Nghiện (Thượng Ẩn)

Chương 14




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: littlesunflower05

Môi Khương Nại ướt át mềm mại, lướt theo hàm dưới rõ ràng sắc nét của anh, hướng lên trên di chuyển đến khóe miệng, cho đến khi bả vai run rẩy bị bàn tay trắng bệch khớp xương rõ ràng của người đàn ông nắm chặt, mới phát hiện mình đang khóc, trên hàng mi cong vút, dính giọt lệ trong suốt nhỏ vụn.

Ngoại trừ yêu cầu khi quay phim, cô rất ít khi khóc thành như vậy.

Sự quật cường ương ngạnh khủng khiếp này dường như đã lớn dần trong xương tủy của cơ thể cô, mặc dù bị số phận tàn nhẫn chèn ép, cũng không thể bị bào mòn.

Đôi mắt Khương Nại chua xót, chật vật cúi đầu, từng giọt nước mắt cứ đứt quãng mà rơi xuống, rơi trên mặt đất lạnh băng.

Tạ Lan Thâm thấy cô khóc như vậy, cuối cùng không có cách nào duy trì sự bình tĩnh ngày thường, ôm cô vào trong ngực, lực đạo cánh tay rất nhẹ, như thể thân thể mỏng manh của cô không cẩn thận sẽ vỡ tan: “Anh nói rồi, anh ở đây, em muốn ở lại bao lâu cũng được.”

Chuyến công tác tối nay có thể bỏ đẩy lùi, không chỉ tối nay, tối mai cũng có thể.

Với anh mà nói, chỉ cần cô nguyện ý để lộ ra một chút tình cảm lưu luyến với anh, cũng đều quý giá hơn bất cứ chuyện gì.

Khương Nại ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn anh giống như chứa nước, rốt cuộc, lại rớt vài giọt xuống.

Tạ Lan Thâm dùng lòng bàn tay, kiên nhẫn lau khô nước mắt trên mặt cô, mỗi một chỗ cũng không bỏ qua, đến cuối cùng, anh cúi đầu tới gần, nụ hôn từ đôi môi mỏng rơi xuống trên lông mi cô, mang theo sự trấn an dịu dàng.

Vốn dĩ muốn đưa Khương Nại vào phòng tắm thay một bộ quần áo sạch sẽ thoải mái, sau đó hỏi cô tối nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại thấy cô khóc nước mắt giàn giụa, Tạ Lan Thâm lại thay đổi chủ ý, rất nhanh, anh chặn ngang ôm cô lên, đi tới phòng khách.

Ghế sô pha màu trắng hình vòng cung rất rộng rãi, cũng đủ chứa hai người, sau khi Khương Nại cảm nhận được một đợt trời đất quay cuồng, phần lưng mảnh khảnh đã rơi vào sô pha mềm mại, ngay sau đó là những nụ hôn lúc sâu lúc ngắn của anh, kiềm chế không ít so với cô, mỗi một bước tiếp cận đều cực kỳ kiên nhẫn mà cẩn thận.

Có điều nam nhân luôn có thiên phú hơn so với nữ nhân, ở phương diện này không thầy dạy cũng hiểu.

Ngón tay mảnh khảnh xuyên qua mái tóc dài đen nhánh rối bời của cô, dễ dàng giữ lấy gáy, không ngừng cọ xát môi cô, hơi thở với độ ấm quen thuộc, hoảng hốt trong một khoảnh khắc, dường như tìm lại được khoảng thời gian ba năm thiếu hụt kia, từng chút một lấp đầy khe hở đáy lòng của nhau.

Khương Nại cảm thấy chuyển động có chút không thoải mái dễ chịu, anh liền dừng lại, dùng ánh mắt đè cô lại.

Vài giây sau, tiếp tục hôn.

Lại di chuyển vị trí một chút, anh dừng lại, rồi lại tiếp tục.

Cho đến khi Khương Nại phát hiện Tạ Lan Thâm đang dùng kiểu phương thức tiếp xúc đơn giản nhất này để trấn an cô, làm cô tin rằng, hóa ra dục niệm của nam nhân cũng có thể sạch sẽ trong sáng như vậy.

Cuối cùng, Khương Nại bắt đầu cảm thấy thiếu oxi, ý thức mơ hồ mà dùng ngón tay nắm chặt áo sơmi của anh, theo một tiếng hít thở run run, cuối cùng cũng khiến Tạ Lan Thâm dừng lại, áp cái trán của mình lên trán cô, anh cũng không chịu nổi, ngón tay dài xương khớp rõ ràng thuần thục kéo lỏng nút cổ áo, lộ ra hầu kết sắc bén, có vẻ như vậy có thể làm anh thư thả được một lát.

Khương Nại nghiêng đầu, mặt dán vào ngực anh, có chút nóng.

Một lúc sau, nghe thấy tiếng nói khàn khàn của Tạ Lan Thâm truyền đến, từng chữ đều dừng ở đầu quả tim cô: “Đi tắm đi, tiếp tục ở lại đây sẽ rất lộn xộn.”

Anh bảo cô đi tắm, bàn tay thon dài lại vẫn đặt trên eo cô, không rút lại.

Tầm mắt Khương Nại không dám đưa xuống dưới nhìn, bởi vì cô biết, phía dưới quần tây không chút cẩu thả của người đàn ông, nổi lên phản ứng.

Mười phút sau.

Tạ Lan Thâm để cô đi tắm, đưa một cái khăn tắm màu trắng cùng với áo sơ mi nam.

Cánh cửa kính trong suốt nửa mờ* lần này hoàn toàn khép lại, ánh đèn trút xuống, Khương Nại đứng dán vào tường, nước ấm từ vòi hoa sen phun ra, xối trên bờ vai trắng ngần, chậm rãi nhiệt sương mù ở trong không khí tràn ngập khai, cái gì nhìn ở trước mắt cũng thấy mơ hồ mông lung.

(*) Cửa kính nửa mờ:

chapter content



Hình minh họa

Gội đầu sạch sẽ, mái tóc dài của Khương Nại ướt đẫm, chân trần đi đến chiếc gương rất lớn, hai ngón tay trắng nõn lau đi những giọt nước trên mặt gương.

Cô nhìn bản thân trong gương thật lâu, không thiết tha đi ra ngoài, cảm xúc ở đáy mắt không ngừng chìm nổi.

Tạ Lan Thâm là một người đàn ông bình thường, thân thể khỏe mạnh, có nhu cầu sinh lý, đó là chuyện không thể bình thường hơn.

Vừa rồi lúc ở trên sô pha bên ngoài, cô rõ ràng cảm nhận được, anh đang suy nghĩ.

Nhưng không đi đến bước cuối cùng, làm Khương Nại không có cách nào tự chủ mà nhớ lại ba năm trước, anh ở thời khắc mấu chốt cuối cùng, cũng là lý trí chiến thắng dục niệm, đến ngày hôm sau, anh giống như hoàn toàn quên đi chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh giữa hai người, không nhắc lại, mà trực tiếp đưa cô đến Thượng Hải học hành.

Cho đến hôm nay, Khương Nại cũng không biết mình làm sai chỗ nào, khiến cho Tạ Lan Thâm tàn nhẫn đuổi cô đi, đáy lòng không biết vì sao mà sợ rằng, qua đêm nay, sẽ lại giẫm lên vết xe đổ năm đó, bị mạnh mẽ đưa đi.

Không khí trong phòng tắm đột nhiên khiến cho cô khó thở, sắc mặt trắng bệch.

Sau khi đứng một lúc cũng sẽ không cảm thấy lạnh, cho đến khi cô nhận ra rằng mình đã ngâm trong bồn tắm này quá lâu, mới đột nhiên lấy lại tinh thần.



Đêm khuya tĩnh lặng, ngoài khách sạn tọa lạc trên đoạn đường phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố, vẫn rực rỡ ánh đèn.

Tạ Lan Thâm đi đến đài ngắm cảnh, đón gió lạnh, ngón tay lấy ra một điếu từ hộp thuốc, khoảnh khắc châm lửa, khói thuốc từ giữa môi mỏng nhàn nhạt phiêu du, rất nhanh tan biến trong màn đêm.

Anh rất ít khi chạm vào thuốc lá, giờ phút này lại gảy đầu thuốc trong lúc Khương Nại tắm rửa.

Tiếng nước phía phòng tắm truyền đến rõ ràng, Tạ Lan Thâm dị thường trầm mặc mà nghe, tay dài kẹp thuốc lá hồi lâu chưa động, tùy ý để nửa tàn khói kia rơi xuống như tuyết.

Không cần tận mắt nhìn, trong đầu Tạ Lan Thâm cũng có thể tự động miêu tả khái quát ra hình ảnh cô tắm gội, năm đó cô gái nhỏ thật sự đã trưởng thành, thân thể phát dục rất tốt, cũng đã có đủ vốn liếng để đi câu dẫn nam nhân làm ra chuyện bốc đồng mất kiểm soát.

Chỉ là anh hiểu được hai chữ đúng mực hơn so với nam nhân bình thường, biết rõ tâm tình của Khương Nại đêm nay hơi bất thường, nếu còn giậu đổ bìm leo, sợ đến khi cô tỉnh táo lại sẽ hối hận.

Đêm nay cho cô một cơ hội, nếu tương lai cô yêu người đàn ông khác, chưa hoàn toàn giao phó cơ thể của mình cho anh.

Ít nhất, còn có cơ hội rời đi.

Một điếu thuốc cháy hết, Tạ Lan Thâm cũng không tiếp tục hút nữa.

Mặt anh vô cảm ném hộp thuốc vào thùng rác, lúc này chuông cửa vang lên.

Đi đến mở cửa, là Du Duệ đứng bên ngoài hành lang, đưa đồ mua từ hiệu thuốc tiến tới: “Cậu chủ.”

Trước khi thân mật, Tạ Lan Thâm đã chú ý thấy dưới váy của Khương Nại có một vết bầm rất rõ ràng trên đầu gối trắng như tuyết, anh đặc biệt cẩn thận tránh đi để không đụng vào, thừa dịp cô đi tắm, vừa lúc có thời gian sai thư kí đi mua thuốc.

Tạ Lan Thâm vươn cánh tay nhận lấy, trước khi đóng cửa, Du Duệ vẫn chưa đi, đêm nay phá lệ nở nụ cười nhiệt tình: “Cậu chủ, tôi phải chạy tới ba nhà thuốc để mua đấy.”

“Ừ.”

Chỉ đáp lại một tiếng cực nhạt, Tạ Lan Thâm không nhìn Du Duệ xum xoe vì mua thuốc trị vết bầm như vậy nữa, trở tay đóng cửa lại.

Bởi vì anh nhận thấy phía phòng tắm, Khương Nại đã tắm xong rồi đi ra, thân mình gầy gò mặc áo sơmi nam, có chút lỏng lẻo, mái tóc dài đen nửa khô rối tung, vài sợi tóc vừa vặn buông xuống vị trí xương quai xanh trắng nõn tinh tế, lướt xuống dưới, dọc theo đường eo, là đôi chân thon và nhợt nhạt bại lộ trong không khí.

Tầm mắt Tạ Lan Thâm dừng lại một giây liền dời đi, cất bước đi đến sô pha, vẫy tay bảo cô lại đây.

Khương Nại chần chờ một lúc, nhưng vẫn chậm rì rì đi tới.

Chuyện nam nữ kia không được làm rõ hoàn toàn, dù có thân quen đến đâu thì ở chung cũng sẽ xấu hổ.

Cô ngồi xuống dọc theo góc sô pha, an tĩnh nhìn Tạ Lan Thâm lấy khăn giấy lau ngón tay trước, ánh mắt như có như không mà rơi xuống đây: “Còn đau không?”

So với việc hỏi cô va chạm như thế nào, anh càng để ý cảm thụ của cô giờ phút này hơn.

Khương Nại lắc đầu, một chữ cũng không nói, hoàn toàn bại lộ nội tâm thấp thỏm bất an của cô.

Tạ Lan Thâm lau sạch tay xong, ném khăn giấy vào thùng rác, sau đó nắm lấy chân trái của cô mà chưa xin phép, gác ở trên đùi anh.

Hành động này làm tim Khương Nại đột nhiên nhảy dựng, mặc dù trước khi tắm hai người đã hôn hít như vậy, nhưng cô vẫn không nhịn được mà đỏ mặt. Mà Tạ Lan Thâm lần này không cho cô cơ hội di chuyển, môi mỏng tràn ra ngữ điệu cực trầm mà nói: “Từ khi đưa em tiến vào khách sạn, anh vẫn luôn đợi em chủ động cáo trạng.”

Ở bên ngoài bị ủy khuất, biết phải tìm tới nơi này của anh, đáng khen thưởng.

Nhưng tính của Khương Nại rất quật cường bướng bỉnh, trừ một lần rớt nước mắt sau khi được dỗ dành, liền không muốn chủ động nhắc tới nữa.

Tạ Lan Thâm quay đầu, không vội vàng bôi thuốc, mà là nhìn chằm chằm vẻ mặt an tĩnh của cô, từng chữ rõ ràng hỏi: “Là ai khi dễ em?”

Khương Nại cổ họng kẹt cứng, môi đỏ giật giật vài lần.

Cô hiểu tính tình của Tạ Lan Thâm, một khi đã mở miệng hỏi thì không dễ dàng cho qua như vậy.

Nhưng không chờ Khương Nại bị Tạ Lan Thâm ép phải cáo trạng, điện thoại trong túi đột nhiên không chào hỏi mà vang lên, là cuộc gọi lúc nửa đêm từ Dư Nam Sương.

Khương Nại nắm ở lòng bàn tay, do dự không biết có nên nghe hay không.

Tạ Lan Thâm đã thay cô quyết định, đơn giản ba chữ: “Đưa cho anh.”

……

Khi anh tiếp nghe cuộc gọi đến của Dư Nam Sương, không nói một lời, nghe đầu bên kia đang châm chọc Khương Nại ăn gan hùm mật gấu, làm Lâm tổng của Lam Cảnh bị thương.

Khương Nại ngồi trên sô pha không nhúc nhích được, bắp chân vẫn bị những ngón tay thon dài của anh đè lại, không khí trong phòng khách rộng rãi quạnh quẽ dần dần trở nên ngưng trọng, hàng mi cong vút của cô bởi vì khẩn trương mà run hai cái, đầu ngón tay lặng lẽ véo vào trong lòng bàn tay.

Năm phút sau, khi Dư Nam Sương mới phản ứng được Khương Nại vẫn luôn không hé răng, điện thoại đã bị cúp máy.

Tạ Lan Thâm mặt ngoài nhìn có vẻ không tức giận chút nào, đưa điện thoại nhẹ nhàng đặt trên bàn trà.

Nhưng càng như vậy, Khương Nại càng cảm thấy anh đang như là trước đêm bão táp kéo đến, nghĩ nghĩ, hơi chần chờ mà mở miệng nói: “Anh đừng nóng giận.”

“Anh không giận.” Tạ Lan Thâm đã tận lực kiềm chế cảm xúc, đừng dọa cô ấy sợ.

Đôi mắt anh giống như chấm tròn màu đen, không có chút ý cười, bờ môi mỏng lại giương lên cho cô một đường cong nhàn nhạt: “Tin anh không?”

Khương Nại gật gật đầu, buông xuống lông mi quét xuống tay cơ, màn hình hơi hơi sáng lên, ở trên là Dư Nam Sương sau khi bị cúp máy, tức muốn hộc máu mà gửi WeChat. Ý tứ đại khái là bảo cô ngày mai đi nhận lỗi với Lâm Húc Viêm.

Lần này cô ngoan ngoãn, không dám khách khí không nhìn Tạ Lan Thâm, cầm lấy di động đưa cho anh xem.

Tạ Lan Thâm xem xong, ngữ điệu cực nhạt, giống như đang nói với cô là muốn đi trừng phạt chỉnh đốn con chó con mèo*: “Anh sẽ thay em đi xin lỗi.”

(*) Con chó con mèo: nguyên văn ‘a miêu a cẩu’, chỉ những người tầm thường, không đáng chú ý.

Nói xong, lòng bàn tay anh hơi lạnh, cẩn thận chạm vào chỗ đầu gối của cô, không hề nói về Lâm Húc Viêm: “Bắt đầu bôi thuốc đi.”

Khương Nại lại gật gật đầu, ở trên sô pha dáng ngồi tận lực quy củ một chút, còn kéo kéo góc áo sơ mi xuống, che một mảng da trắng như tuyết ở đùi.

Tạ Lan Thâm hoàn toàn làm như không nhìn ra tâm tư thiếu nữ của cô, mở miệng nói: “Lấy thuốc lại đây.”

Khương Nại mở to đôi mắt đen láy, nhìn thấy túi thuốc đặt trên sô pha, duỗi tay kéo lại đây, thuận tiện cúi đầu nhìn một chút, kết quả đầu ngón tay non mềm cứng lại luôn, rất lâu cũng chưa có dũng khí lấy ra.

Đồ mà Du Duệ chạy đến ba nhà thuốc để mua, cũng không phải thuốc trị bầm tím.

Trong túi thuốc, ba hộp áo mưa siêu mỏng, chất bôi trơn cùng với một ít đồ dùng kích thích cho chuyện nam nữ, đầy đủ hết.

Gương mặt trắng ngần của Khương Nại lập tức đỏ bừng, không có dũng khí nhìn lại nữa.

Dù sao, cái dũng khí tích lũy nhiều năm này, sớm đã dùng hết sạch trong phòng tắm.

Tạ Lan Thâm thấy cô một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, cầm túi thuốc tới.

Tầm mắt của Khương Nại nhìn theo anh, thấy sau khi anh mở ra, lông mày dường như không lưu lại dấu vết mà nhăn một chút, sau đó thần sắc như thường mà lấy một cái bình thuốc xịt từ trong túi thuốc.

Tiếp đó ai cũng không nói chuyện, dù sao cái túi kia có tính ám chỉ quá rõ ràng, phòng khách an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống.

Sau khi Tạ Lan Thâm bôi thuốc vào vết bầm trên đầu gối của Khương Nại, nhấc mí mắt lên nhìn về phía cô, phát hiện cô đang thất thần.

“Bôi thuốc xong rồi thì ngủ một giấc thật ngon.”

Lúc sau, tiếng nói anh vững vàng thong dong mà làm gián đoạn suy nghĩ lung tung trong đầu Khương Nại.

Cô quay đầu, muốn hỏi anh, có phải anh thật sự muốn ở lại qua đêm hay không?

Đáp án là hiển nhiên.

Tạ Lan Thâm để cô ngồi trên sô pha, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, còn thuận tay cầm túi thuốc đi.

Khương Nại ngồi tại chỗ một lúc, đôi mắt đen nhánh nhìn phòng khách quạnh quẽ, đột nhiên phản ứng lại.

Thay vì ngồi trên sô pha xấu hổ chờ Tạ Lan Thâm tắm xong, không bằng đi ngủ trước.

Thiết bị trong phòng thương vụ này đều đầy đủ hết, cái thiếu sót duy nhất chính là, ngoại trừ phòng ngủ chính, không có phòng nào khác có thể để người ngủ.

Tạ Lan Thâm bảo cô đi ngủ, nói cách khác, đêm nay anh sẽ ngủ cùng cô.

Sau khi Khương Nại nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ chính, nhìn thấy chiếc giường lớn màu xám đậm kia, nhịp tim liền có chút bất ổn.

Cô không lập tức nằm trên đó, mà đi đến trước cửa sổ sát đất rộng lớn, nhìn cảnh đêm phồn hoa rực rỡ đèn đường một lúc. Đợi đến khi nỗi lòng bình tĩnh trở lại, mới chậm rãi xoay người, chọn mép giường bên trái ngồi xuống, co hai chân dưới lớp áo sơ mi.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi này, Khương Nại cầm điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Tần Thư Nhiễm: “Chị có đó không?”

Với đạo đức nghề nghiệp của Tần Thư Nhiễm, tin nhắn bất cứ lúc nào cũng trả lời rất nhanh: “Ừ.”

Đầu ngón tay Khương Nại nhẹ nhàng soạn đoạn chữ gửi đi: “Em qua đêm ở chỗ Tạ Lan Thâm.”

Từ ‘qua đêm’ này dùng rất uyển chuyển, huống chi trước đó trong lần bị dị ứng sốt cao ở Tứ Thành, cô cũng ở biệt thự của Tạ Lan Thâm cả đêm.

Cho nên Tần Thư Nhiễm nghe xong cũng không phản ứng nhiều, còn nhắc nhở nói: “Phần diễn ngày mai của em là quay vào 10 giờ sáng, đừng đến trễ.”

……

Khương Nại: “Em đang ở trên giường của anh ấy.”

Tần Thư Nhiễm: “Trên giường? Tạ tổng ngủ với em à? Có đeo bao không?”

Khương Nại: “Anh ấy không ngủ với em, là em chủ động, anh ấy không tiếp tục…… Nhưng để em lại qua đêm.”

Tần Thư Nhiễm: “?”

Khương Nại muốn bày tỏ nội tâm với người thân cận của mình, từ buổi tiệc rượu ngoài ý muốn gặp lại, cho đến bây giờ ở chung một phòng, là khoảng cách một tháng, lần này cảm thấy Tạ Lan Thâm đã chân thật trở lại bên cạnh cô, đêm nay tình cảm giữa hai người cũng coi như là hoàn toàn ngả bài.

Tới rồi cuối cùng, Khương Nại lặp lại này bốn chữ: “Em rất vui.”

Tần Thư Nhiễm không nói gì nữa, hiển nhiên là đã không cứu được cái con bé cả đầu lao vào tình yêu này, chỉ có thể thấm thía mà dặn dò cô: “…… Nhớ là lúc cùng Tạ tổng làm gì đó, phải đeo bao, bảo vệ bản thân thật tốt, ngủ ngon.”

Nhìn thấy hàng chữ này, đáy lòng Khương Nại bỗng dưng run lên, suy nghĩ:

Tạ Lan Thâm cầm đi hết mấy cái hộp dùng để tránh thai mà thư ký mua, cùng anh ngủ trên một chiếc giường, e là còn ngủ an toàn hơn so với bất kì người nào.

Điện thoại đặt ở gối đầu phía dưới, sau khi Khương Nại trò chuyện cùng người đại diện nhà mình xong, tâm tình khẩn trương thả lỏng không ít.

Cô cũng không biết đợi Tạ Lan Thâm bao lâu, mơ mơ màng màng ôm chăn ngủ luôn rồi.

Đêm khuya, phòng ngủ chính sáng lên một ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp, thân ảnh cao thẳng của người đàn ông đến gần, ánh đèn cũng theo đó mà hoàn toàn bị tắt. Tạ Lan Thâm đứng ở mép giường trầm mặc nhìn Khương Nại đang gối đầu lên trên gối của anh, mái tóc đen nhánh xõa ra che mất nửa khuôn mặt, lông mi cụp xuống nhắm chặt, hô hấp nhàn nhạt.

Ở trên giường của một người đàn ông, ngủ một cách không chút phòng bị.

Tạ Lan Thâm giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt thật sự sâu, một lát sau, tay vén chăn lên, nằm xuống sát vào phần lưng nhỏ yếu của cô.

……

Sau nửa đêm, Khương Nại cũng không biết là ngủ bao lâu, thấy nóng, rất nhanh đã toát ra tầng mồ hôi mỏng.

Cô còn chưa mở mắt ra, những ngón tay thon dài mà bóng bẩy đã đụng phải lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, xúc cảm da thịt rất chân thật, khiến cho cơn buồn ngủ trong nháy mắt bị xua đi không còn một mảnh.

Khương Nại đã tỉnh, lông mi mảnh dài nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Tạ Lan Thâm đang gần trong gang tấc.

Trong chăn, anh tắm xong liền khoác một cái áo ngủ, không buộc thắt lưng, nằm ngủ liền sẽ tự động lỏng ra.

Phòng ngủ chính tối tăm tĩnh lặng không tiếng động, dường như phát hiện cô đã tỉnh lại, Tạ Lan Thâm cũng đối xử với cô như nữ nhân của mình, cởi bỏ lớp ngụy trang ban ngày xuống, ngón tay dài không chút để ý mà trượt về phía phần lưng mảnh mai của cô, thong thả miêu tả xương cánh bướm xinh đẹp kia, tiếng nói trầm thấp: “Muốn uống nước không?”

(*) Xương cánh bướm:

chapter content



??

So với anh thích ứng nhanh sự biến hóa khi hai người ở chung như vậy, Khương Nại vẫn có chút không quen lắm, lắc lắc đầu.

Tạ Lan Thâm không nói chuyện nữa, ôm cô tiếp tục ngủ, chỉ là ngẫu nhiên, lòng bàn tay ấm nóng sẽ vuốt ve phần da thịt ở lưng của cô, cũng không có hành động thân mật khác.

Khương Nại đợi đến khi tiếng tim đập chậm lại, mới từ từ thò đầu ra từ trong lòng ngực anh, cắn môi, âm thanh nhẹ nhàng đến mức dường như không nghe thấy: “Tạ Lan Thâm, mấy năm nay anh có……”

“Hửm?”

Có vài lời muốn nói lăn đi lăn lại ở cổ họng tinh tế, Khương Nại không biết nên hỏi như thế nào.

Cô nghĩ thầm, bản thân đối với anh là có dục vọng chiếm hữu, không muốn có cô gái khác chia sẻ Tạ Lan Thâm với cô.

Tạ Lan Thâm dường như cũng đoán được cô mất hồn mất vía muốn hỏi điều gì, môi mỏng khẽ nói ra hai chữ: “Không có.”

Sau khi dứt lời, ôm cô trong chiếc chăn tối màu thay đổi tư thế, gần như là dán vào vành tai cô mà nói: “Từ đầu đến cuối, chỉ có mình em.”