Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nghiệp Duyên

Chương 1: Thiên Nhai Cốc xuất thế




Chương 1: Thiên Nhai Cốc xuất thế

Thiên Nhai Cốc, đã gần năm ngàn năm qua rốt cuộc cũng có người trở về Thiên Nhai Cốc. Theo dòng thời gian lịch sử. Thiên Nhai Cốc là nơi đặt cung điện của Nhân Hoàng đã một lần nữa đặt chân trở lại Đại Thế Giới.

"Ta xác định ngươi có mang dòng máu trực hệ con cháu hoàng tộc Nhiên Gia nên được phép bước vào Thiên Nhai Cốc."

Lúc này tại cửa Thiên Nhai Cốc một ông lão râu, tóc bạc phơ, dáng đi lọm khọm, trúc bỏ đồ đạc, hai chân quỳ gối, vái ba lạy sau đó đứng dậy bước vào Thánh địa Thiên Nhai Cốc.

(Tại sao gọi là Thánh địa? Vì Thiên Nhai Cốc tồn tại từ thời Cổ Đại đến nay trải qua mấy trăm vạn năm tẩy tủy và nhiễm phải linh khí của các bậc Nhiên Gia Tiên, Thánh hiền; lại do ở gần và liên lạc thường xuyên với Thiên Tộc nên Thiên Nhai Cốc trở thành Thánh địa trong lòng con cháu của Nhiên Gia).

Khi vừa bước vào Thánh địa Thiên Nhai Cốc, ông lão nhận được thiên địa tẩy tủy; râu, tóc bắt đầu chuyển màu từ trắng sang đen, nếp nhăn mất hết, làn da hồng hào, xương cốt thẳng lên, sức sống tràn trào, thọ nguyên tăng thêm mấy trăm năm; sau khi đã hoàn thành tẩy tủy thì ông lão đã trẻ lại mấy chục tuổi;

nhìn như chàng trai tuổi đôi mươi, thì thật ra là như vậy mà(đôi mươi so với cách tính tuổi của con cháu Nhiên Gia, con cháu nhiên gia bình thường cũng có năm trăm năm tuổi thọ, tu luyện càng cao tuổi thọ càng tăng); nhưng đừng nhìn như vậy mà nói đó là chàng trai hai mươi tuổi vì thật ra tính theo tuổi của Nhân Tộc thì chàng trai đó đã một trăm hai mươi lăm tuổi rồi đó .

Sau khi vào Thiên Nhai Cốc trước mặt chàng trai hiện ra một con đường.



Chàng trai bước tiếp trên con đường lát đá xanh cẩm thạch, hai bên đường là những cây cỏ dù được trồng rất ngay ngắn nhưng vẫn lộ ra vẻ già dặn với tuổi đời vô cùng lớn, lá cây phủ đầy trên con đường còn trái cây thì trĩu nặng trên cành nhìn như sắp rụng nhưng lại không hề rụng (vì các cây ở đây đều có nhân tính nó biết làm thế nào để trái cây không rụng xuống đất)

trên bầu trời xanh thẳm có đàn chim hót líu lo, dưới mặt đất là các loài động vật ăn cỏ sống xen lẫn trong đám kỳ trân, dị thảo.

Xa xa đằng kia, cuối con đường lát đá cẩm thạch là một ngôi nhà lớn đầy tráng lệ, mang nét đẹp cổ kính, uy nghiêm, được làm bằng đá hoa văn trắng, hàng rào thì được đan xen giữa cây cổ thụ và các loại rau củ leo giàn; cổng nhà thì được làm bằng đất gạch nung đỏ, phía trên cổng thì chạm, khắc các hình phi cầm, côn, điểu, các loài cây, hoa kỳ trân, dị thảo quý hiếm.

Chàng trai bước vào ngôi nhà thì nơi đây đã đóng một lớp bụi dày chính là do gần năm ngàn năm qua chưa từng có ai quét dọn. Chàng trai ngẫm nghĩ:

"Dù sao đây cũng từng là nơi ở của phụ thân, nếu ta đã đến thì cũng nên dành ra một chút thời gian quét dọn cho thật sạch sẽ đã"

Nói là làm thế là chàng trai bắt đầu vào công việc quét dọn Thiên Nhai Cốc, quây qua quây lại năm năm đã trôi qua chàng trai đã dọn dẹp lại Thiên Nhai Cốc thật sạch sẽ và tươi mới, làm cho toàn bộ Thiên Nhai Cốc tưng bừng sinh khí, sức sống mới.

Vào một buổi sáng mùa đông chàng trai - Diệp Trung Chính đang ngồi trên một chiếc bàn ghế đá, chiếc bàn ghế đá này được chàng đẽo gọt từ ngọn núi phía sau Thiên Nhai Cốc vào mấy tháng trước. Trên bàn để vài trái cây được chàng hái từ những cái cây xung quanh đó vào lúc sáng sớm, một bình trà nhỏ được pha từ những giọt sương sớm đọng trên những chiếc lá sen ở hồ sau nhà.



Bỗng nhiên lúc này trời thổi một cơn gió nhẹ, một ông lão tuổi thất tuần xuất hiện đi từ trên ngọn núi phía sau Thiên Nhai Cốc xuống, ông lão đi từ từ như sợ sắp phải té. Ông lão đi xuống và ngồi nhẹ nhàng vào vị trí đối diện chàng trai.

Chàng trai giật mình, nhưng theo chàng nhớ thì đi vào đây ít nhiều gì cũng phải có huyết mạch trực hệ Nhiên Gia. Chàng trai đột nhiên nhớ tới một người phải chăng là người đó! Để xác minh chàng trai bình tĩnh hỏi:

"Ông là ai? Ông có phải là Cửu thúc mà phụ thân nói lúc trước khi lâm chung không?"

"Chàng trai trẻ đúng là định lực cực tốt gặp nguy không mất bình tĩnh! Ta không phải là Cửu thúc của cậu. Ta tên là Thiên Nhai Nhiên là linh khí trời đất cấu tạo thành canh giữ Thiên Nhai Cốc đã mấy trăm vạn năm.

Mấy năm qua ta có quan sát cậu, hôm nay ta xuất hiện ở đây là vì muốn cậu tạm thời chấp chưởng Nhân Ấn thay phụ thân cậu Nhiên Thiên Thiên vài trăm năm. Khi phụ thân cậu hoàn thành lịch kiếp sẽ trở lại và tiếp tục chấp chưởng Nhân Ấn."

"Nhân Ấn là gì? Vậy tại sao phải chấp chưởng Nhân Ấn, và chấp chưởng Nhân Ấn để làm gì?"

"Trước tiên cậu hãy lắng nghe cho kĩ sơ về lịch sử Nhiên Gia. Nhiên Gia có lịch sử hình thành lâu đời từ thời Cổ Đại đến nay luôn luôn sống trong Thiên Nhai Cốc.



Mà Thiên Nhai Cốc lại như tên của nó khiến cho các tộc nhân của Nhiên Gia có thể tu luyện và hấp thu linh khí từ đó Nhiên Gia cường đại lãnh đạo Nhân Tộc chống lại Thủy Tộc Phương Đông, Thiên Tộc, và các t·hiên t·ai của tự nhiên đem đến cho Nhân Tộc,...

Nhưng Nhiên Gia lại không tranh quyền thế. Vì không để c·hiến t·ranh kéo dài, khiến con dân các tộc lầm than nên Tộc trưởng Nhiên Gia cùng hai tộc còn lại đình chiến ký hiệp ước hòa bình. Đại diện cho hiệp ước hòa bình là Nhân Ấn do Nhiên Gia chế tạo. Ba tộc đồng ý không x·âm p·hạm lẫn nhau.

Nhiên Gia đời đời chấp chưởng Nhân Ấn và Nhân Ấn từ đó trở thành trấn gia chi khí của Nhiên gia. Nhân Ấn từ từ nhiễm phải linh khí của các đời tộc trưởng, tự hình thành nhân tính. Sau đó Nhân Ấn tiếp tục làm việc của mình, càng ngày càng cường đại, nhiều lần Nhân Ấn còn có thể tự giải quyết các t·hiên t·ai của tự nhiên mà không cần sự chấp chưởng của tộc trưởng.

Nhưng vào 4703 năm trước, ông nội cậu Nhiên Dinh Dinh, ngoại hiệu Nhân Đế đột nhiên q·ua đ·ời khi tuổi còn trẻ, cha cậu khi ấy chưa đủ năng lực chấp chưởng Nhân Ấn, lại không ai chỉ điểm tu luyện, phải mở lại thông đạo của Thiên Nhai Cốc và Thiên Tộc, cầu cứu Thiên Tộc.

Thiên Tộc khi ấy Thiên Quân là Phùng Trường Gia là phụ thân của Thiên Quân hiện tại, Thiên Tộc lúc đó đưa ra một biện pháp cho phụ thân cậu đó là lịch duyệt hồng trần bảy bảy bốn mươi chín kiếp. Phụ thân cậu theo lời lịch duyệt nay cũng sang đến kiếp thứ bốn mươi bảy rồi.

Tính đến nay mặc dù lâm thời Nhân Ấn tự động lấy linh khí Thiên Nhai Cốc bổ sung nhưng tốc độ lại vô cùng chậm thêm vào đó nhiều năm không người chấp chưởng lại phải liên tục tiêu trừ t·hiên t·ai cho Nhân Tộc. Nhận ra điểm yếu của mình Nhấn Ấn từ từ bắt đầu hạn chế tiêu trừ t·hiên t·ai mà chỉ làm t·hiên t·ai giảm nhẹ cấp độ lại biến những t·hiên t·ai lớn thành những t·hiên t·ai nhỏ hơn.

Cậu ở Nhân Tộc có phải cũng thấy rằng gần đây t·hiên t·ai mỗi lúc một nhiều tuy không lớn mạnh lắm, ít gây thiệt hại nhưng chung quy là có.

Giờ cậu đã trở về, lão cũng đã quan sát thấy cậu có đủ tư chất tạm chấp chưởng Nhân Ấn giúp Nhân Tộc qua bớt thời kỳ này để Nhân Tộc bớt chút t·hiên t·ai cho người dân bớt khổ"

"Ông không làm được hả? Tại sao phải nhờ tới ta?" (Mặc dù trong lòng Trung Chính biết rõ rất có thể phải cần người có huyết mạch Nhiên Gia mới chấp chưởng được Nhân Ấn nhưng vẫn cứ hỏi)

"Lão muốn làm cũng không được, Nhân Ấn là của Nhiên Gia chỉ người có huyết mạch Nhiên Gia trực hệ mới chấp chưởng được. Giờ lão sẽ dẫn cậu đi từ đường nhận tổ, đổi họ để chấp chưởng Nhân Ấn cứu vớt Nhân Tộc thêm mấy trăm năm chờ cha cậu trở về"