Editor: Tô Lục
Beta: LinhNhi
Tấm rèm dày tối màu hé mở, ánh sáng bên ngoài tràn vào, tuyết vẫn rơi lạnh lẽo.
Sáng hôm sau, Tần Thư Nhiễm đúng giờ dẫn theo trợ lý tới trước cửa.
Khương Nại nửa đêm bị đánh thức, ngủ không ngon, lúc rửa mặt dùng gương soi thì thấy dưới mắt có một quầng thâm màu xanh nhạt làm mặt cô càng thêm trắng. May là không ảnh hưởng đến buổi thử vai hôm nay.
Đàm Cung chọn phim trường Hoành Điếm làm địa điểm thử vai. Sau khi tới nơi, chỉ trang điểm với tạo hình thôi cũng phải mất ba tiếng mới xong.
Đội ngũ sản xuất của ông từ trước tới nay đều thuộc top đầu trong giới, giành được vô số giải thưởng cho nên khi chọn diễn viên cũng dần có những tiêu chuẩn thẩm mỹ riêng, kiểu dung chi tục phấn* là không để vào mắt được.
*Dung chi tục phấn: dùng để chỉ những người con gái có vẻ ngoài bình thường/tầm thường, thường dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực.
Mấy cái khác thì không đề cập tới, nhưng về mặt ngoại hình...
Khương Nại ở trong giới giải trí không hề thua kém so với bất kỳ nữ minh tinh nào.
Hơn nữa cô không trì hoãn việc đóng phim, nhập vai cực nhanh. Sau khi thử vai xong, đạo diễn đối với phần diễn xuất của cô tán thưởng không thôi, lâm thời* lại sắp xếp đoạn kịch bản khác để cô diễn tiếp.
*Lâm thời: tạm trong một thời gian, chưa chính thức. (Đề phòng có người không hiểu từ này nên chú thích luôn.)
Đến khi kết thúc thì trời đã tối om.
Trên mặt Khương Nại vẫn còn lớp trang điểm, cả ngày ngoại trừ dùng ly giấy uống mấy ngụm nước thì ngay cả cơm cũng chưa ăn.
Cô tìm một chiếc ghế ở ngoài phim trường rồi ngồi xuống, nhân viên công tác đã bắt đầu kết thúc công việc trở về, khắp nơi đều là âm thanh ầm ĩ, ồn ào và náo động.
"Tiểu Khương, hôm nay vất vả cho cô rồi. Buổi tối đoàn phim có tiệc, đi cùng nhé?"
Lúc này Đàm Cung đi tới mời cô với thái độ rất hòa thuận, đối với kết quả thử vai của cô hiển nhiên là rất vừa lòng.
Nếu không thì bữa tiệc của đoàn phim sao lại mời cô đến chứ.
Nhưng nghĩ đến vai diễn cùng với Tần Thư Nhiễm cách đó không xa đang điên cuồng nháy mắt ám chỉ.
Ngón tay Khương Nại cầm ly giấy, gật đầu cười cười: "Được."
-----
Địa chỉ hội sở tổ chức bữa tiệc hơi xa. Ông chủ nơi này là một vị ảnh đế, quan hệ trong giới rất rộng, không ít người ở chỗ này đều có phòng bao riêng của mình.
Người phục vụ đẩy cửa ra, hầu như mọi người đều đã đến đông đủ, không khí rất náo nhiệt.
Sau khi Khương Nại đi vào, đập vào mắt là Cố Minh Dã ngồi trên ghế chủ vị. Anh ta là nhà đầu tư phim, xuất hiện ở đây cũng không có gì kỳ quái.
"Tiểu Khương, tới tới, ngồi ở đây."
Đàm Cung vẫy tay, chỉ xuống chỗ ngồi bên cạnh Cố Minh Dã đã dành riêng trước cho cô.
Dù sao lần này cô có cơ hội thử vai cũng là dựa vào một câu nói của Cố Minh Dã. Nếu là người khác theo lẽ thường hẳn đều sẽ cho rằng hai người có quen biết.
Khương Nại bình tĩnh đi qua đó, chờ sau khi ngồi xuống cô mới gật đầu chào hỏi Cố Minh Dã.
Dù sao anh cũng đã giúp cô tranh thủ cơ hội thử vai, Cô sẽ nhớ rõ ân tình này.
Không đến hai giây, Cố Minh Dã mở miệng trước, khóe miệng lười biếng mang theo ý cười hỏi cô: "Có phải cô muốn cảm ơn tôi hay không?"
Khương Nại giật mình: "?"
Cố Minh Dã lấy điện thoại màu đen từ túi quần ra, xoay xoay nửa vòng giữa những ngón tay thon dài rồi nói: "Vậy thì cô phải giúp tôi hoàn thành một nhiệm vụ mà người nào đó giao cho tôi."
Khương Nại không thể hiểu được, mình thì có thể giúp Cố Minh Dã hoàn thành nhiệm vụ gì?
Kết quả là cùng chụp một tấm ảnh, ảnh chụp có mặt cô là được.
Cố Minh Dã làm lơ ánh mắt bát quái của mọi người trong phòng bao, cầm di động tanh tách một tiếng. Trên màn hình, Khương Nại ngồi đoan chính quy củ, vì xuất thân từ vũ đạo nên sau lưng rất tự nhiên thành một đường thẳng tắp mảnh khảnh, đại khái là dưỡng bệnh mấy ngày nên khuôn mặt không có một chút khí sắc nào, mái tóc đen nhánh càng làm khuôn mặt trắng bệch thêm chói mắt.
Không đợi Khương Nại hoàn hồn sau khi bị chụp hình, Cố Minh Dã đã chọn người liên hệ gần đây nhất gửi ảnh chụp qua.
— "Tôi tới thăm ban* rồi, chắc không có chuyện gì đâu. Chỉ là người trên đầu quả tim của cậu thoạt nhìn gầy hơn rất nhiều so với lần trước."
*Thăm ban: giám sát, thăm dò; một đoàn phim nào đó đang quay phim và những người không thuộc đoàn sẽ đến đoàn để thăm hoặc xem buổi diễn, làm việc của họ.
Sau khi gửi xong, đầu bên kia hiển thị đang soạn tin...
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Bởi vì chỗ ngồi cách khá gần, Khương Nại vốn muốn bảo anh ta xóa ảnh chụp đi nhưng ai ngờ vừa quay đầu qua đã thấy giao diện trò chuyện trên màn hình di động, đồng tử trong mắt cô chợt co lại.
Cố Minh Dã thấy dáng vẻ này của cô, cười nhạo: "Ngóng trông làm cái gì, anh ấy không liên lạc với cô à?"
Khương Nại trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cô có không ít nghi hoặc muốn hỏi, ví dụ như tại sao Tạ Lan Thâm muốn để Cố Minh Dã chụp ảnh cô, còn có chuyện thử vai là do anh nhúng tay vào sao?
Những lời này tới bên miệng rồi lại không biết hỏi như thế nào.
Thẳng đến khi nghe thấy Cố Minh Dã đưa chiếc điện thoại di động giữa ngón tay tới trước mắt cô: "Có muốn tôi làm người tốt đến cùng, cho cô một cơ hội cảm tạ vị quý nhân đã giúp cô hay không?"
Gọi điện thoại cho Tạ Lan Thâm sao?
Đầu ngón tay Khương Nại đặt ở đầu gối hơi run một chút, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.
Cố Minh Dã ý vị sâu xa nói: "Anh trai đây nói một chút kinh nghiệm cho em nè, thứ mà đàn ông không sợ nhất chính là bị phụ nữ làm phiền."
-----
"Khương Nại cũng khá có năng lực đấy."
Trong phòng bao, tới buổi tiệc rượu tiếp khách còn có nhà xuâtsanr xuất của bộ phim điện ảnh này.
Anh ta nhấp một ngụm rượu, cười như không cười nói với người phụ nữ bên cạnh: "Đúng không, Dư tiểu thư."
Dư Nam Sương đêm nay cũng tới, ngồi chéo ngay đối diện nhưng Thái Tử gia Thân Thành lại một mực chuyên tâm tán gẫu với Khương Nại, một ánh mắt dư thừa cũng chưa cho người khác.
Ánh mắt cô ta bắt bẻ lướt qua cái áo lông vũ màu trắng trên người Khương Nại, cũng không phải hàng hiệu gì. Tới tham gia tiệc rượu lại bọc người y như cái xác ướp, nhìn qua có vẻ quy củ nhưng thủ đoạn tiếp cận đàn ông lại không thể coi thường.
Nhà sản xuất nói xong, cô ta cầm ly rượu vang đỏ uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, như nghĩ tới điều gì đó giọng điệu lại lộ ra ý trào phúng: "Khương Nại này một là không có bối cảnh hai là không có chỗ dựa. Loại nữ minh tinh như cô ta thì trèo cao kiểu gì được? Cùng lắm cũng chỉ là đồ chơi phục vụ cho nhu cầu kíƈɦ ŧɦíƈɦ của các ông lớn hào môn, lấy tới để tiêu khiển chơi đùa mà thôi."
Nhà sản xuất biết hậu thuẫn của Dư Nam Sương rất mạnh, là cháu gái của ông trùm giới giải trí. Lúc vừa xuất đạo, tài nguyên gần như không có nữ tinh nào có thể địch nổi, cũng không chịu đóng vai phụ, ngay cả khi không có kỹ thuật diễn thì mấy năm nay cũng được các nhà tư bản tiêu tiền cho lên màn ảnh lớn.
Khương Nại đối đầu với Dư Nam Sương, nằm trên giường của ai cũng vô dụng.
Trận quyết đấu đoạt vai diễn này.
Chú định là phải thua... hoàn toàn.
-----
Mười phút sau, Khương Nại tùy tiện tìm lý do đi vào nhà vệ sinh.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, đầu tiên cô vặn vòi nước, dùng nước lạnh rửa sạch tay lại rút hai tờ khăn giấy lau khô giọt nước trên đầu ngón tay một chút.
Cô cố ý cọ xát hồi lâu, trong lòng còn đang nghĩ không biết có nên gọi điện thoại hay không.
Đúng lúc đang thất thần, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên làm cô cả kinh giật thót tim.
Lúc Cố Minh Dã mạnh tay đưa điện thoại cho cô, cô vẫn không nhận lấy. Đây lại là điện thoại của cô.
Lúc đầu Khương Nại không nhúc nhích, nhìn chằm chằm điện thoại trong túi một lúc lâu mới lấy ra.
ID người gọi hiện lên là một dãy số xa lạ.
Trong lòng Khương Nại nổi lên một cảm xúc vi diệu, trực giác mãnh liệt nói cho cô đây là số điện thoại của Tạ Lan Thâm.
Cô điều chỉnh hô hấp, lúc nghe máy cảm thấy giờ phút này bản thân rất cần một liều thuốc trợ tim.
Cũng may không cần cô vắt hết óc nghĩ ra lời chào hỏi, đầu bên kia đã truyền đến âm thanh rõ ràng của Tạ Lan Thâm, âm điệu trầm thấp không rõ cảm xúc: "Là anh."
"Vết thương ở chân hiện tại đã ổn hơn chút nào chưa?"
Khương Nại đưa điện thoại di động tới gần sát lỗ tai, đầu ngón tay chạm vào tai cảm giác như đang nóng lên: "Có thể đi đứng bình thường rồi."
Cô không hỏi làm sao anh biết được, bất kể là từ trên hot search... hay là từ miệng Cố Minh Dã cũng đều có thể biết được tin tức này.
Tạ Lan Thâm lại hỏi cô: "Đi bệnh viện kiểm tra chưa?"
Khương Nại sửng sốt, rất nhanh giải thích nói: "Chỉ là bong gân nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng."
Tạ Lan Thâm trầm mặc một lúc.
Ngay khi cô suýt thì cho rằng anh không nói chuyện nữa, anh lại đột nhiên tung ra một câu: "Cố Minh Dã nói em tìm anh có việc?"
Khương Nại liền biết cuộc điện thoại này sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ mà gọi tới.
Cô nhẹ nhàng ừ một tiếng, chủ động nhắc tới: "Chuyện thử vai... là anh để Cố tổng giúp em cầu tình với đạo diễn sao?"
Tạ Lan Thâm bên kia không phủ định cũng không trực tiếp trả lời.
Trong lòng Khương Nại hiểu rõ, nâng hàng mi cong mềm lên nhìn mình trong gương, tựa như thấy được bản thân năm đó tính tình trẻ con, khi bị anh tiễn đi còn đỏ mắt giận dỗi nói đời này sẽ không bao giờ cần anh quản nữa.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Khi đó cô còn chưa biết, đời này còn có thể dài như vậy...
Đầu ngón tay trắng nõn dùng sức nắm chặt điện thoại, cô cố gắng bình tĩnh nói: "Cái áo khoác kia của anh... Để em đền cho anh vậy."
Khương Nại cứng ngắc chuyển sang chủ đề khác.
Dù đã nhiều năm không gặp như vậy nhưng cô vẫn nhớ rất rõ ràng Tạ Lan Thâm không thích người khác dùng đồ của anh.
Cái áo khoác kia cô đã mặc rồi.
Cho nên Tạ Lan Thâm sẽ không cần phải quay trở về đây. Khương Nại lại cảm thấy trong điện thoại quá mức trầm mặc.
Cho đến khi cô thử nhẹ nhàng gọi tên của anh: "Tạ Lan Thâm?"
"Ừm..."
Âm thanh của Tạ Lan Thâm vững vàng không phập phồng chút nào, đơn giản nhỏ nhẹ mà nói: "Tùy em."
Khương Nại cười cười: "Vậy anh thích kiểu dáng và màu sắc như thế nào?"
"Màu xám nâu, kẻ sọc, song bài khấu."
"Được, em ghi lại rồi."
Khương Nại đọc mấy lần rồi ghi tạc trong lòng, thanh âm nhẹ nhàng nói với anh: "Lần sau... nếu có cơ hội em sẽ trực tiếp đưa cho anh."
-----
Sau khi cúp máy, đầu ngón tay Khương Nại mới như có như không xoa xoa lỗ tai, tâm tình không khỏi thả lỏng hơn nhiều.
Ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu không ra cũng khá kỳ quái, bàn tay mảnh khảnh của cô đẩy cửa bước ra ngoài, ánh mắt trong lúc lơ đãng thấy được một người phụ nữ trang điểm đậm đi tới.
Máy sưởi trong hội sở đủ ấm, cô ta mặc một bộ váy Chiffon trắng, mái tóc dài màu nâu rối tung trên vai, cao quý như thiên nga trắng.
Trí nhớ của Khương Nại rất tốt, có thể nhận ra tên của người phụ nữ này:
Dư Nam Sương.
Trên hành lang trống, động tĩnh duy nhất là tiếng giày cao gót của Dư Nam Sương đạp trên mặt đất, từng bước đi tới, cho tới khi sắp đi qua vai Khương Nại thì cô ta quay đầu lại, cùng Khương Nại đối mắt, ai cũng không đi trước.
Một lát sau, Dư Nam Sương nhẹ cong khóe môi: "Cô là Khương Nại nhỉ, mấy bộ phim cổ trang lưu lượng cô diễn... tôi có xem qua mấy tập, rất thích hợp với cô."
Những lời này ngoài mặt không có vấn đề gì nhưng nghe từng chữ lại rất chói tai.
Khương Nại từ trước đến nay không mở miệng tranh giành loại thắng thua vô nghĩa này với người ta, tâm tính rất Phật, môi đỏ nhẹ thở ra một âm đơn: "Ừm."
Nụ cười giả tạo của Dư Nam Sương hơi khựng lại, không biết người phụ nữ này là thật sự nghe không hiểu lời nói châm chọc của cô ta hay là đã quen nhẫn nhịn rồi.
"Đúng rồi... chúng ta thêm WeChat đi."
Khương Nại hỏi: "Thêm WeChat để làm gì?"
Dư Nam Sương lộ ra gương mặt tươi cười, giống như diễn kịch: "Cô không biết sao? Chúng ta đều là người được đề cử cho bộ phim này của Đàm Cung. Cho dù là ai diễn vai chính thì người còn lại sẽ là vai phụ. Về sau còn cần phải ở chung đấy."
Khương Nại nhìn cô ta hồi lâu, nghĩ thầm, thời điểm Dư Nam Sương thử vai nếu có kỹ thuật diễn như thế này thì cũng không đến mức bị đạo diễn đâm chọc các kiểu.
Cuối cùng, cô cũng thêm WeChat của cô ta, đơn giản là vì không muốn tiếp tục dây dưa cùng cô ta.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
-----
Cùng lúc đó, đêm khuya, giờ phút này ở Tứ Thành.
Tạ gia, thư phòng lầu 3 còn sáng đèn. Chiếc bóng lặng lẽ trải dài từ những ngăn giá sách được khảm trên tường, kéo dài tới chiếc sô pha bọc da màu cọ nâu, Tạ Lan Thâm trầm mặc ngồi đó, sườn mặt tuấn tú, không rõ biểu tình.
Từ sau khi gọi điện thoại đến bây giờ, thời gian yên tĩnh trôi qua đã nửa tiếng.
Quản gia bên cạnh cũng đang trầm mặc.
Thật lâu sau, Tạ Lan Thâm nói ra một câu: "Lịch trình ngày mai hủy bỏ."
"Cậu chủ."
Quản gia do dự một lúc, khi cùng anh nói chuyện, mỗi một chữ đều phải suy nghĩ cặn kẽ, cũng có vẻ buồn trầm rập khuôn: "Nhị thiếu gia bên kia, ngài không tự mình đi giám sát sao?"
Tạ gia ít người, bắt đầu từ thế hệ Tạ Lan Thâm đã không có huyết mạch ruột thịt gì.
Trên danh nghĩa, anh chỉ có một đứa em trai cùng cha khác mẹ bị nhốt ở khu ngục giam không người và một đứa em gái họ.
Cho nên vị nhị công tử kia, mặc dù phạm phải tội lớn cũng chỉ là bị nhốt lại cải tạo một lần nữa.
Lúc này, Tạ Lan Thâm mỗi năm đều sẽ dành ra thời gian làm việc gần nửa tháng để ngàn dặm xa xôi tự mình qua đó.
Lần này anh tạm thời hủy bỏ lịch trình, quản gia loáng thoáng dự cảm là bởi vì cuộc điện thoại vừa rồi, là vì vị Khương tiểu thư kia.
Chỉ là, mệnh của đàn ông Tạ gia quá khó khăn.
Từ thời tổ tiên, phụ nữ của Tạ gia hoặc những người phụ nữ có dính dáng đến người Tạ gia đều không có kết cục tốt...
Quản gia có lòng muốn tiếp tục khuyên.
Mà lời nói của Tạ Lan Thâm ở Tạ gia chính là quy tắc luật lệ.
-----
Sau khi quản gia rời đi, căn phòng lại khôi phục an tĩnh như trước.
Không bao lâu, ánh đèn trên hành lang nương theo cánh cửa thư phòng bị đẩy ra đi vào.
Một âm thanh thấp mềm vang lên: "Anh, em vào được không?"
Tạ Lan Thâm không đáp lại, cô gái nhỏ khoác áo choàng màu đỏ liền ngồi xe lăn tự động vào.
Ở dưới ánh đèn, cô gái có mái bằng, tóc xoăn dài màu đen được chăm sóc cẩn thận, bồng bềnh tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn, chưa lớn bằng một bàn tay, trong lòng ngực còn ôm chiếc máy tính bảng, giống như nhân vật từ trong thế giới truyện tranh đi ra.
"Anh, ở dưới lầu em nghe thấy bác quản gia nói... anh vất vả lắm mới quay về nhà cũ một chuyến, ngày mai lại muốn đi ra ngoài sao?"
"Muộn như vậy rồi còn chưa nghỉ ngơi à?"
Tạ Lan Thâm không trực tiếp trả lời cô, lông mày nhăn rất sâu.
Tạ Lan Tịch từ nhỏ đã đi theo Tạ Lan Thâm lớn lên, người nhà cũ sợ hắn duy chỉ có cô là không sợ.
Xe lăn tự động chậm rãi lăn đến trước mặt anh, cô nghiêng đầu cố ý nhìn anh chằm chằm: "Anh! Hẳn là anh nên tìm một người để đồng hành rồi chứ nhỉ, trước đó mấy chị mà các bác trong công ty giới thiệu cho anh cũng khá tốt mà, có danh môn khuê tú, bằng cấp cao, lớn lên xinh đẹp, sao ai anh cũng chướng mắt thế?"
"Anh, anh biết không? Em vì sợ anh sống cô độc suốt quãng đời còn lại... lo lắng đến chết mất!"
Ai sẽ tin được, mỗi lần Tạ Lan Thâm trở lại nhà cũ Tạ gia lại có người dám thúc giục anh kết hôn.
Thế nhưng lại là một con nhóc con này.
Tạ Lan Thâm nghe cô oán giận, tiếng nói rút đi vài phần đạm mạc: "Thân thể của anh không tốt, em quên rồi à?"
Tạ Lan Tịch sửng sốt, biểu cảm kia vậy mà lại không khác lắm so với Khương Nại năm mười mấy tuổi.
Cô nhẹ nhàng 'hả' một tiếng, chần chờ hỏi: "Anh không phải là đã khỏi bệnh rồi sao..."
Nói xong, ánh mắt quét lên người Tạ Lan Thâm từ trên xuống dưới. Anh nhìn rất khỏe mạnh, cũng không hói đầu, cái này làm cho thiếu nữ suốt ngày lướt web đu idol như Tạ Lan Tịch động não, lắp bắp nhẹ giọng hỏi: "Sẽ không phải là thận hư chứ?"
Dưới ánh mắt lặng lẽ của Tạ Lan Thâm, Tạ Lan Tịch cảm thấy mình đã đoán ra chân tướng.
Cô cũng không dám thúc giục chuyện kết hôn nữa.
Cô bắt đầu tìm chuyện khác, cùng anh nói chuyện phiếm: "Đúng rồi... Anh biết gì không, nữ thần của em lần trước bị thương, em lo lắng ngủ không ngon được."
Tạ Lan Tịch nói xong, liền lấy máy tính bảng trong lòng ngực ra.
Đầu ngón tay nho nhỏ bật màn hình lên, ngựa quen đường cũ mà vào trang chủ Weibo.
Tạ Lan Thâm liếc liếc mắt một cái, nhìn nickname trên Weibo: Cô bé quàng khăn đỏ thích ăn Cherry.
"Cô bé quàng khăn đỏ không phải thích ăn canh bí đỏ à?"
"Anh, lời này của anh sao lại giống nữ thần của em thế!" Tạ Lan Tịch nhắc tới nữ thần mà bản thân đã làm fan nhiều năm thì cảm xúc liền phấn khởi, tìm trên Weibo một bức ảnh ngoài vòng kết nối* của nữ thần mà Reuters* cung cấp gần đây, sắp tới sẽ công bố, đưa cho Tạ Lan Thâm xem.
*Ngoài vòng kết nối: Từ thông dụng trên Internet, ám chỉ một thần tượng hoặc người nổi tiếng nào đó trở nên nổi tiếng hơn, không chỉ được một nhóm nhỏ người hâm mộ theo dõi, mà còn bắt đầu bước vào tầm nhìn của công chúng và trở thành một đúng "người của công chúng."
*Reuters: một trong những hãng thông tấn lớn nhất thế giới. Reuters cung cấp bài viết, hình ảnh, đồ họa và video cho những tờ báo, đài phát thanh, đài truyền hình, Internet và các phương tiện truyền thông khác.
Trê ảnh chụp là một người phụ nữ với dáng người yểu điệu từ trên chiếc siêu xe màu đen đi xuống, mặc một bộ váy màu lam hở lưng, tấm lưng trắng như tuyết tuyệt đẹp trong bóng tối, đẹp không gì sánh được.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tầm mắt của Tạ Lan dừng lại trên khuôn mặt tươi cười kia vài giây.
Tạ Lan Tịch nhăn cái mũi lại, không vui nói: "Nại Nại nhà em gần đây đúng là số con rệp, quá đáng thương... Đi sân bay bị thương, vai diễn còn bị tư bản cướp đi! Thật là... mấy fan của Dư Nam Sương kia thật quá đáng... Còn muốn chê cười nữ thần của em không có mấy cái đại ngôn cao cấp, lực bất tòng tâm không vượt được cô ta."
Vẻ mặt của Tạ Lan Thâm bình đạm, đột nhiên nhắc tới: "Lam Cảnh ở Tứ Thành không phải lúc nào cũng thích tìm minh tinh làm đại ngôn..."
Tập đoàn Lam Cảnh là thích tìm minh tinh để làm đại ngôn nhưng lại luôn luôn tìm minh tinh quốc tế, tai to mặt lớn.
Tạ Lan Tịch làm fan sự nghiệp của Khương Nại, ngày thường cũng nhiệt tình chú ý động thái của mấy thương hiệu cao cấp này nọ.
Phản ứng hai giây, đôi mắt đen như mực của cô sáng lên, cảm động sắp rớt nước mắt: "Anh... Anh."
Nguyên nhân cảm động rất đơn giản, bởi vì cô là fan sự nghiệp, hơn nữa nếu nữ thần Nại Nại có thể lấy được đại ngôn cao cấp hàng đầu của tập đoàn Lam Cảnh thì cũng có nghĩa là sẽ phải tới Tứ Thành!
Ngón tay sạch sẽ thon dài của Tạ Lan Thâm bưng chén trà trắng lên, thưởng thức trà mình pha.
Lúc lơ đãng nhắc nhở cô một câu: "Chuyện đại ngôn, bảo Bùi Tứ thay em đi nói chuyện đi..."
-----------
Truyện được cập nhật nhanh trên