Nghiện (Thượng Ẩn)

Chương 5




Editor: littlesunflower05

Sau khi thử kính nhân vật trong phim của Đàm Cung xong, tiếp đó Khương Nại không ở trên đường tham gia các buổi phỏng vấn, thì cũng tham dự hoạt động thương vụ, tới gần cửa ải cuối năm, càng bận rộn, không có đến một ngày nghỉ ngơi.

Cũng may, mấy năm nay cô đã sớm quen với loại hình làm việc cường độ cao của minh tinh này rồi, ngoại trừ việc thường xuyên không thể đúng giờ ăn cơm, bị bệnh dạ dày nghiêm trọng.

Một ngày buổi tối, rạng sáng hai giờ rưỡi Khương Nại mới kết thúc buổi quay phỏng vấn của tổ chương trình, trở lại khách sạn nghỉ ngơi, mệt đến mức không cả có sức đi tắm rửa, ngã lên trên giường, cuộn tròn thân mình lâm vào hôn mê, thẳng đến khi phần bụng mơ hồ bị một trận đau dạ dày lăn lộn đến tỉnh lại, chân trần trong bóng đêm lục tung tủ tìm thuốc giảm đau mà uống.

Nước cũng không cần uống, như là đứa trẻ con ăn đường, viên thuốc vừa đút vào miệng liền nuốt xuống.

Ngày hôm sau tỉnh lại, lại giống như người không bị làm sao.

Buổi sáng 8 giờ hơn, Tần Thư Nhiễm cầm thẻ phòng tiến vào, trên tay cầm theo lễ phục định chế cao cấp phải mặc trên thảm đỏ tối nay, vừa đi đến phòng khách đã thấy tóc dài đen nhánh của Khương Nại xõa trên vai, mặc chiếc áo lông màu lam rộng thùng thình ngồi trên thảm, đang cầm kéo, mở hàng chuyển phát nhanh.

Ánh dương ấm áp của mùa đông khúc xạ từ khung kính cửa sổ sát đất tiến vào, vài tia ánh sáng nhu hòa bao trùm lấy thân ảnh của cô, phảng phất như thấm nhuận tiên khí.

Nhưng mà cô tiên nữ này đã hạ phàm, cô mở túi hàng đóng gói chuyển phát nhanh ra, xách theo một cái áo khoác nam làm từ vải Cashmere, quay đầu lại đây hỏi: “Chị Thư nhiễm, bộ này trông thế nào?”

Tần Thư Nhiễm đặt lễ phục lên trên sô pha, thấm thía mà nói: “Tiểu tổ tông…… Gần đây em mua quần áo thành nghiện à? Chuyển phát nhanh gửi tới, toàn là quần áo nam.”

Khương Nại gần đây lúc nhàn rỗi, có cơ hội liền sẽ ôm di động, lên official website của các thương hiệu quần áo nam xem.

Nhìn trúng thì chốt đơn luôn, cái sự hào phóng này, ngày thường cũng không thấy cô tiêu tiền cho bản thân như vậy.

“Em mua quần áo thành đống thế này…… Nhỡ đại nhân vật không mặc thì làm sao bây giờ?” Tần Thư Nhiễm quét mắt chung quanh, không phải muốn đả kích nhiệt tình của cô, thân phận của Tạ Lan Thâm như vậy, mặc quần áo mặc dù sẽ không yêu cầu thương hiệu cao cấp, nhưng khẳng định là phải đặt may riêng, ít nhất là cắt vải cẩn thận tinh xảo đến mức người ta không thể tưởng tượng được.

Cho nên, kiểu đàn ông sinh hoạt cá nhân hoàn toàn bí ẩn, giấu kín đời tư như vậy, thật sự thu phục được sao?

Khương Nại gấp gọn áo khoác đặt ở trên sàn nhà, lại đi mở đi một cái chuyển phát nhanh khác, thanh âm bình tĩnh mà nói: “Vấn đề không lớn, anh ấy không mặc thì em liền đưa thêm hai cái, nói không chừng ngày nào đó sẽ mặc.”

“Nại Nại, em như vậy sẽ sủng hư nam nhân!”

Tần Thư Nhiễm lắc đầu, cho rằng cô đã không cứu được nữa.

Vì thế cũng lười khuyên, tới nơi này còn có một chuyện quan trọng về đại ngôn, mở máy tính bảng lên, đưa qua rồi nói: “Đúng rồi, em có biết hậu viện hội(*) có người gọi là Cô bé quàng khăn đỏ thích ăn cherry không?”

(*) Hậu viện hội: Là tổ chức chính thống đại diện cho fandom của một đối tượng nổi tiếng (nghệ sĩ, vận động viên, công ty, tác phẩm…) để tiến hành các hoạt động ủng hộ, hỗ trợ đối tượng ấy; được chính chủ và fandom thừa nhận.( Nguồn: FB Ma Đạo Tổ Sư- Trần Tình Lệnh)

“Có chút ấn tượng.” Hàng mi cong mềm của Khương Nại nhìn lại đây, dừng ở trên giao diện Weibo.

Bên tai, là Tần Thư Nhiễm lấy một loại ngữ khí kinh ngạc cảm thán không thôi nói: “Cô bé quàng khăn đỏ này lợi hại lắm í, kéo được đại ngôn của Lam Cảnh về cho em, lúc nhãn hiệu bên kia liên hệ với chị, chị còn tưởng là lừa đảo cơ đấy!”

Phải biết rằng trong giới này, đại ngôn của thương hiệu cao cấp tương đương với việc chứng minh giá trị thương mại của một minh tinh, Khương Nại không có nhân mạch chỗ dựa, từ lúc xuất đạo tới nay lại chuyên chú ở đoàn phim đóng phim, tài nguyên đại ngôn cao cấp bị ngược đến đáng thương.

Mà nguyên nhân chính gây ra việc này, là do cuộc đại chiến xé xác nhau với fans Dư Nam Sương bên kia……

“Chị đã đọc Weibo và tất cả các bài viết trong fanclub của Cô bé quàng khăn đỏ này, hẳn là không có vấn đề gì, là fan sự nghiệp trung thành của em, ngày thường cũng ở trên mạng nhắc đến em mỗi ngày, đánh dấu siêu thoại(*) gì đó, kiên trì rất nhiều năm.”

(*) Siêu thoại: những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, hấp nhẫn nhiều người tham gia “hóng”. (- bloganchoi)

“Nại Nại, đại ngôn này của Lam Cảnh em có nguyện ý nhận không?”

Khương Nại rũ mắt xuống, nhìn thấy fans của Dư Nam Sương điên cuồng đào bối cảnh của Cô bé quàng khăn đỏ lên trời, nhìn về phía người đại diện, hỏi: “Cô bé quàng khăn đỏ này, là fan nam à?”

Tần Thư Nhiễm không quá chú ý cái này: “Chắc là vậy nhỉ? Mũ đỏ thật ra cũng không nói mình là nam hay nữ, nhưng mà fans Dư Nam Sương moi chi tiết từ một bức ảnh thời trẻ của Cô bé quàng khăn đỏ đăng trên Weibo, nghe nói là một người nhà cao cửa rộng nghiện internet vừa già vừa xấu. Nếu em tò mò, lúc đi đến Tứ thành nói chuyện đại ngôn, hẹn Cô bé quàng khăn đỏ ra, tới giáp mặt cảm tạ thì sẽ biết.”

Đi Tứ thành á?

Lực dụ hoặc này, đối với Khương Nại mà nói, còn lớn hơn so với một đại ngôn cao cấp.



Khương Nại bên này đáp ứng tiếp nhận, Tần Thư Nhiễm ngay lập tức liên lạc người phụ trách nhãn hiệu của Lam Cảnh đàm phán thời gian.

Thứ tư tuần sau buổi sáng, đoàn người liền ngồi trên chuyến bay đi tới Tứ thành, thẳng đến giữa trưa mới đến.

Tới khách sạn dừng chân, Khương Nại đi tắm rửa trước, lúc bọc khăn tắm đi ra, Tần Thư Nhiễm mở hai cái vali lớn của cô ra, nhìn thấy áo khoác màu trắng gạo cùng váy dài mà bên nhãn hiệu muốn cô mặc, cẩn thận lấy ra rồi mang đi ủi.

Ngày thường Khương Nại đi công tác không mang nhiều vali như vậy, một cái còn lại là chứa áo khoác nam.

Tần Thư Nhiễm chế nhạo cô: “Em muốn gặp cậu ta như thế à?”

Khương Nại đi đến sô pha ngồi xuống ăn một miếng trái cây, trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nghiêm túc mà nói: “Có chút muốn…… Nhưng mà có thể khống chế lại.”

Cho nên cô không nóng lòng liên lạc với Tạ Lan Thâm, đã đến Tứ thành, thì luôn có cơ hội.

Tạm thời nghỉ ngơi qua, thời gian đảo mắt đã đến buổi chiều 5 giờ hơn.

Tần Thư Nhiễm đưa quần áo cho cô thay, nhẹ giọng nhắc mãi nói: “Chuyện đại ngôn của Lam Cảnh đã được truyền đi trong giới fan, lần này cần phải lấy được.”

Khương Nại biết, ở trước gương chải vuốt mái tóc dài màu đen hơi cuộn.

Cô không có trang điểm đậm, da mặt trắng như sứ, một tia tỳ vết cũng không có.

Ra ngoài chỉ trang điểm nhẹ, ngay cả tô son môi cũng nhìn không ra.

Sau khi xe tới dưới lầu khách sạn, Tần Thư Nhiễm cầm túi đưa cô cùng rời phòng.

Địa điểm nhà hàng nằm trong khu kinh doanh sầm uất phồn hoa ở trung tâm Tứ thành, tới nơi này ăn cơm, đại đa số đều là tầng lớp tinh anh thượng lưu, không gian cao nhã rất an tĩnh, thích hợp nói chuyện hợp tác.

Đi vào phòng, giám đốc Trình của tập đoàn Lam Cảnh đã tự mình đến chào hỏi, đây là đợt làm việc tiếp theo giữa ông ta với Tần Thư Nhiễm, đều quen biết nhau: “Mời ngồi mời ngồi, vị này chính là Khương Nại tiểu thư nhỉ, ngưỡng mộ đã lâu.”

Khương Nại mỉm cười gật đầu, cùng ông ta nắm tay: “Giám đốc Trình.”

Quay đầu, lại hào phóng mỉm cười với những người đang có mặt ở đây.

“Chào mọi người.”

Nụ cười này, làm kinh diễm một vị nam nhân trẻ tuổi mặc mặc áo vest màu lam nhạt ở đây, sững sờ hai giây, rồi lấy lại tinh thần, một tay cài cúc áo vest đứng dậy, chủ động kéo cái ghế bên cạnh ra: “Khương tiểu thư mời ngồi.”

Có người giới thiệu, Khương Nại mới biết được thân phận của người này, là phó giám đốc Lâm Húc Viêm của tập đoàn Làm Cảnh.

Bàn bạc cái đại ngôn, mà ngay cả phó giám đốc cũng ra mặt.

Hiển nhiên, là rất coi trọng người phát ngôn mới Khương Nại này.

Sau một phen hàn huyên chào hỏi xong, tiếp đó, việc hợp tác diễn ra suôn sẻ thuận lợi hơn bao giờ hết.

Điều khiến Tần Thư Nhiễm tặc lưỡi, đại ngôn Lâm Húc Viêm đưa ra không phải của Trung Quốc, mà là toàn cầu.

Lâm Húc Viêm mở chai rượu vang đỏ giá cả sang quý, rất ân cần rót vào cốc có chân dài cho Khương Nại: “Nội dung hợp đồng, tôi tin là mấy ngày nay giám đốc Trình và cô Tần đã thương lượng xong, nếu Khương tiểu thư không có điều kiện bổ sung nào khác, hiện tại chúng ta có thể ký hợp đồng luôn.”

Sự việc thuận lợi dễ dàng làm Tần Thư Nhiễm ở bên cạnh kích động đến phát run, phải biết rằng nhãn hiệu tìm đại ngôn, đều sẽ xem xét hình tượng cá nhân của nghệ sĩ suốt cả một năm, trải qua nhiều lần đàm phán mới có thể đồng ý.

Kết quả đến Khương Nại, một bữa cơm đã thu phục được.

Lại nói tiếp, còn phải cảm tạ Cô bé quàng khăn đỏ trong fanclub.

Tần Thư Nhiễm tiếp lời, thuận thế nhắc tới muốn mời Cô bé quàng khăn đỏ ăn cơm, coi như cảm tạ.

Dù sao cũng là đại ngôn toàn cầu, là tài nguyên thương vụ ít nhiều sao nữ tha thiết ước mơ!

Lâm Húc Viêm nghe được mấy chữ ‘Cô bé quàng khăn đỏ’, ngẩn ra một lúc, rất nhanh khôi phục lại như thường: “Tôi quay đầu lại hỏi một chút.”

Dứt lời, lại quay chung quanh Khương Nại xum xoe: “Khương tiểu thư, rượu này có hợp với sở thích của em không?”

Có đôi khi, nam nhân vì muốn lấy lòng nữ nhân, thường thường đều khoe khoang không biết mệt là mình rất có tiền.

Khương Nại xã giao bên ngoài rất ít uống rượu, lông mi tinh mịn rũ xuống mắt, nhìn ly rượu vang đỏ, cô nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên uống rượu, không biết mùi vị như nào, rót nửa ly uống, chỉ cảm thấy cổ họng bị sặc vị cay nồng.

Kết quả bị người ta chê cười ngay tại chỗ, nói loại rượu ngon được ủ tỉ mỉ này, đưa cho cô uống là lãng phí.

Làm cô xấu hổ mặt đỏ bừng, cũng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn nam nhân đang đứng ở chỗ cầu thang an tĩnh nhìn mình.

Sau đó, Tạ Lan Thâm chuẩn bị cho cô một tủ rượu vang đỏ trân quý.

Người khác cười nhạo cô uống là lãng phí, anh liền để cô tâm không gánh nặng mà ở nhà uống chơi.

Khương Nại cười cười, nâng chén cùng Lâm Húc Viêm trước tiên chúc mừng hợp tác vui vẻ.

**

Sau khi thương lượng hợp tác xong, không khí hòa hợp, bữa tiệc kết thúc.

Bên ngoài bữa tiệc, Khương Nại lại là nữ minh tinh lưu lượng, vì sợ bị chụp lén tạo thành tai tiếng không cần thiết, cùng người đại diện trước một bước rời đi.

Trong phòng ăn, Lâm Húc Viêm còn chưa đi.

Hắn đang đợi người, trong lúc đó, từ trên mạng tìm một bức ảnh chụp Khương Nại, phát tới vòng bạn bè: 【 Tối nay ký hợp đồng với một vị nữ thần tiên phẩm để làm người phát ngôn nhãn hiệu toàn cầu, người ở ngoài đời đẹp quá! Xong rồi, tôi đã gặp được tình yêu……】

Đợi gần nửa giờ, cửa phòng bị đẩy ra.

Đi vào là một vị nam nhân mặc tây trang màu lục đậm khoan thai tới muộn, dưới ánh đèn khuôn mặt anh ta thanh tuyển, với một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, lẳng lặng ẩn sau cặp mắt kính gọng mạ vàng, thoạt nhìn là người văn nhã ôn đạm.

Nhưng Lâm Húc Viêm biết anh ta không dễ chọc, dù sao không phải ai cũng có bản lĩnh trở thành con rể Tạ gia.

( Tức là đã kết hôn, và vợ chính là bé Tạ Lan Tịch ấy các bạn ạ.)

“Anh Bùi Tứ, anh đã đến rồi.”

( Một lần nữa nhầm tên riêng? Chương trước mình edit là Bùi Ban. Đã sửa lại.)

Mặc dù trước đó Bùi Tứ có thân phận thấp kém đến đâu.

Hiện tại Tạ Lan Thâm thoái ẩn khỏi tập đoàn Tạ thị, sắp xếp Bùi Tứ ra trước mặt ngoại giới, bổ nhiệm anh ta làm giám đốc điều hành của công ty.

Mặc dù là người công cụ(*).

(*) Người công cụ- 工具人: Tool person, từ thông dụng trên internet, thường dùng để chỉ một người giúp đỡ người khác mà không cần biết hoặc tự nguyện, làm việc chăm chỉ, trả tiền mọi lúc mọi nơi, không đòi hỏi lợi nhuận về tình cảm, vật chất và kinh tế, và luôn hoạt động như một công cụ được người kia sử dụng hoặc gọi tiệc tùng.( Baidu)

Người trong giới gặp anh ta, cũng phải tôn kính.

Lâm Húc Viêm chủ động bưng trà rót nước cho Bùi Tứ, không quên nói rõ: “Người phát ngôn toàn cầu của Lam Cảnh đã giao cho Khương Nại, hợp đồng tối nay đã ký kết xong…… Có điều cổ đông lớn nhất công ty chúng ta là Tạ tổng, nếu có tin tức gì truyền tới tai anh ấy, hẳn là sẽ không phản đối nhỉ?”

Lam Cảnh đi trên con đường cao cấp trong giới, đưa đại ngôn cho Khương Nại, coi như là mở cửa sau.

Lâm Húc Viêm sợ Bùi Tứ lợi dụng quyền thế của Tạ gia, hoa tâm đi nâng đỡ nữ minh tinh, anh em Tạ gia mà biết, hậu quả rất nghiêm trọng.

Bùi Tứ nhàn nhạt nhìn mắt hắn, ngữ điệu nhàn tản: “Tạ tổng thâm minh đại nghĩa.”

*Thâm minh đại nghĩa- 深明大義: hiểu rõ nghĩa lớn, lẽ phải.(Từ điển Hán Nôm)

Lâm Húc Viêm đem tâm tình thả lại trong bụng, lại hỏi: “À đúng rồi, Cô bé quàng khăn đỏ là ai vậy?”

Bùi Tứ thong thả ung dung mà trả lời: “Phu nhân của tôi.”

Lâm Húc Viêm nháy mắt bừng tỉnh ngộ, hoá ra là tiểu thư Tạ gia đang truy tinh?

Hắn vì mới vừa rồi suy đoán lung tung về Bùi Tứ nên cảm thấy xấu hổ, vội vàng thuật lại nguyên lời nói của người đại diện của Khương Nại.

“Tôi sẽ nói cho cô ấy……” Bùi Tứ đặt chén trà lại chỗ cũ, sự tình đã thỏa đáng, anh không ngồi thêm một lát liền cáo từ trước.

Lâm Húc Viêm quét mắt một chút qua chén trà không uống nửa ngụm kia, nghĩ thầm, thật là càng ngày càng khó hầu hạ.

Có điều thấy anh ta trùng hợp ngẫu nhiên quen biết Khương Nại mỹ nhân tiên phẩm như vậy.

Lâm Húc Viêm vẫn là nguyện ý hầu hạ, hắn mở WeChat lên xem vòng bạn bè, người thả like và comment cho hắn không ít, đều đang khen.

Lướt lướt, liền thấy được một comment mới nhất: “Cô ta á, không phải là có một chân cùng Thái Tử gia Thượng Hải sao?”

Hào môn chính là một vòng tròn, Dư Nam Sương lại thuộc giới thời trang cao cấp xa xỉ, không biết là đã thêm bạn bè Wechat từ lúc nào, comment của cô ta đã thành công khiến cho Lâm Húc Viêm chú ý, trực tiếp trả lời ở dưới, hỏi cô: “Ý cô là sao?”

Dư Nam Sương chẳng chút nào bận tâm khi cộng đồng bạn bè của hai người có thể sẽ thấy, trả lời:

—— “Anh không biết à?”

—— “Chỉ cần đưa Khương Nại đủ tiền và tài nguyên, công phu tiếp khách của cô ta sẽ là hàng đầu, dễ dàng mê hoặc nam nhân đến thần hồn điên đảo…… Hơn nữa í, ngay cả fan nam vừa già vừa xấu trên Weibo của cô ta, cũng vì cô ta mà điên cuồng kéo đại ngôn.”

—— “Người không có chút chỗ dựa nhân mạch như vậy, cũng chỉ có thể dựa vào túi da mà kiếm tiền.”

—— “Lâm tổng, anh chỉ đưa đại ngôn cao cấp cho cô ta thôi, tuyệt đối đừng dấn thân vào.”

( Aaaaaa t tức con ml thúi mồm này wáaaaa, cả Lâm Húc Viêm cũng không tốt lành gì, nên mình để là ‘hắn’ nha, đúng là cẩu nam nữ???)

**

Đêm khuya 9 giờ rưỡi, Bùi Tứ lái xe về nhà cũ Tạ gia.

Ở trên đường, anh ta còn ghé vào tiệm trái cây mua một hộp cherry hồng nhuận, chậm rãi đi vào cửa, thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng.

Tạ Lan Tịch không đi ngủ, nhón chân háo hức mong chờ anh trở về.

“Học trưởng, anh có nhìn thấy nữ thần của em không?”

Bùi Tứ biết cô trầm mê truy tinh, chỉ sợ là đã nhớ thương cả một đêm.

Anh đi đến phòng bếp, xe lăn của Tạ Lan Tịch liền tự động đi theo, lúc gọi anh mang theo vài phần mềm: “Học trưởng!”

Thân hình thon dài của Bùi Tứ đứng trước bồn rửa tay, ngón tay không nhanh không chậm rửa sạch từng quả cherry, môi mỏng nhẹ nói: “Đi đến muộn, không nhìn thấy người.”

“À!” Trong đôi mắt đen nhánh của Tạ lan tịch lập tức hiện ra tia thất vọng, thậm chí anh đưa cherry đến cũng không nhận.

Kết quả Bùi Tứ chính là một kẻ xấu xa, lúc này mới nói cho cô: “Nữ thần của em hẹn em tối mai ăn cơm, nói muốn cảm tạ chuyện đại ngôn.”

Tạ Lan Tịch kinh ngạc đến mức miệng khẽ nhếch, tiếng thét chói tai còn chưa tràn ra, đã bị Bùi Tứ nhét một quả cherry vào.

Quá ngọt!

Cô thỏa mãn mà cong đôi mắt lên, âm cuối mềm nhẹ: “Muốn học trưởng ôm một cái.”

Bùi Tứ không ôm cô, rút hai tờ giấy lau nước trên đầu ngón tay thon dài, thấp giọng hỏi: “Anh trai của em đâu?”

“Ở thư phòng.”

Tạ Lan Tịch biết chỉ cần anh trai ở nhà, Bùi Tứ mỗi đêm trở về đều sẽ đến thư phòng, cùng anh trai bàn bạc công việc.

Cô là một cô gái hiểu chuyện, sẽ không nháo muốn học trưởng bỏ công việc chăm cô.

Bùi Tứ gật đầu, ôn nhu xoa xoa mái bằng của cô: “Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

( Cp này không gà bông đáng yêu như mình từng nghĩ……Tương tác mạnh lên nhaaa, chương sau tui sẽ spoil một chút)

……

Đêm nay Tạ Lan Tịch nhất định là phải mất ngủ, trong đầu toàn là chuyện Khương Nại hẹn cô ăn cơm.

Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng lấy điện thoại ra đăng nhập Weibo, lật đi lật lại mấy tấm ảnh của Khương Nại.

Đêm quá yên tĩnh, thực dễ dàng khiến Tạ Lan Tịch nhớ lại chuyện cũ.

Kỳ thật cô không nhớ rõ mình bắt đầu thích Khương Nại từ khi nào. Từ sau lần bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, hai chân cô tàn phế, chỉ có thể từ bỏ giấc mơ vũ đạo, thôi học tránh ở trong nhà không ra khỏi cửa, thú tiêu khiển ngày thường chính là lên mạng tìm hiểu thế giới bên ngoài.

Đột nhiên có một ngày, cô thấy thân ảnh của Khương Nại ở trên mạng.

Sau đó thường xuyên chú ý, biết rằng Khương Nại xuất thân cũng là học vũ đạo.

Sau khi vào giới giải trí, bắt đầu diễn từ vai phụ, rất chuyên nghiệp nỗ lực.

Vì để thực hiện tốt cảnh quay, Khương Nại sẽ không chút sợ hãi mà nhảy vào trong hồ rét lạnh như băng.

Sợ trang phục đóng phim mặc trên người sẽ bị nhăn, việc ủi lại một lần nữa sẽ làm phiền tới nhân viên phụ trách trang phục, Khương Nại có thể mạnh mẽ đứng suốt sáu tiếng đồng hồ đợi đến lượt diễn.

Thấy phóng viên chụp lén cũng sẽ không làm mặt lạnh, Khương Nại còn sẽ mời bọn họ ăn một chén bánh trôi nóng vào mùa đông khắc nghiệt.

Chỉ cần xung quanh có ai gặp khó khăn, Khương Nại sẽ dùng ánh sáng của mình đi sưởi ấm người khác.

Trong những ngày cô trốn trong bóng tối đó, cũng được ánh sao này từng chút một chiếu sáng.

Ngày hôm sau, bởi vì tối hôm qua Tạ Lan Tịch mất ngủ, lăn lộn đến rạng sáng mới ngủ.

Cái giá phải trả, chính là rời giường với quầng thâm dưới mắt.

Hiện tại đã là lúc chạng vạng, theo lý thuyết hẳn là không nhìn thấy anh trai mới đúng.

Kết quả cô đi vào phòng khách, đã thấy Tạ Lan Thâm ngồi ở ngoài sân, khí định thần nhàn mà uống trà, không biết vì sao cảm thấy tâm tình của anh hôm nay rất tốt.

Đôi mắt đen nhánh của Tạ Lan Thâm trước một bước nhìn về phía cô, ngữ khí cực nhạt như đang nói chuyện phiếm: “Nghe Bùi Tứ nói, buổi tối em muốn đi ăn cơm với nữ thần?”

“……” Tạ Lan Tịch còn không có nghĩ xong, cánh môi bị cắn đỏ tươi ánh nước.

Tạ Lan Thâm nhìn thời gian trên đồng hồ, vẫn còn sớm, nhưng anh nói: “Hôm nay vừa lúc không có việc gì, anh đưa em ra ngoài.”

Tạ Lan Tịch trợn tròn mắt to, lắp bắp.

Cách váy, ngón tay cô sờ sờ đầu gối, rối rắm cả đêm vẫn là nhát gan lùi bước.

Tạ Lan Thâm chú ý tới vẻ mặt của cô: “Làm sao vậy?”

“Anh, em còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt cùng Nại Nại gặp mặt……” Tạ Lan Tịch có chút ảo não vì tối hôm qua đã đáp ứng, ngẩng đầu, đáng thương nhìn Tạ Lan Thâm, không hiểu sao mà trong đầu chợt lóe một tia sáng.

“Anh, hay là anh thay em đi đi……Trên Weibo đều nói Cô bé quàng khăn đỏ là nam, anh mà đi, Nại Nại cũng sẽ không nghi ngờ!”

Tạ Lan Thâm quay mặt đi, hỏi cô: “Anh đi làm gì?”

“Đương nhiên là mời Nại Nại ăn cơm rồi, chị ấy tới Tứ thành, em cũng chưa làm hết lễ nghĩa của chủ nhà…… Anh, xin anh đấy, được không?”

Nửa ngày sau.

Thấy Tạ Lan Thâm đặt chén trà xuống rồi đứng dậy, Tạ Lan Tịch gấp đến độ kéo góc áo của anh: “Anh.”

“Anh trở về phòng thay quần áo.”

**

Buổi tối 7 giờ hơn.

Đèn rực rỡ mới lên, cách thời gian hẹn ăn cơm còn có một giờ.

Tần Thư Nhiễm vì cảm tạ công lao của Cô bé quàng khăn đỏ.

Cố ý chọn một nhà hàng nổi tiếng trên Internet, đặt trước một vị trí có tầm nhìn tốt nhất.

Lúc ra cửa, trên mặt Khương Nại chưa son phấn, ăn mặc cũng đơn giản, tới nới trước thời gian.

Cô nhớ kỹ nhiệm vụ đêm nay là cảm tạ fans, cơm nước xong liền có thể về khách sạn nghỉ ngơi.

Một lúc sau, lông mi cong vút của Khương Nại đổ bóng lên khuôn mặt trắng nõn, lẳng lặng tự hỏi.

Chuyện hợp tác đại ngôn của cô.

Tiến triển nhanh hơn dự kiến, điều này cũng có nghĩa…… Sắp chuẩn bị quay về Thượng Hải.

Cho nên Khương Nại do dự, có nên chủ động gọi điện cho Tạ Lan Thâm hay không.

Tầm mắt cô dừng ở bình hoa màu hồng nhạt trên bàn, vươn đầu ngón tay, ôn nhu ngắt từng cánh hoa kia xuống.

Gọi hay không gọi?

Ngay khi đang du thần(*), đột nhiên nghe thấy nhân viên phục vụ hướng về phía cô nói: “Tạ tiên sinh, mời ngài đi bên này.”

(*) Du thần: trạng thái như cơ thể bị phân tách thành hai nửa, dạng như hồn vía và thể xác.

Khương Nại theo bản năng ngẩng đầu, giây tiếp theo, hàng mi mang theo một chút run rẩy rồi không động đậy nữa.

Cũng không biết có phải ông trời nghe được nguyện vọng của cô hay không, Tạ Lan Thâm xuất hiện đến làm cô khó lòng phòng bị, vẻ mặt sững sờ.

Nhìn anh không nhanh không chậm mà đi tới, dưới ánh đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu, một thân tây trang màu xám nhạt, lẽ ra là phải trông sạch sẽ tươm tất, nhưng bởi vì dưới cổ tay áo trắng tinh kia của anh, bàn tay thon dài cầm theo một hộp cherry, phá vỡ sự hài hòa.

Khương Nại trong đầu, hiện ra một phỏng đoán hoang đường lại lớn mật:

“Anh là Cô bé quàng khăn đỏ thích ăn cherry?”

Mười phút sau.

Một bàn mỹ thực được bưng lên, tay Khương Nại lại không biết nên đặt ở đâu.

So với cô đang khẩn trương mất tự nhiên, Tạ Lan Thâm không băn khoăn lo lắng gì về vấn đề này, rót ly nước sôi để nguội cho cô, giống như đang nói chuyện phiếm cùng bạn bè bình thường: “Chúc mừng em đã lấy được đại ngôn của Lam Cảnh.”

Khương Nại nhìn anh, liền đã biết mặc kệ Cô bé quàng khăn đỏ là ai.

Chuyện đại ngôn e rằng, lại là anh giúp.

Càng muốn đền đáp ân tình, càng không rõ ràng.

Khương Nại mở to đôi mắt đen nhánh, dời mắt qua chỗ khác, sợ một lúc không chú ý liền để lộ cảm xúc đang đè nén trong lòng.

Lại không biết trong nháy mắt cô quay đầu kia, tầm mắt Tạ Lan Thâm liền dừng lại trên người cô.

Nhiều ngày không gặp, khí sắc của cô so với trong ảnh chụp tốt hơn rất nhiều, ở sườn mặt mơ hồ thấy làn da nhiễm màu đỏ ửng nhàn nhạt, tóc dài đen nhánh xõa trên vai, khóe môi cong lên rất đẹp.

Tạ Lan Thâm chủ động dùng đũa chung gắp một miếng sườn xào chua ngọt để vào trong bát cô: “Ăn cơm thôi.”

Khương Nại quay đầu lại, trong lòng cảm xúc phức tạp, cùng anh nhìn nhau.

Một giây hai giây qua đi, cuối cùng không kìm lòng được, có qua có lại, cũng gắp cho anh thức ăn chay.

Tạ Lan Thâm tiếng nói rất thấp, nói với cô: “Cảm ơn.”

Kỳ thật các món ăn của nhà hàng nổi tiếng trên internet này chỉ ở mức trung bình, đều là nhờ marketing thổi phồng.

Tạ Lan Thâm ăn đồ ăn chay nhiều năm, lại chú ý sinh hoạt thường ngày, tám phần là không thể nuốt xuống.

Nhưng thấy anh ăn nghiêm túc, thật giống như đêm nay thật sự là vì bữa cơm nay mà tới.

Chờ có năm phần no, Khương Nại an tĩnh buông đôi đũa, nhìn ra ngoài cửa sổ kính sát đất, là trung tâm mua sắm rực rỡ ánh đèn.

Nghĩ một lúc, không hề chuẩn bị trước mà lên tiếng hỏi nam nhân tuấn mỹ ngồi đối diện: “Đêm nay anh còn có việc không?”

“Không có, từ giờ trở đi thời gian cả tối ——” Tạ Lan Thâm không nói nốt nửa câu sau, hỏi lại cô: “Hửm?”

Khương Nại cười cười: “Hình như em còn thiếu anh một bộ quần áo”

Tầm mắt Tạ Lan Thâm nhìn theo khăn trải bàn màu xanh lục.

Chú ý tới ngón tay tinh tế trắng nõn của cô, đang nắm chặt một tấm thẻ ngân hàng mỏng.

Mi mắt cong cong, cười với anh:

“Tạ Lan Thâm, đêm nay dành hai tiếng cho em nhé.”