Nghiệp Duyên Hóa Định Mệnh

Chương 6: Chương 6






Dọn bữa trưa lên bàn ăn xong cô bước ra mời mọi người vào dùng cơm

- Mẹ An An đâu rồi mẹ - anh hỏi về đứa em gái

Dụ Khang An là em gái ruột của anh đang là nhà thiết kế đồ dùng nội thất nổi tiếng trong thành phố, đã 26 tuổi nhưng con người vui tươi hoạt bát tính tình như 1 đứa trẻ con, Tần Hào bạn thân của anh rất yêu thích cô em gái này của anh nhưng cô vẫn chưa chấp nhận lời tỏ tình làm bạn gái của anh ta.

- Nó đang đi xem các ngôi nhà để nhận thiết kế đồ nội thất cho người ta rồi – mẹ anh trả lời với giọng chán chường

- Nó gây chuyện gì làm phiền mẹ nữa à, mẹ cho nó lấy chồng đi là nó hết làm phiền lòng mẹ hà – anh vừa ăn vừa nói

Đúng lúc An An bước vào nhà nghe thấy lời anh nói liền lên tiếng:

- Anh đang nói xấu gì em đó, e có làm gì đâu mà anh kêu mẹ lấy chồng cho e hả

- Chị dâu, chị dâu của e, anh 2 chọc e kìa, chị la anh 2 đi – An An chạy lại kéo ghế ngồi kế bên ôm cô nũng nịu nói

An An vai vế là em dâu nhưng lớn hơn cô tận 8 tuối nên khi xưng hô với cô là chị dâu thì cô rất ngại, cười ngượng

- An An chị lớn tuổi hơn em, chị gọi em là chị dâu sao e nhận nổi


- Chị là vợ anh 2 không gọi chị dâu chứ kêu bằng gì, mà không phải ai em cũng gọi là chị dâu đâu nha – vừa nói An An vừa nhe răng cười

An An tuy lớn tuổi hơn cô nhưng tính tình trẻ con giống cô, 2 người nói chuyển rất hợp với nhau

- An An ngồi xuống ăn cơm chung với cả nhà luôn nha – cô vừa nói vừa đứng dậy để đi lấy thêm bát đũa cho An An


- Uyển Nhi con ngồi đó đi để vú lấy cho

- Dạ, con cám ơn vú Lan – cô cười

Cô gắp đồ ăn cho nội

- Nội ăn thêm đồ ăn cho có nhiều sức khỏe nha nội

- Cái con bé này, con ăn nhiều vào đi, cứ lo gắp cho nội – bà trách yêu cô

Suốt buổi ăn anh không nói lời nào chỉ nghe mọi người nói chuyện

- Sao Con gắp đồ ăn cho vợ, thấy nó cứ ăn rau – nội trách anh không quan tâm cô


- Dạ, con ăn ít do con không dám ăn nhiều hải sản vì sợ bị dị ứng, khó chịu lắm – cô giải thích cho nội

Vậy sao lúc nảy con không nói để nội nói vú Lan làm thêm món

- Dạ, không sao đâu nội, con vẫn ăn được mà

Dùng bữa trưa xong cả nhà ra phòng khách nói chuyện, còn cô thì vào bếp phụ dọn dẹp

- Dạo này công việc của con thé nào, vẫn tốt chứ - ba anh hỏi

- Vẫn bình thường, có 1 chuyện nữa là tháng sau con sẽ đi huấn luyện ở tỉnh 3 tháng mới về - anh đang nói về lịch trình của mình

- Nếu vậy nội kêu Uyển Nhi về nhà chính ở với nội hé – bà hỏi anh


- Con không có ý kiến, bà cứ hỏi ý cô ấy là được

- Như vậy sẽ có nhiều thứ bất tiện lắm nó còn đi học mà, nếu mẹ muốn trò chuyện với nó thì điện kêu nó về nhà chính chơi là được mà – mẹ anh nghe thấy ý của nội, không vui lên tiếng

- Vậy Hai đứa lên phòng nghỉ đi, ở đây chơi với nội, tối rồi về, miệng nói nhưng mắt thì liếc nhìn mẹ anh

Cô vừa từ trong bếp ra nghe nội nói cô nhìn anh, cô cười ngượng rồi lên tiếng

- Anh lên phòng nghỉ trước đi, em đưa nội về phòng và ngồi chơi chút em sẽ lên sau

Anh lẳng lặng đứng dậy đi thẳng lên trên phòng, cô nhìn theo nhưng trong lòng thấy có chút mất mác, dù gì cũng là vợ chồng, nhưng anh lại chẳng xem cô là vợ mình.

Cô đưa bà về phòng, nằm nói chuyện với nội 1 chút rồi cô ngủ quên luôn, nhưng mục đích thật sự là để tránh không phải lên phòng của anh, vì cô biết là anh không thích người lạ vào phòng của mình.

Đến tối thì chú Bảo lấy xe đứa 2 người về lại biệt thự, trên xe 2 người cũng im lặng không ai nói với ai câu nào.

Xe vừa vào sân thì anh bước xuống xe đi 1 mạch vào nhà lên phòng, cô thì lủi thủi vào nhà đi về phòng mình, vệ sinh cá nhân xong ngồi vào bàn học bài 1 tý rồi mới lên giường đi ngủ.