mặt già có thể tác thành cho tình yêu của Tiểu Thừa, trái lại cũng đáng. Kết quả cái tên này lại giống như cha nó, không biết cố gắng tranh giành, còn cố chấp khăng khăng giống nhau.

Bây giờ ông cũng già rồi, thân thể càng ngày càng yếu, nhưng Tiểu Thừa còn chưa thật sự trưởng thành. Những tên lang tài hổ báo của tập đoàn Đoạn thị đang như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào Đoạn gia, chỉ chờ ông buông tay qua đời sau đó bắt đầu bày mưu soán vị. Nếu như sau lưng Tiểu Thừa có thể có sự ủng hộ của Giang gia, ông xuống dưới cửu tuyền cũng yên tâm.

"Bây giờ con còn chưa muốn đi nước Y." Ra nước ngoài, cô làm sao còn có thể thấy chị ấy. Đoạn Mộ Thừa trong lòng vô cùng cự tuyệt.

"Bác sĩ Trương nói đây là thời gian trị liệu tốt nhất. Thừa dịp khoảng thời gian này con còn có thể khống chế suy nghĩ của mình. Hắn lo lắng lần sau con phát bệnh liền không còn kịp." Ông nội Đoạn liếc mắt một cái liền nhìn thấu tiểu tâm tư của cô. Nhưng chuyện này quả thật cũng là lửa sém lông mày. Ông cũng không biết thân thể của mình còn có thể chống đỡ bao lâu, Tiểu Thừa có thể sớm ngày bình phục đối với ông và cả Đoạn gia đều là chuyện tốt cực đại. Ông cũng không cần gắng gượng chống đỡ nữa.

"Con không muốn đi. Sắp tới chính là sinh nhật chị ấy. Con không đi." Đoạn Mộ Thừa nhấn mạnh nói. Đôi mắt màu xám nhạt tràn đầy cố chấp.

"Như vậy đi. Qua hết nghỉ hè này, con lại qua đó được không?" Không lay chuyển được cháu gái bảo bối, ông nội Đoạn lấy lùi làm tiến nói.

Dù sao lần trị liệu trước đã tốn thời gian hơn một năm. Mà bác sĩ Trương cũng tiết lộ lần này thời gian cụ thể sẽ dài hơn so với lần trước. Ngẫm lại với tính tình đó của cháu gái nhà mình, chắc chắn sẽ không đồng ý. Ông chỉ có thể trước tiên dỗ dành cô qua đó, kế tiếp lại sắp xếp sau.

Thành phố A, Diệp gia. Trong căn phòng mờ tối bức mành dày nặng được kéo xuống. Diệp Vãn An xõa tóc nằm ở trên gối trắng tinh, ngủ rất ngon. Cho dù ngủ cũng nắm chặt tay phải trắng nõn của Cố Thanh Mộc.

Còn Cố Thanh Mộc thì đang nghiêm túc rũ mắt đọc một quyển 'Dòng cổ phiếu lưu động' thật dày trên tay trái. Cô cân nhắc bản thân muốn mở đầu tư. Trong tay có năm vạn vốn lưu động, cộng thêm hiểu biết đối với cổ phiếu hiện nay, mua mấy lô cổ phiếu hẳn là cũng còn OK.

Mặt mày dịu dáng liếc mắt nhìn người đang ngủ bên cạnh. Hiện tại hai người đã xác lập quan hệ, dĩ nhiên nàng được liệt vào kế hoạch nhân sinh của cô.

Thật ra gia đình hai bên của các nàng chênh lệch vẫn khá lớn. Cố ba Cố mẹ đều chỉ là nhân viên công vụ bình thường. Mà cha mẹ Diệp gia lại là thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội.

Coi như Diệp Vãn An không thèm để ý những thứ này. Nhưng vì có được sự tán thành của cha mẹ Diệp gia đối với mình, cô chỉ có thể tạo dựng sự nghiệp trong thời gian ngắn nhất, mới có thể chứng minh bản thân là người có thể mang lại hạnh phúc cho Diệp Vãn An.

Có thể suy nghĩ của cô quá mức thực dụng. Nhưng chỉ có sau khi chân chính ở bên nhau, cô mới bắt đầu trở nên lo được lo mất. Sợ bản thân không có năng lực bảo vệ nàng. Suy cho cùng hiện tại cô vẫn chưa có bất kỳ vốn liếng hay nguồn lực gì.

"Ngủ trưa đi. A Mộc." Đang nhắm mắt đẹp, Diệp Vãn An lặng lẽ mở đôi mắt mê mang ra, bàn tay ấm áp tinh tế chơi đùa với tay phải của cô.

"Cậu mau ngủ đi. Mình xem thêm một lúc." Xoa xoa mái tóc trấn an nàng, trong đôi mắt đen nhánh không giấu được dịu dàng và cưng chiều.

"Ừm." Cuối cùng mí mắt càng ngày càng nặng, nàng khó có thể chịu đựng mắt đẹp mệt mỏi, dần dần nhắm hai mắt lại.

Chờ đến khi người trong lòng ngực đã chìm vào giấc ngủ, Cố Thanh Mộc mới động tác nhẹ nhàng chậm chạp xuống giường. Ngồi vào bàn khách bên cạnh, lật sách và không ngừng lướt di động.

Xem ra cô vẫn phải về nhà. Dù sao trên máy tính trong nhà có một ít điều tra và phương án làm thị trường chứng khoán do cô làm. Rất lâu trước kia cô đã có suy nghĩ đầu tư cổ phiếu nhưng còn không nghĩ tiến hành nhanh như vậy. Chỉ là từ sau khi xác lập quan hệ cùng Diệp Vãn An, cái ý tưởng này liền bắt đầu trở nên bức thiết lên.

Tuy rằng bây giờ cô vẫn là vị thành niên, nhưng mà vẫn có tư cách vào sàn giao dịch cổ phiếu.

Trước tiên mở tài khoản cho chính mình. Chờ sau khi về nhà sẽ bắt đầu tiến hành đầu tư một loạt cổ phiếu.

Cố Thanh Mộc nhăn đôi mày anh tuấn, khép cuốn sách đã được cô tìm ra trọng điểm các hạng mục kia lại. Vốn có thể lưu động ở trong tay cô vẫn là quá ít. Trong thời gian ngắn tiến hành đầu tư, lợi nhuận vẫn là không lớn, chỉ đành chờ xem trong khoảng thời gian ngắn cô có thể phát hiện con đường tăng giá cổ phiếu hay không.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua khuôn mặt ngủ say điềm mỹ của cô gái kia, đây có lẽ là kiếp nạn mà cô hai đời đều trốn không thoát.

__________________________