Chương 21: Phá Cảnh - Nhân Gian Thật Vô Thường
Không ngờ rằng chính điều đó đã thúc đẩy bình chướng cảnh giới, Nhiên Phàm Phàm lúc lúc mơ màng ngồi xếp bằng tại đất và xung quanh ông huyền khí và hoàng khí xoay vòng thành một vòng xoáy nhỏ, liên tục không ngừng cung cấp huyền khí, hoàng khí cho ông. Một lúc lâu sau Nhiên Phàm Phàm rốt cuộc bước đến một cảnh giới mới.
"Chuyện gì xẩy ra? Ta cảm nhận thấy có thứ gì đó."
Nhiên Phàm Phàm bình tâm lại, dùng tâm cảm nhận thân thể, lát sau ông phát hiện ra rằng sức khỏe của mình tăng lên một khoảng lớn; các bộ phận trong cơ thể hình như lại được rèn luyện thêm,
"Không lẽ ta đã đột phá cảnh giới mới, nhưng nơi này không phải Thiên Nhai Cốc, linh khí từ đâu mà ta có thể đột phá cảnh giới được, không lẽ không phải do linh khí mà là do một nguyên nhân khác sao?"
Nhiên Phàm Phàm bình tĩnh lại, ông suy nghĩ xem rốt cuộc vì đâu mà ông lại có thể đột phá cảnh giới.
Sau một lúc lâu suy nghĩ ông chợt nhớ tới một chuyện: "À! Có thể là do ta đồng cảm với số phận nhân sinh, có lẽ chính điều đó đã giúp ta đột phá cảnh giới mới. Vậy ta gọi cảnh giới này là Đạo Nhân - Đạo vẫn như cũ là đạo của Thiên địa của Đại Đạo, Nhân là do cảm nhận Nhân sinh mà hình thành cảnh giới mới."
Nói xong từ trên trời lại bay xuống vô số sợi huyền khí, hoàng khí chui vào cơ thể Nhiên Phàm Phàm, Nhiên Phàm Phàm dùng tâm cảm nhận thấy rằng những sợi khí này có phần khác lạ, cũng không giống linh khí cho lắm, nhưng cũng có tác dụng cường hóa cơ thể.
"Thôi không nghĩ nhiều nữa, khi về lại Thiên Nhai Cốc cùng Thiên Nhai tiền bối xem thử."
Nói rồi, Nhiên Phàm Phàm tiếp tục ngồi canh cho cả gia đình ngủ. Tiếp tục đắm chìm trong cảnh sắc ban đêm, ngắm nhìn nhân sinh trong Vĩnh Hằng Quốc Đô, đêm nay sao thật dài.
Sáng hôm sau Nhiên Phàm Phàm kể lại cho vợ và ba con nghe chuyện tối qua ông vô tình đột phá đến một cảnh giới mới.
"Nói vậy lần này chúng ta đi thật là có thu hoạch lớn sao phu quân?"
"Ta cũng nghĩ như vậy nhưng chúng ta chủ yếu là tìm về lại quê hương thăm lại bà con khi xưa chứ ta cũng không có tâm trí đi tu luyện. Nhưng nếu được ta cũng khuyên chúng ta nên dành ít thời gian ra lắng đọng tâm tình, ngắm nhìn những thú vui nơi nhân gian, những phong cảnh cảnh vật những nơi mà chúng ta đi qua. Có khi sau này các con lại cần những thứ như thế này."
"Dạ!"
Nói rồi cả gia đình tiếp tục lên đường đi về phía Tây. Ra khỏi Vĩnh Hằng Quốc Đô, cả gia đình lại di chuyển theo hướng Tây Nam.
Ba tháng sau, qua không biết bao nhiêu làng mạc, cánh đồng, rừng rậm, những con sông dài, rộng, hung bạo và đầy những nguy hiểm thì cả gia đình đã đến được vùng Hòa Bích, Ưng Liệt Thành, phủ Định Danh, Thanh Dực Quốc.
Nhìn cảnh vật nơi đây thật không khác gì nhiều so với hai mươi năm trước, Nhiên Phàm Phàm và Huyền Ngọc Tú ngồi xuống, hai hàng nước mắt trào ra, cùng nhau lấy tay bốc lên một nắm đất, nhớ lại những ngày thơ ấu cùng nhau chơi đùa tại những nơi này.
Hai người cùng nhau dựa theo ký ức của mình bước đi về phía trước; họ thấy được lũy tre làng; một đám nhóc đang nô đùa chạy chơi dưới bãi đất trống cây đa đầu làng.
Họ đi vào làng và đi dần về phía một ngôi nhà lớn ở giữa làng, đó là nhà của Huyền Ngọc Tú, căn nhà vẫn còn ở đó, năm người bước lại đến trước cổng căn nhà lớn đó.
Lúc này trước căn nhà có một phụ nhân đang đứng chỉ bảo gia đinh trong nhà làm việc. Huyền Ngọc Tú thấy bóng dáng đó không tự chủ được những cảm xúc trong lòng, chạy vội tới quỳ bộp xuống dưới chân người phụ nhân khóc nức nở, Nhiên Phàm Phàm cùng ba đứa con cũng đi vào và quỳ xuống.
"Mẹ, con nhớ mẹ quá đi huhuhu.... huhuhuhu.... những năm này... mẹ huhu.... huhu.... vẫn khỏe hư...hư... huhuhu...."
Phụ nhân bất ngờ không biết chuyện gì xẩy ra nhưng khi nghe được giọng nói này bà như nhớ lại cái gì, nước mắt cũng thuận theo khóe mắt mà tràn ra rơi xuống mái tóc của Huyền Ngọc Tú, "Ngọc Tú... là con trở về thật ư.... Con của ta... Con còn nhớ trở về với bà mẹ già này... Ông nó ơi Ngọc Tú nó về rồi nè ông nó ơi."
Lúc này nghe tiếng kêu của vợ một ông lão lom khom chống gậy đi ra đó là phụ thân của Huyền Ngọc Tú - Huyền Xương Thành. Ông lão đi nhanh ra nhìn người con gái tuổi hai mươi khi ra đi giờ đây đã là một nữ phụ. Ông buồn rầu, nước mắt lại rơi, "Con về là tốt... về rồi là tốt... mau đứng dậy vào nhà đi."
"Cha mẹ tha lỗi cho con năm đó con và Phàm Phàm đi bỏ quê ra đi tới bây giờ mới quây lại, xin cha mẹ tha lỗi cho con trẻ."
"Con dù sao đi chăng nữa cũng là con của cha mẹ. Con có làm gì thì cũng là con của cha mẹ. Sao cha mẹ lại có thể trách phạt con. Vậy Phàm Phàm nó...."
"Dạ! Con cảm ơn sự thông cảm của cha mẹ. Lần này Phàm Phàm cùng con về thăm lại cha mẹ và quê hương."
"Con chào hai bác!" Nhiên Phàm Phàm nói.
"Tụi con chào ông bà ạ!"
Huyền Xương Thành và vợ ngây ngất, chưa hiểu chuyện gì xẩy ra. Thì giọng nói của Huyền Ngọc Tú lại vang lên
"Dạ thưa cha mẹ, chúng con sau khi rời xa quê hương đã đến và sống ở một nơi rất xa, con và Phàm Phàm cũng đã tự nguyện làm lễ thành thân, và trở thành vợ chồng, chúng con có với nhau 3 người con trai và một người con gái, trong đó đứa con trai trưởng của chúng con đã lập gia đình và đang có một đứa con nhỏ nên tụi con không thể dẫn về quê hương cho cha mẹ xem mặt được."
"Vậy là tụi con đã tự động thành thân, chung sống với nhau như vợ chồng à!"
"Dạ!"
Huyền Xương Thành nước mắt lại rơi, ông cũng muốn được chứng kiến cảnh con gái đi lấy chồng.
"Cha, sao người lại rơi lệ."
"Ta... Ta..."
"Thôi mọi người vào nhà ngồi lại nói chuyện, đứng đây kẻo các cháu ta lại cảm nắng."
"Lần này con về quê chính là mong muốn được sự chấp thuận của cha mẹ cho tụi con được thành vợ chồng dưới sự chứng kiến của đôi bên gia đình, về thăm cha mẹ, nhìn lại những kỉ niệm của ngày thơ ấu."
"Con ý là muốn tổ chức hôn lễ lại sao?"
"Dạ chúng con rất muốn tổ chức lại một hôn lễ có cả sự chứng kiến của cả đôi bên gia đình."
"Được dù sao thì bây giờ các con cũng đã có con rồi thì gạo cũng nấu thành cơm rồi cơm nấu thành cháo luôn rồi, cha mẹ cũng không muốn để cho tụi con lại khó xử, lại để cho thiên hạ lại bàn ra tán vào."
"Huhu... huhu... Con cảm ơn cha mẹ!"
Trong lúc này thì Huyền Xương Thành cho 2 gia đinh đi gọi cha mẹ của Nhiên Phàm Phàm đến nhà.
"Không biết có chuyện gì không mà ông bà Huyền lại cho người tới kêu chúng ta tới nhà."
"Tui cũng không rõ, không lẽ nào...... !"
"Ý ông là sao?"
"Gia đình mình và gia đình ông Huyền có một khúc mắc bà còn nhớ chuyện đó không?"
"Ý ông là chuyện Phàm Phàm và Ngọc Tú sao?"
"Suỵt! Nhỏ nhỏ một tí. Tui cũng không biết chuyện gì; chỉ hi vọng không phải là chuyện đó."
Đi một lúc họ đã đi tới trước cổng nhà Huyền Xương Thành rồi.
Nhiên Phàm Phàm thấy bóng dáng cha mẹ từ xa thấy họ vẫn còn đi được thì trong lòng như trút được gánh nặng. Vội chạy lại và quỳ xuống khóc: "Con trai bất hiếu, đã bỏ nhà đi nhiều năm không ai chăm sóc phụng dưỡng cha mẹ, thật là con trai bất hiếu mà huhuhu.... huhuhu...."