Nghiện (Thượng Ẩn)
Editor: littlesunflower05
Chương nào cũng hơn 3k chữ, edit gãy tay gãy lưng gãy toàn thân(ノ-_-)ノ~┻━┻
Thời điểm trở lại khách sạn, Tần Thư Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ này của Khương Nại, thiếu chút nữa bị bệnh tim.
“Nại Nại…… Em chạy tới chỗ nào đấy, chị gọi điện thoại mãi cũng không nghe máy.”
“Điện thoại em hết pin.”
Khương Nại rũ mắt, tìm một cái cớ, cô khom lưng cởi giày cao gót trên chân, đôi chân trần lộ ra, trên cặp đùi kia, có dính máu, vì da thịt quá trắng, thoạt nhìn rất ghê người.
Tần Thư Nhiễm chạy nhanh đi lấy cho cô khăn lông ướt, không dám xuống tay: “Vậy thì em phải ngoan ngoãn ở nhà hàng chờ chứ, này là ngã ở đâu vậy…… Có đau hay không?”
Khương Nại bị câu có đau hay không này làm cho sửng sốt hai giây rồi mới nhận lấy khăn lông.
Sau đó đi đến sô pha ngồi xuống, bình tĩnh mà lắc lắc đầu.
Nhìn dưới lông mi cong vút đang rũ xuống kia của cô, khuôn mặt tái nhợt đến mức không còn một giọt máu, chỗ nào lại không đau cơ chứ?
Cũng chỉ là cái sự cứng đầu khủng khiếp này, đến chết cũng tự chống đỡ.
Tần Thư Nhiễm thở dài, xoay người đi lấy một lọ nước khoáng, đồng thời hỏi: “Đúng rồi, tình hình bữa tiệc tối nay thế nào?”
“Người điều động nội bộ bộ phim của Đàm Cung, là Dư Nam Sương.”
Khương Nại bình tĩnh lạ thường mà nói một câu, làm Tần Thư Nhiễm đột nhiên quay đầu, vẻ mặt kiểu không thể tin được.
“Điều động nội bộ?”
“Vâng.”
“Chuyện khi nào? Trước đó tới Tứ thành không nghe được tin tức gì cả……” Tần Thư Nhiễm càng nghĩ càng không đúng, sắc mặt trở nên ngưng trọng, cầm lấy di động, đi vào thư phòng gọi điện thoại.
Khương Nại dùng khăn lông thật cẩn thận mà lau khô vết máu xung quanh miệng vết thương ở đầu gối, rồi đặt khăn lông ở trên bàn trà, đôi mắt cứ nhìn như vậy một lúc lâu.
Chỉ chốc lát sau, Tần Thư Nhiễm một lần nữa quay trở lại, cũng không biết là gọi điện thoại cho ai để hỏi việc này, tức giận đến mức đặt vé trở về Thượng Hải ngay tại chỗ, ánh mắt cũng lộ ra vẻ đằng đằng sát khí: “Đây là chơi chúng ta sao? Nại Nại…… Bây giờ chúng ta quay về Thượng Hải, tìm họ Đàm kia hỏi cho rõ ràng!”
*
Khả năng thực thi của Tần Thư Nhiễm từ trước đến nay rất mạnh, trong vòng mười phút đã bố trí xong hai chiếc xe.
(*) Khả năng thực thi- 执行力: đề cập đến khả năng hoạt động để thực hiện ý định chiến lược và hoàn thành các mục tiêu đã định trước
Toàn bộ đoàn đội, đi thang máy xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, lặng lẽ âm thầm rời khỏi khách sạn.
Toàn bộ quá trình Khương Nại nói rất ít, làm tổ ở trên ghế xe, bả vai mảnh khảnh đắp một chiếc chăn mỏng màu trắng gạo, co mình lại thật chặt thành một quả bóng.
Bên cạnh là Tần Thư Nhiễm với khuôn mặt sắc lạnh, đang gọi điện thoại sắp xếp công việc ở Thượng Hải bên kia.
“Hành trình của Nại Nại hành tuyệt đối phải được giữ bí mật, đừng thông báo cho fans đến đón.”
Không biết qua bao lâu, Tần Thư Nhiễm rốt cuộc cũng cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy bên trong xe quá mức an tĩnh, nói cách khác, là Khương Nại đang co lại ngồi ghế, an tĩnh không có một tia âm thanh.
“Nại Nại?”
……
Khương Nại không đáp, sự mệt mỏi từ trong xương cốt như muốn nghiền áp lông mi mảnh dài của cô xuống, nhẹ nhàng khép hờ, tầm mắt dừng ở cảnh tượng xẹt qua bên ngoài cửa sổ xe trên cầu vượt.
Khung cảnh phồn hoa ở bên ngoài, đang theo ánh đèn đường nhấp nháy, bắt đầu biến mất ở trước mắt.
Điều này cũng có nghĩa, tiến thêm một bước, là cách thành phố Tứ Thành này xa thêm một bước.
Cũng đồng nghĩa với việc, khoảng cách giữa cô và Tạ Lan Thâm càng ngày càng xa.
Khương Nại đột nhiên hối hận vì tối nay không đi tới cuộc hẹn, hối hận vì gửi xong tin nhắn liền tắt nguồn điện thoại di động.
Cô nhăn mày, cả người đều cảm thấy rất khó chịu, dưới tấm chăn mỏng, ngón tay tự động sờ soạng điện thoại, khi đốt ngón tay trắng nõn đụng tới nhiệt độ lạnh băng của màn hình, mới phản ứng được nhiệt độ cơ thể của cô lại cao như vậy.
Mở điện thoại lên, chưa khởi động xong, liền rơi xuống từ lòng bàn tay.
Ngay sau đó, Tần Thư Nhiễm thò người tới, sờ trán của cô: “Em đang phát sốt.”
Dứt lời một giây, Tần Thư Nhiễm vén tấm chăn mỏng mà Khương Nại quấn trên người, hít vào một hơi, nhìn thấy cổ Khương Nại bị mái tóc đen nhánh che phủ một nửa, trên làn da hiện lên một tia huyết sắc chạy dọc từ gân mạch cho đến cổ áo, đây là phản ứng dị ứng nghiêm trọng.
“Nại Nại?”
“Tối nay ở bữa tiệc có phải em ăn hải sản hay không?”
Khi Tần Thư Nhiễm gọi cô một lần nữa, Khương Nại đã mồ hôi lạnh ròng ròng, gần như là trạng thái hư thoát(*).
(*) Trạng thái hư thoát: kiểu như hồn sắp lìa khỏi xác.
Trước kia cũng gặp qua tình huống này, Khương Nại một khi bị dị ứng sẽ phát sốt cao vào ban đêm, cần phải kịp thời chạy chữa.
“Tiểu tổ tông…… Sao thân thể em khó chịu mà lại không hé răng hả!” Tần Thư Nhiễm biết tình huống khẩn cấp, dùng chăn mỏng quất chặt lấy thân thể của cô, ngẩng đầu đang muốn kêu tài xế quay đầu trở về, ai biết, chiếc xe đã dừng lại trước.
“Sao lại thế này?”
“Chị Thư Nhiễm, con đường phía trước bị tắc, hình như là đã xảy ra tai nạn xe cộ……” Trên cầu vượt dòng xe cộ đều đang giảm tốc độ, tài xế bị chắn ở giữa, chỉ có thể di chuyển từ từ, không còn cách nào khác.
Tần Thư Nhiễm gần như vội muốn chết, lúc này tiếng chuông điện thoại ở bên chân vang lên tiếng chuông.
Cô cúi đầu nhìn, là điện thoại của Khương Nại.
Trên màn hình, cuộc gọi đến hiện ra ba chữ—— Tạ Lan Thâm.
Tần Thư Nhiễm nhẹ nhõm thở ra, giống như tìm được cứu tinh, vội vàng nhặt lên trả lời: “Alo? Là Tạ tổng ạ?”
Tiếng nói trầm thấp của Tạ Lan Thâm từ trong điện thoại truyền đến, lời ít mà ý nhiều, lại trực tiếp hỏi trọng điểm: “Tôi gọi điện thoại cho Khương Nại nhưng mãi vẫn không có người tiếp nghe, cô ấy đang ở đâu?”
“Nại Nại đang bị chặn ở trên đường tới sân bay, Tạ tổng, bây giờ em ấy bị dị ứng nghiêm trọng và sốt cao, không tiếp điện thoại được……” Tần Thư Nhiễm ngữ tốc rất nhanh mà giải thích xong xuôi hoàn cảnh hiện tại, gấp đến độ chỉ có thể hướng về phía Tạ Lan Thâm xin giúp đỡ.
Trong điện thoại trầm mặc hai giây, bên kia đang hỏi cô: “Bị chặn ở chỗ nào?”
“Trên cầu vượt, ở phía trước xảy ra vụ tai nạn xe cộ nên không có cách nào quay đầu được.”
Sau khi cúp điện thoại.
Tần Thư Nhiễm không ngờ Tạ Lan Thâm có thể tới nhanh như vậy, lúc cửa xe vừa bị kéo ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền nhìn thấy một người đàn ông mang theo hơi ẩm của mùa đông giá rét ở bên ngoài, hai giây sau mới phản ứng kịp.
Từ góc chiếu của ngọn đèn đường, không nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt tuấn mỹ bị ẩn một nửa dưới bóng tối, nhưng từ khí tràng có thể thấy được, bất đồng với khí định thần nhàn bình thường, mang theo một cỗ cảm xúc cực đoan đang đè nén.
Nhìn thấy Tạ Lan Thâm cởi áo khoác cashmere màu đen, bao bọc lấy Khương Nại rồi ôm ra.
Tần Thư Nhiễm chỉ có thể ngoan ngoãn thả người, không dám nói lời nào.
“Tôi đưa cô ấy đi, lịch trình làm việc mà cô sắp xếp đều hủy bỏ đi.”
–
Tình hình giao thông ở phía trước bị tắc nghẽn, Tạ Lan Thâm trực tiếp dẫn theo bác sĩ gia đình lên cầu vượt.
Máy sưởi bên trong xe bật thật sự đủ ấm, ánh đèn vàng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống dưới, Khương Nại sốt cao đến mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn cảm thấy rất chói mắt, đang lúc nhăn mày lại, một bàn tay thon dài giúp cô che lại tia sáng trước mắt.
“Rất khó chịu sao?”
Tiếng nói của Tạ Lan Thâm đè thấp, làm Khương Nại cảm thấy vừa xa vừa gần.
Cô giật giật môi, từ giọng nói rút ra một tia nhược khí: “Ừm.”
“Khó chịu chỗ nào?”
Tạ Lan Thâm ôm chặt cô cuộn lại ở trong ngực, phối hợp với bác sĩ để tiêm cho cô một mũi thuốc để giảm dị ứng trước.
Khương Nại cảm thấy xương khớp trong người đều đau đến mức tan thành từng mảnh, lại không biết nên nói chỗ nào trước, mơ màng nói: “Ngón tay.”
Ngón tay thon dài tôn quý kia của Tạ Lan Thâm kia, tìm bàn tay đang ẩn ở dưới tấm chăn mỏng của cô, lòng bàn tay với lực đạo cực nhẹ, từng chút một xoa đốt ngón tay của cô.
Động tác này dường như có tác dụng xoa dịu, Khương Nại không kêu khó chịu nữa, chỉ là cảm thấy đầu choáng váng mê mang.
Cô không phân biệt được rõ, nam nhân gần trong gang tấc dưới tầm mắt mơ hồ, có phải là cảnh trong mơ hay không?
Cho dù có phải mơ hay không, cô cũng có thể nghe thấy hơi thở trên người Tạ Lan Thâm, giống như cũng lây nhiễm hơi thở ấy cho cô.
Cái trán của cô nhẹ tựa qua, hô hấp mang theo hơi nóng, thở gấp với chút hơi ẩm ở chỗ xương quai xanh nơi cổ áo rộng mở của Tạ Lan Thâm. Không biết qua bao lâu, cảm giác được anh nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc đen nhánh chắn trên mặt cô, tiếng nói ôn nhu xưa nay chưa từng có: “Rất nhanh thôi là về nhà rồi, cố kiên trì một lúc.”
–
Sau khi xuống cầu vượt, trước tiên Tạ Lan Thâm tự mình đưa cô đi bệnh viện khám gấp.
Chờ đến khi trở lại một căn nhà riêng hoàn cảnh u tĩnh, đã là hơn nửa đêm.
Biệt thự rất an tĩnh, sáng lên mấy ngọn đèn ngủ, Tạ Lan Thâm trực tiếp ôm cô lên phòng ngủ chính trên tầng 3, nữ thư kí theo ở phía sau nhận được tin tức trước, đã sớm chuẩn bị xong xuôi.
Cửa phòng mở rộng, từ trên hành lang vừa lúc có thể thấy Tạ Lan Thâm đặt nữ nhân trong lòng ngực trên giường lớn.
Động tác rất ôn nhu, như thể cô là một vật dễ vỡ.
Nữ thư kí đứng yên vài giây, tiến lên nhẹ giọng nói: “Tạ tổng, hay là để tôi tới chăm sóc cô ấy đi ạ.”
Tạ Lan Thâm không để ý tới âm thanh đằng sau, vì để Khương Nại ngủ an ổn, anh chỉnh độ sáng của đèn đến mức thấp nhất, rồi mới nghiêng mặt, ngữ điệu rất nhạt phân phó nói: “Đưa thuốc cho tôi, cô đi ra ngoài đi.”
Nữ thư kí không dám làm chậm trễ thời gian, đưa thuốc mỡ bôi dị ứng trên da và khăn lông to rộng, lại nhanh chân rời đi.
Phòng ngủ chính rộng mở cực kì an tĩnh, chỉ có chiếc bóng màu đen trên vách tường đang chuyển động.
Tạ Lan Thâm đem áo khoác màu đen đang bọc lấy Khương Nại và tấm chăn mỏng, đều ném vào đuôi giường, lại lật người cô lại, đặt cô dưới tấm chăn bông mềm mại, với mái tóc dài che gần hết tấm lưng mảnh mai, chỉ lộ ra cánh tay và bắp chân trắng như tuyết.
Vì cô tiết ra mồ hôi, nên nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống.
Có điều, những nốt mẩn đỏ dị ứng trên làn da trắng sứ còn chưa mờ đi.
Tạ Lan Thâm mở tuýp thuốc mỡ, dính ở trên lòng bàn tay một chút, bôi lên mỗi một tấc da thịt cho cô.
Cảnh tượng ái muội như vậy, nếu như bị người khác nhìn thấy, sẽ thực sự rất dễ nghĩ nhiều.
Nhưng Tạ Lan Thâm không hề suy nghĩ lung tung mà bôi thuốc cho cô, lúc tay anh đang từng tấc từng tấc xoa xuống dọc theo sống lưng, Khương Nại dần dần tỉnh lại từ trong hôn mê, cảm giác được cánh tay của mình bị người ta nâng lên, nhiệt độ da thịt đang ngày càng nóng lên.
Vô thức muốn phát ra tiếng, nhưng cổ họng đã sớm bị trận sốt cao này làm cho không ép ra được nửa cái âm tiết.
Rất nhanh, cô cảm giác được cái chăn kín mít bao bọc lấy cô, ở bên trong, váy lụa màu xanh lục trên người bị cởi ra, không đến vài giây, bả vai tuyết trắng lại được bao phủ bởi một lớp vải mịn.
Mí mắt Khương Nại rất nặng, không mở ra được, mơ hồ có hơi thở ấm áp nào đó ở bên tai cô nói: “Mặc quần áo vào xong là có thể ngủ ngon rồi.”
Người bị sốt mơ hồ không nói đạo lý, cô thực sự chán ghét cảm giác bị trói buộc, tay chân bắt đầu không phối hợp.
Thân thể của nam nhân sẽ tự động phân biệt(/nhận biết/nhận định) được nữ nhân của mình.
Tạ Lan Thâm cánh tay ôm cô, nghĩ thầm, rốt cuộc vẫn là thất sách, đáng lẽ nên để thư kí vào giúp cô mặc quần áo.
Cho dù mặc chiếc áo sơ mi này vào người cô như thế nào, cũng chưa có cách nào cài chặt được cúc áo.
Nếu mà Khương Nại thanh tỉnh, chỉ sợ là sẽ xấu hổ đến không chỗ dung thân. Giờ phút này cô hoàn toàn cho rằng mình đang nằm mơ, lông mi mảnh dài run thật lâu cuối cùng cũng mở ra, dán cái trán ở trước ngực anh, thanh âm rất nhỏ: “Tôi nói cho anh một bí mật ——”
Cô muốn nói bí mật, Tạ Lan Thâm lại hoài nghi cô căn bản không quen biết người trước mắt là ai.
Anh ngồi ở mép giường, một tay ổn định giữ lấy thân hình lung lay sắp đổ của cô, ngón tay dài vẫn ấn ở trên áo sơ mi, từng chiếc cúc áo vàng đen được cài chặt. Mà Khương Nại lại dính đến, khoảng cách gần, mang theo mùi thuốc thoang thoảng đánh tới.
Cô nói: “Tôi chưa từng diễn qua cảnh hôn, nhưng nụ hôn đầu tiên của tôi đã sớm cho người ta.”
Ngón tay thon dài của Tạ Lan Thâm dừng lại ở cái cúc áo thứ hai ở phía trên của áo sơ mi, hồi lâu không cử động.
“Anh có biết…… nụ hôn đầu tiên của tôi là cho ai không?”
Cô lại nói câu thứ hai.
Đồng thời lúc này, tầm mắt cô cũng an tĩnh mà chăm chú nhìn khuôn mặt lập thể rõ ràng của anh, từ trong xương cốt anh thật sự rất ưu việt, ngũ quan như là được phác họa tinh xảo ra, bắt đầu từ đôi mắt hoàn mỹ, dọc theo sống mũi cao thẳng xuống dưới, một mạch xuống đến trên môi.
Khương Nại như là bị cái gì dụ dỗ, đưa đôi môi đỏ bừng kề sát vào.
……
Không có bất kì kỹ xảo gì đáng nói, hoàn toàn là dựa vào bản năng mà tới.
Môi của con gái, luôn mềm mại.
Tạ Lan Thâm cảm nhận được độ ấm trên môi Khương Nại, khác một trời một vực với nhiệt độ cơ thể trên da của cô.
Cảm xúc bị khắc chế tối nay dường như đều được phát tiết ra ở cái hôn này, mặc dù trong miệng bị hành động liều lĩnh lỗ mãng của cô làm rách, thoáng nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt, anh cũng không né tránh.
Bàn tay ôm lấy vòng eo cực thon gầy của Khương Nại, cũng giống lực đạo hôn cô, đều là ôn nhu cực hạn.
Bên ngoài bóng đêm rất sâu, cửa sổ đóng chặt, một tia không khí lạnh cũng không tiến vào được.
Tạ Lan Thâm giơ tay tắt đèn, không tiếng động mà từ mép giường đứng lên, tây trang đen đơn giản tôn lên thân hình cao thẳng, cổ áo sạch sẽ, ngay cả cà vạt cũng không bị lộn xộn dù chỉ một cm.
Tầm mắt anh đưa xuống, trong bóng tối, Khương Nại lẳng lặng thu mình, nằm trong chăn ngủ say, mặc trên người kiện áo sơ mi nam kia, cúc áo bị toạc ra hai ba viên, khó che giấu một mảng trắng nõn ở khuôn ngực.
Hai phút sau.
Ngón tay thon dài của Tạ Lan Thâm nhặt cúc áo bị lăn xuống chân giường lên.
–
Lầu trên lầu dưới đều không có người đi lại, chỉ có vách tường ở hành lang dài bị bóng của ánh đèn hắt lên.
Tạ Lan Thâm đi đến phòng bếp, đứng trước quầy cầm cốc thủy tinh rót một cốc nước lạnh uống, thời gian trôi qua lâu như vậy, nhưng không hề làm nhạt đi đáy mắt dày đặc màu đen của anh, một lát sau, âm thanh thông báo từ điện thoại trong túi quần đánh gãy không khí yên tĩnh này.
Nửa đêm rạng sáng Tạ Lan Tịch không ngủ được, đã gửi cho anh mấy cái tin nhắn:
—— “Anh, nữ thần Nại Nại của em thảm quá, làm em đau lòng chết đi được…… Nửa đêm cũng không có cách nào mà yên tâm đi vào giấc ngủ.”
Nội dung trong ảnh đính kèm, là lịch sử trò chuyện một nhóm fans.
Đêm nay bởi vì Khương Nại gặp phải tai nạn giao thông hàng loạt ở trên cầu vượt, việc bị chặn không thể an toàn tới sân bay không bị lên hot search, nhưng lại bị fans đào ra tin tức bên trong.
Sau khi Tạ Lan Tịch biết được, thức trắng đêm chia sẻ cảm xúc truy tinh chân tình với anh trai: “Nữ thần của em gần đây thật xui xẻo, anh trai anh có biết không? Nhân vật trong phim của chị ấy lại bị cướp, thật là tức giận quá đi mất, hiện tại lại tai nạn giao thông hàng loạt, thiếu chút nữa chị ấy bị rớt cái mạng nhỏ, đây là chọc phải vị thần nào vậy!”
—— “Anh, anh có thể sử dụng nhân mạch giúp em tra một chút xem Nại Nại đang ở tại khách sạn nhà ai không?”
—— “Em muốn gặp chị ấy! Muốn đưa chị ấy đi chùa thắp hương…… Cầu thần tiên phù hộ cho chị ấy được bình an!”
……
Tạ Lan Tịch gửi từng tin nhắn về Khương Nại, Tạ Lan Thâm một chữ cũng không nhìn sót.
Anh không trả lời.
Một lát sau, điện thoại di động màu đen đặt ở trên quầy bếp.
&&
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Khương Nại tỉnh lại là không có khái niệm thời gian.
Cô trùm chăn ngồi dậy, đôi mắt đen láy nhìn phòng ngủ rộng mở xa lạ, ánh sáng không phải rất sáng, bốn phía im ắng, phong cách thiên về nam tính hóa, ngay cả bức rèm cũng là màu xám đậm.
Điều còn kinh khủng hơn chính là, chiếc áo trên người cô cũng là của nam.
Dưới lớp áo sơmi, cái gì cũng không mặc.
Khương Nại trong đầu trống rỗng, suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ nổi, tối hôm qua đã xảy ra cái gì vậy?
Cô chỉ biết, do dị ứng khiến cô bị sốt cao.
Giật mình ngồi một lúc, thẳng đến khi nghe thấy có động tĩnh dưới tầng.
Khương Nại xốc chăn lên, có hơi do dự mà đi ra khỏi gian phòng ngủ này, bên ngoài cũng rất yên ắng, thoạt nhìn không thấy bóng người.
Đến lúc cô chân trần đi xuống thang lầu, tầm mắt mới thấy Tạ Lan Thâm ngồi ở trong phòng khách, cửa sổ sát đất làm bằng kính đón ánh mặt trời xuyên qua, như là dát lên mặt anh một lớp vàng nhạt, sườn mặt đưa qua, in vào trong ánh mắt của cô: “…… Đói bụng sao?”
Khương Nại nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày lúc cô tỉnh lại, nhìn thấy Tạ Lan Thâm hưu nhàn ngồi trên sô pha hỏi cô những lời này.
Sốt cao một đêm, tương đương với việc tiêu hao hết thể lực của cô.
Là đói bụng.
Lông mi cong vút của Khương Nại mang theo một tia run rẩy, thành thật gật gật đầu.
Tạ Lan Thâm đặt báo ở bên cạnh, bàn tay với khớp xương thon dài rõ ràng sửa sang lại cổ tay áo, thong thả ung dung mà sắp xếp xong hết một ngày của cô, ngắn ngủn nói mấy câu: “Ăn cơm no trước đã, rồi thay quần áo…… Anh đưa em đi chùa.”