Chương 12: Gặp linh hồn Bát Thúc
"Chúng ta nên đi nhanh cho kịp trời sáng thì đến hoàng cung các vị cũng đừng chỉ lo nói chuyện." Giang tướng quân nói.
"Đúng vậy!"
Thế là tám người nhanh chóng thúc ngựa phi nhanh đến hoàng cung. Họ đi trong hơn tám tiếng đồng hồ do Nhiên Trường Trường và Nhiên Chính Chính chưa quen với nhịp điệu trong cung.
Trời sáng, 7 giờ sáng, Nhiên Trường Trường và Nhiên Chính Chính đồng hành bước vào cung điện Linh Đinh của Nhân Quốc, Nhân Tộc.
Hoàng thượng Đỗ Như Ngọc cũng không dám tự mình ngồi trên long tọa mà là cho người mang ra hai cái ghế cho hai vị đến từ Nhiên Gia còn mình cùng các vị khanh gia đứng hầu.
"Con dân Đỗ Như Ngọc cùng đại diện chúng thần dân Nhân Tộc kính chào Nhiên Gia tộc trưởng, Nhiên Gia Cửu trưởng lão." Hoàng thượng và các vị thân vương, chúng khanh gia trong triều đồng thanh hô. Ngay khi Nhiên Trường Trường và Nhiên Chính Chính bước vào đại điện.
"Được rồi!" Nhiên Chính Chính nói.
"Mời hai vị an tọa." Đỗ Như Ngọc nói.
"Được rồi!" Nhiên Chính Chính nói.
"Hai vị lặn lội đường xa đến Nhân Quốc không biết là vì chuyện gì?"
"Cửu trưởng lão phiền người nói cho hoàng thượng biết." Nhiên Chính Chính nói
"Vâng! Cách nay hơn nửa tháng có phải Thổ Quốc từng xảy ra một trận đại nạn c·ướp đi sinh mạng của hàng trăm ngàn dân chúng con dân Thổ Quốc." Nhiên Trường Trường nói.
"Đúng vậy ạ! Không hiểu chuyện gì lúc đó Thổ Quốc trình báo lên cứ như ngày tận thế." Đỗ Như Ngọc tâu.
"Đó là do một con quái thú của Thiên Tộc trốn thoát gây ra nhưng chuyện này chúng ta Nhiên Gia cũng đã đàm phán với Thiên Tộc xong và chuyện đền bù tổn thất cho Nhân Tộc, nên nay ta lặn lội đường xa đến đây là mong Nhân Quốc thông tri cho người của Thổ Quốc qua tiếp nhận nửa lãnh thổ - phần phía nam của Phiên Bang."
"Hả! Một nửa lãnh lãnh thổ Phiên Bang?" Chúng thần trong triều ai cũng trợn tròng mắt hốt hoảng.
(Vì họ biết rằng Phiên Bang là một trong những phần đất không thể x·âm p·hạm trên Đại Thế Giới này)
"Không cần biểu hiện ra như vậy đâu!"
"Vậy một lát ta sẽ viết chiều truyền, cho người mang đến Thổ Quốc để bọn họ qua tiếp quản." Đỗ Như Ngọc nói.
"Không kịp đâu! Thời hạn thực hiện giao ước với Thiên Tộc chỉ có một tháng mà giờ đã gần qua nửa tháng rồi ta chỉ e là..." Nhiên Trường Trường nói.
"Vậy chắc ta phải cho bồ câu đưa sau đó mới cho người đưa chiếu chỉ qua sau như vậy chắc cũng ổn thỏa." Đỗ Như Ngọc nói.
"Ukm! Ngươi cứ theo đó mà thực hiện."
"Vậy hai vị đi đường xa mệt mỏi chúng ta cũng có chuẩn bị một vài bàn ăn dân dã mong hai vị không chê ở lại dùng một bữa cơm đạm bạc này cho chúng tôi tận tình đối đãi."
"Như vậy cũng được, mà các người nên biết rằng Nhiên Gia chúng ta chủ yếu dùng món chay chắc hoàng thượng đây cũng chưa chuẩn bị kịp nên thôi chắc chúng ta về lại Thiên Nhai Cốc vậy." Nhiên Trường Trường lời nói tỏ ra có một vẻ tiết nuối nhẹ.
"À không tiền bối! Chúng tôi có chuẩn bị đầy đủ mâm chay cho các vị." Đỗ Như Ngọc thở phào nhẹ nhõm nói. Đồng thời trong tâm âm thầm kêu may mắn "Hên mà Nhất Quan Văn - Đỗ Duy Thư kịp nói cho ta biết điều này.
"Oh! Vậy thì chúng ta từ chối cũng không đúng, vậy chúng ta đi dùng cơm thôi nào hoàng thượng." Nhiên trường Trường nói, trong lòng thì cầu cho hoàng thượng đồng ý để có điều bắt bẻ.
"À! Chúng ta..." Vừa nói đến đây thì Đỗ Duy Thư đứng sau lưng đá nhẹ một cái vào chân hoàng thượng.
"Sao vậy hoàng thượng, chúng ta đi ăn thôi, nhà ăn ở đâu ngài mau dẫn chúng tôi đi nhanh đi ta cũng sắp đói rồi nè." Nhiên Trường Trường vừa nói miệng cười nham hiểm.
"À! Ta còn phải đi viết chiếu chỉ và phong thư cho Thổ Quốc nữa, với lại quốc sự của Nhân Tộc cũng còn nhiều chỉ e không phụng bồi cho hai vị chu đáo được, như vậy đi Thập Tam Thúc người cùng với quan Đỗ Duy Thư dẫn vị Nhiên Gia tộc trưởng và Cửu trưởng lão đến Ngự Thiện Phòng An Tâm dùng cơm đi ta và các quan lại còn bận lo quốc sự." Đỗ Như Ngọc nói.
"Vâng! Chúng thần xin tuân mệnh."
"Mời hai vị đi đường này." Đỗ Duy Thư làm một cái đầu tay chỉ ra cửa và cúi nhẹ đầu nói.
"Được! Mời!" Nhiên Chính Chính đi trước cũng làm một cái dấu tay như vậy nói.
Thế là ba người nhanh chóng bước ra khỏi chính điện và đi về phía Ngự Thiện Phòng An Tâm để dùng cơm chay như đã nói.
Bước vào Ngự Thiện Phòng An Tâm Nhiên Trường Trường cứ nghĩ là sẽ không có nhưng món ăn gì ngon đâu nhưng khi nhìn đến các món ăn thì thất kinh không nhịn được mà thốt lên.
"Sao có thể như vậy được?"
Nhìn lại các món ăn một lần nữa Nhiên Trường Trường lâm vào hồi ức.
----
"Trường Nhi vào ăn cơm nè con." Một vị trung niên nắm lấy tay một đứa trẻ có vẻ ngoài cỡ tám, chín tuổi nói, vị trung niên lấy tay phủi phủi chút bụi trên áo đứa nhỏ.
"Nay ăn món gì vậy phụ thân?"
"Nay ta nấu cho con món canh chữ Cửu, lá chanh bằm xào chung với tàu hũ nghiền nát và còn có củ sen hầm ngũ đậu nữa cho con chút tráng miệng nè!"
"Wao ngon quá! Yêu phụ thân nhiều!"
"Rồi rồi mau vào rửa tay rồi lên ăn cơm để mấy anh chị con đợi nè!"
"Dạ con rửa tay rồi lên liền." Đứa trẻ đáp.
Bữa cơm diễn ra nhanh chóng mọi người ăn uống nói chuyện rất vui vẻ nhưng họ cũng không biết rằng đây là bữa cơm cưới cùng mà họ còn được ăn chung với phụ thân.
Đêm hôm đó trời nổi mây đen, mưa gió ầm vang cả bầu trời. Kỳ lạ thay sáng hôm sau thì trời tạnh mưa, trời quang mây tạnh, Nhiên Thiên Thiên ra khỏi phòng, đi qua phòng phụ thân nhờ phụ thân chỉ điểm tu luyện nhưng khi sang đến phòng phụ thân lớn kêu nhưng không thấy phụ thân trả lời bèn đẩy cửa đi vào thì hốt hoảng gọi:
"Phụ thân người sao vậy?"
"Các đệ đệ và muội muội đâu mau qua đây phụ thân như thế nào nè!"
Nghe tiếng đại ca gọi các huynh đệ tỉ muội còn lại nhanh chóng chạy đến phòng phụ thân. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng đến Nhiên Dinh Dinh đã thật sự q·ua đ·ời trong đêm khuya có phải vậy mà trời tiếc thương cho đổ đám mưa như khóc cùng số phận con người tài hoa nhưng bạc số.
"Phụ thân con còn muốn ăn thức ăn do người nấu cơ mà sao người lại bỏ lại chúng con ra đi sớm như vậy"
-------
"Có chuyện gì vậy Cửu Thúc?" Nhiên Chính Chính không nhịn được hỏi.
Nhiên Trường Trường từ trong hồi ức tỉnh lại khóe mắt đã chảy ra vài giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt u sầu.
"Ta không sao! Chúng ta vào ăn đi kẻo nguội."
Thấy cảnh này trong lòng Đỗ Duy Thư lại tràn đầy sự đau khổ, đồng thời xen lẫn sự vui sướng khó tả. Dùng cơm xong Đỗ Duy Thư mời hai vị Nhiên Gia về phủ đệ riêng của mình.
"Ngươi mời chúng ta về đây là có ý gì, chúng ta còn phải nhanh chóng trở lại Thiên Nhai Cốc." Nhiên Trường Trường nói.
"Cứ từ từ đã! Mời hai người đến chính là muốn nói một vài chuyện."
"Chuyện gì người cứ nói ta xin được lắng nghe." Nhiên Chính Chính ôn tồn nói.
"Ta linh hồn cũng là người của Nhiên Gia đồng thời chúng ta còn có chút quen biết nhau."
"Hả chuyện gì?" Nhiên Trường Trường thắc mắc.
"Ta linh hồn tên là Nhiên Thành Thành!"
"Bát ca! Thật sự là linh hồn Bát ca sao?" Nhiên Trường Trường hốt hoảng lần nữa.
"Đúng rồi ta linh hồn đi theo bên cạnh Đại ca để bảo vệ an toàn cho sự lịch duyệt của Đại ca."
"Vậy Đại ca giờ ra sao?"
"Thiên cơ không thể tiết lộ nhưng Đại ca giờ vẫn ổn."
"Cửu Thúc đây là?"
"À! Giới thiệu một chút trong người vị này là linh hồn của Bát Thúc con Nhiên Thành Thành, còn giới thiệu Bát ca một chút vị này là con của đại ca ở kiếp thứ 46."
"Chính nhi kính chào Bát Thúc!" Nhiên Chính Chính nói.
"À! Đã lớn như thế này sao?"