Nghiệt Ái

Chương 20: Kiên trì




Diệp Vãn An có nghĩ tới Cố Thanh Mộc từ chối, nhưng lại không ngờ cô sẽ lấy phương thức quyết tuyệt và thẳng thừng như vậy để từ chối mình.

Đôi mắt màu pha lê của Diệp Vãn An cứ như vậy ngơ ngác, ngoại trừ một câu "A Mộc" ra Diệp Vãn An không biết chính mình còn có thể nói gì.

Cố Thanh Mộc không nhìn nàng, cúi đầu đọc sách. Cô cảm thấy bản thân sẽ theo thời gian mà dần dần buông Diệp Vãn An xuống. Kết cục kiếp trước đối với cô mà nói đã quá mức đau khổ. Nhiệt huyết tràn đầy đổi lấy hôn lễ của người mình yêu và người khác.

Trọng sinh một đời, Cố Thanh Mộc chỉ muốn sống khỏe mạnh. Sau đó làm chuyện bản thân thích. Bình bình phàm phàm mà sống. Còn về tình cảm, mọi chuyện tùy duyên. Nhưng người kia tuyệt đối không phải là Diệp Vãn An.

Những vướng mắc kiếp trước cứ kết thúc như vậy đi. Cố Thanh Mộc nghĩ thầm. Trong lòng cô rất rõ ràng, người Diệp Vãn An luyến tiếc chỉ là Cố Thanh Mộc hèn mọn yêu nàng không chút giữ lại. Chứ không phải Cố Thanh Mộc chân chính.

Bầu không khí giữa hai người giảm xuống đến mức đóng băng. Cố Thanh Mộc ngược lại không thèm để ý. Bây giờ cô cũng không có tinh lực đi nghĩ mấy vấn đề này.

Buổi chiều sau khi tan học, Cố Thanh Mộc thu dọn đồ đạc tới văn phòng giáo viên toán. Giáo viên toán cũng xem như là một giáo viên lâu năm của trường THPT Thực Nghiệm. Mọi phương diện đều tương đối khá.

Cố Thanh Mộc rất may mắn có thể gặp được một vị giáo viên như vậy mới có thể phát huy năng lực toán học của cô đến mức cao nhất. Đương nhiên giáo viên toán cũng là nhìn trúng thiên phú ở phương diện toán học của Cố Thanh Mộc. Cho nên mới chú trọng đào tạo cho Cố Thanh Mộc.

Cố Thanh Mộc mới vừa vào văn phòng đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của giáo viên toán "Tiểu Mộc à, tới đây, tới đây. Vị này chính là giáo viên toán lớp bên cạnh - cô Triệu."

Đó là một cô giáo trạc tuổi giáo viên toán lớp cô, đeo một cặp mắt kính, đang nhìn cô với vẻ rất hiền hòa. Có một cô gái xinh xắn đang đứng bên cạnh cô giáo. Là người cô đã quen biết từ lâu - Giang Khuynh Ca.

Cố Thanh Mộc nở một nụ cười thẹn thùng. Sau đó đi đến bên cạnh giáo viên toán, vừa lịch sự lại ngoan ngoãn.

Ngay lập tức nhìn thấy giáo viên toán lớp bọn họ nói với vẻ tự hào "Cô Triệu à, đây là Cố Thanh Mộc lớp chúng tôi. Lần này suýt thắng bạn nhỏ Giang lớp các cô."

Mí mắt Cố Thanh Mộc run lên một chút, giọng điệu giáo viên toán này nghe có chút khoe khoang. Nhưng mà cô vẫn rất ngoan ngoãn nói "Chào cô Triệu."

Gương mặt vốn hiền từ của cô Triệu lộ ra một nụ cười nhu hòa "Đây là đứa nhỏ nhà Cố Anh Lan đấy. Cô nhóc là một đứa trẻ thông minh lanh lợi."

Cố Anh Lan - mẹ Cố Thanh Mộc. Bởi vì nghề nghiệp của ba có tính đặc thù, cho nên Cố Thanh Mộc theo họ mẹ.

Cố Thanh Mộc lại lần nữa nở một nụ cười thẹn thùng. Mà giáo viên toán đã khoe khoang xong. Liền bắt đầu nói chuyện chính.

Giáo viên toán hắng giọng một cái, trung khí mười phần nói "Để các bạn có thể phát huy thực lực của bản thân được tốt hơn trong kỳ thi lần này. Lớp chúng ta về sau sẽ đi học cùng lớp 10/11. Tôi và cô Triệu cùng phụ đạo. Mọi người không có ý kiến gì chứ?"

Mấy người tất nhiên không có ý kiến. Bởi vậy sau đó thành viên tham gia kỳ thi tỉnh của lớp 10/10 và lớp 10/11 liền cùng nhau đi học.

Là các học trò tâm đắc của thầy cô, Cố Thanh Mộc hiển nhiên ngồi cùng Giang Khuynh Ca. Thật ra vừa rồi Cố Thanh Mộc thấy ánh mắt Giang Khuynh Ca nhìn cô có ý cười. Cô gái này rất tinh nghịch.

Đương nhiên lúc hai người đi học vẫn rất quy quy củ củ. Dù sao thầy cô cũng ở bên cạnh.

Sau khi buổi ôn luyện ma quỷ kết thúc, hai người cùng ra khỏi phòng học, đi về phía cổng trường.

Bởi vì tan học khá sớm lại thêm thời tiết gần đây rất tốt, trời xanh quang đãng, gió nhẹ đìu hiu. Tâm trạng hai người đều rất tốt.

"Thứ bảy có rảnh không? Cùng nhau ăn lẩu không?" Cố Thanh Mộc kéo khóa kéo kim loại trên áo, mặt mày tươi cười. Cô cảm thấy gần đây Cố mẹ ngược đãi dạ dày của cô. Cho nên cô phải ăn thêm.

"Đương nhiên có thể." Giang Khuynh Ca mặt mày ôn nhu, ngón tay mảnh khảnh sửa nếp gấp cổ áo Cố Thanh Mộc một chút.

Hai người tựa như bạn già đã quen biết rất nhiều năm. Một đường vừa nói vừa cười.

Ngay tại cuối hành lang thật dài, Cố Thanh Mộc thấy Diệp Vãn An.

Nàng mặc một chiếc áo khoác caro màu xám đậm cùng một chiếc quần dài màu xám đậm cùng kiểu dáng. Mái tóc dài đen nhánh xõa ở sau lưng, lộ ra gương mặt tinh xảo thanh thuần. Đôi mắt màu pha lê lại yên lặng nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

Khóe môi Cố Thanh Mộc vốn dĩ còn mang theo ý cười cũng dần biến mất, vẻ mặt dần trở nên lãnh đạm.

Giang Khuynh Ca hiển nhiên cũng thấy Diệp Vãn An ở cuối hành lang dài. Thật ra cô ấy biết ít nhiều về chuyện giữa hai người này. Còn về Diệp Vãn An, cô ấy cũng đã quen biết từ trước.

Không khí có chút quỷ dị. Đặc biệt là khoảnh khắc hai người gặp thoáng qua đó. Dường như đều ngưng đọng lại. Ba người dường như cũng đều mang tâm sự khác nhau.

Loại tình huống này vẫn luôn kéo dài đến thứ sáu. Mỗi buổi chiều, khi Cố Thanh Mộc ôn luyện xong sẽ có thể nhìn thấy Diệp Vãn An đứng ở chỗ hành lang dài. Diệp Vãn An cũng không nói lời nào. Cứ như vậy nhìn cô.

Mỗi lần Cố Thanh Mộc đi qua đó, nàng cũng đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích. Cố Thanh Mộc cũng không biết nàng muốn làm gì. Vốn dĩ mỗi lần cô ôn luyện xong, thời gian cũng không còn sớm. Sắc trời đều đã tối. Cố Thanh Mộc không phải người nhẫn tâm. Nàng như vậy nói cho cùng Cố Thanh Mộc vẫn không đành lòng.

Thứ sáu, sau khi ôn luyện xong, Giang Khuynh Ca không đi cùng cô. Chỉ bảo cô thứ bảy nhớ cùng đi ăn lẩu. Lại là hành lang dài, nàng vẫn là đứng ở nơi đó. Cố Thanh Mộc cảm giác gần đây Diệp Vãn An gầy đi rất nhiều. Ốm thật giống như một tờ giấy đều có thể bay.

Lần này Cố Thanh Mộc không lập tức rời đi nữa, mà đứng ở trước mặt nàng, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp màu pha lê đó, giọng bình tĩnh nói "Cậu muốn làm gì?"

Diệp Vãn An nhìn thoáng qua ánh mắt cô, hơi cúi đầu, như thể đang trình bày một sự thật. "Mình và Lục Hạo Nam chia tay rồi." Kiếp trước, nàng và Lục Hạo Nam không hề chia tay. Đây có lẽ là hiệu ứng bươm bướm do cô trọng sinh mang đến.

"Nếu là chuyện này, cậu cũng không cần phải nói cho mình." Vẻ mặt Cố Thanh Mộc trầm tĩnh.

"Cậu biết mình không phải có ý đó." Đôi mắt pha lê của Diệp Vãn An lập tức ửng đỏ, thanh âm khàn khàn, không còn trong trẻo tinh tế như ngày xưa.

"Lúc trước mình cũng đã từng nói, chúng ta không thể trở lại như xưa được nữa. Diệp Vãn An. Mình không phải Cố Thanh Mộc lúc trước. Cậu cũng không phải." Đôi mắt đen nhánh của Cố Thanh Mộc đan xen đủ loại cảm xúc.

Diệp Vãn An cười vừa thê lương lại vừa cô đơn. Nước mắt trong suốt như hạt trân châu theo nhau rơi xuống, nghẹn ngào nói "Mình biết."

Cố Thanh Mộc cuối cùng vẫn là mềm lòng. Lấy khăn giấy từ trong túi ra giúp nàng lau nước mắt, giọng nhu hòa hơn một chút "Tuy rằng không thể quay trở về như xưa. Tuy rằng trước kia mình rất hận cậu. Nhưng mình cũng từng nói, chúng ta vẫn là bạn. Lúc trước là mình không tốt."

Diệp Vãn An đỏ mắt nhìn cô, ngón tay tinh tế thon dài vuốt v e lông mày Cố Thanh Mộc, thanh âm khàn khàn nói "A Mộc. Cậu sai rồi. Cậu còn nợ mình một thứ."

Thời điểm Cố Thanh Mộc đang chuẩn bị hỏi nàng nợ cái gì, trên môi đột nhiên nóng lên, cánh tay trắng nõn của nàng vòng qua cổ cô, mang theo vị mặn của nước mắt. Trong nháy mắt đầu óc Cố Thanh Mộc như bị chập điện.

Chờ đến khi Cố Thanh Mộc vừa muốn phản ứng lại thì Diệp Vãn An đã buông cô ra. Ngón tay nhỏ nhắn giúp cô lau dấu vết trên môi, đôi mắt thẳng tắp nhìn vào Cố Thanh Mộc, thanh âm dịu dàng nói "A Mộc. Cậu phải nhớ kỹ. Cậu cũng từng hôn mình như vậy."

_____________________________

Editor có lời muốn nói: Chết mịa dồi, hun mất dồi, Tà xách dép chạy đây _T_T__T____ Ý quên, Tà quay lại nhắc bà con nhớ PR truyện cho Tà với nha (^_^)