Nghiện Thuốc Lá Và Mèo Hoang - Mãn Tri Lương

Chương 20: Không được bỏ bê mèo con




Ninh Nặc Kỳ càng nghĩ càng bực—— Thẩm Việt cho rằng hắn đã thành công giành lại được tình yêu của cậu thêm lần nữa thì tức là mọi chuyện đều suôn sẻ hết rồi sao?

Thẩm Việt và Ninh Nặc Kỳ ăn ý mà cùng quên đi những sự kiện không vui trong hơn sáu tháng qua, khôi phục trọn vẹn cuộc sống như hồi năm năm yêu nhau.

Nhưng gần đây Ninh Nặc Kỳ gặp phải một điều phiền muộn.

Lúc Thẩm Việt mới tái hợp với cậu, hắn vừa thắm thiết lại vừa nhiệt tình, có lẽ chính niềm vui khi tìm lại được thứ đánh mất đã thức tỉnh bản chất mù quáng trong tình yêu của hắn. Hắn hệt như một con chó lớn bám người, hận không thể dành hai mươi lăm giờ mỗi ngày ở cùng Ninh Nặc Kỳ đến phát chán* thì thôi. Thế nhưng giờ đây, Thẩm Việt dường như đã thật sự biến thành một người cuồng công việc, hắn bận tới mức không thể phân chia rõ giữa sự nghiệp học hành với cuộc sống sinh hoạt.

*腻歪 /nìwai/: cảm thấy phiền chán vì người yêu làm những chuyện thân mật, nói những câu sến súa quá nhiều hoặc quá lâu.

Trong học tập Ninh Nặc Kỳ cũng nghiêm khắc và cố chấp không thua kém gì Thẩm Việt, cho nên cậu tuyệt đối sẽ không ngang ngược trách cứ Thẩm Việt chỉ mải chuyên tâm học hành mà quên mất bản thân. Cậu chỉ có hơi buồn bã mà chẳng hiểu lý do—— Rõ ràng cậu cảm thấy mình đang bị người kia lạnh nhạt. Cậu đã được lĩnh hội trăm phần trăm sự nhiệt tình của Thẩm Việt, do đó có thể dễ dàng nhận ra hắn của lúc trước và hiện tại trái ngược nhau.

Buổi tối, Thẩm Việt đang ở trong thư phòng làm việc. Ninh Nặc Kỳ thấy cửa phòng mở ra, liền biết công việc trên tay hắn không quá quan trọng. Điều này đã cho cậu một lý do để tới quấy rầy hắn. Cậu mang theo cốc cà phê vừa pha xong đi vào phòng, thật nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn.

Thẩm Việt nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, khóe mắt trông thấy cốc cà phê bèn nhận lấy uống một hớp, tiếp đó ngẩng đầu cười với Ninh Nặc Kỳ, "Cảm ơn bảo bối."

Hắn lập tức chuyển tầm mắt, bắt đầu chuyên chú gõ bàn phím.

Ninh Nặc Kỳ đứng đó, hơi nhếch môi.

Thẩm Việt trước đây không hề như thế này!

Ninh Nặc Kỳ chưa bao giờ là người hiền lành đức độ, cho nên cậu rất hiếm khi hành động ân cần và tỉ mỉ như thế đối với Thẩm Việt, tất cả những chuyện săn sóc như bưng trà rót nước đều do Thẩm Việt đảm đương. Cách đây không lâu, ban đêm trời trở lạnh, Ninh Nặc Kỳ khoác áo cho Thẩm Việt, khi ấy hắn đang sửa luận văn trong thư phòng. Sự việc này khiến Thẩm Việt cảm động vô cùng, bèn dừng công việc còn dang dở, dính lấy Ninh Nặc Kỳ ngay tại chỗ.

Nhưng bây giờ đừng nói dính chặt lấy nhau, ngay cả một nụ hôn Thẩm Việt còn không cho cậu.

Ninh Nặc Kỳ không vui, lại chẳng có nơi nào để trút ra. Cậu không muốn gây trở ngại cho việc học của Thẩm Việt, dù bọn họ là người yêu thì vẫn nên dành cho đối phương một khoảng không gian nhất định. Nhưng dáng vẻ dịu dàng trìu mến trước đây của Thẩm Việt lại hiện lên trong đầu cậu, như thể đang cố tình so sánh và chế nhạo tình cảnh mà cậu gặp phải hiện giờ.

Ninh Nặc Kỳ càng nghĩ càng bực—— Thẩm Việt cho rằng hắn đã thành công giành lại được tình yêu của cậu thêm lần nữa thì tức là mọi chuyện đều suôn sẻ hết rồi sao?

Thẩm Việt nói "Cảm ơn" với cậu, Ninh Nặc Kỳ một chữ cũng chẳng đáp lại. Cậu lặng yên xoay người bước ra khỏi phòng, ý muốn ám chỉ cho Thẩm Việt biết rằng cậu đang tức giận.

Cậu rời thư phòng, vờ như vô ý quay đầu lại nhìn Thẩm Việt. Gương mặt hắn được ánh huỳnh quang phát ra từ máy tính rọi sáng, đáy mắt phản chiếu hình ảnh tệp tài liệu nền trắng chữ đen. Hắn chăm chú dõi theo màn hình, căn bản không hề phát giác Ninh Nặc Kỳ có điều bất thường.

Hai tay Ninh Nặc Kỳ siết chặt thành nắm đấm, cậu cắn môi dưới, thầm thề với mình rằng tối nay trước khi cùng Thẩm Việt đầu gối má kề, nhất định sẽ trưng ra hàng trăm cái vẻ mặt cau có cho hắn coi.

Nửa đêm, Thẩm Việt tắm xong, mang theo một thân hơi nước đi vào phòng ngủ. Ninh Nặc Kỳ làm tổ trong chăn liếc qua hắn, sắc mặt không đổi tiếp tục đọc tin tức trên điện thoại.

Thẩm Việt lên giường, mãn nguyện thở dài. Hai ngày nay hắn bận tối mắt tối mũi, chạy qua chạy lại giữa nhà với trường, đầu óc toàn là công việc chuyên ngành và dự án thực tập, đến tận đêm khuya mới có được phút giây nhàn rỗi.

Hắn mệt tới độ vừa thấy gối là buồn ngủ. Thẩm Việt nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ninh Nặc Kỳ, chợt duỗi tay ôm cậu vào lòng. Hắn chết mòn chết mỏi, nhắm mắt xoa nắn cái gáy người thương, nói khẽ, "Ninh Ninh... Chừng nào đi ngủ?"

Ninh Nặc Kỳ nghe giọng nói uể oải của hắn, trong lòng vốn đã tích cóp rất nhiều buồn bực muốn được trút ra, bỗng chốc chẳng thể tức giận nổi nữa. Cậu phát hiện Thẩm Việt thật sự có rất nhiều việc phải làm, thế là không khỏi mềm lòng. Một giây trước cậu còn đang âm thầm hùng hổ trách móc Thẩm Việt, nhưng giây tiếp theo đã hoàn toàn tan chảy bởi vòng tay ấm áp của người đàn ông.

Cậu thư giãn cơ mặt, quay sang hôn lên môi Thẩm Việt, "Em vẫn chưa muốn ngủ."

Thẩm Việt mở mắt nhìn cậu, "Vậy em muốn làm gì?"

Ninh Nặc Kỳ không đáp, chỉ im lặng cùng hắn đối mặt.

Ninh Nặc Kỳ tự nhận bản thân không phải loại người ham muốn tình dục, nhưng quả thật đã lâu lắm rồi cậu và hắn chưa quan hệ. Mấy hôm nay Thẩm Việt vẫn luôn trong trạng thái vừa nằm lên giường là say giấc nồng, ban ngày cũng hiếm khi có được một giây phút thân mật với nhau. Cậu thật sự khao khát dư vị cùng Thẩm Việt tứ chi chặt chẽ quấn quýt, đặc biệt là tại thời điểm này. Cậu bức thiết đòi hỏi sự khẳng định hăng hái đến từ Thẩm Việt, lấy đó để đảm bảo rằng người này vẫn đang yêu cậu hết lòng.

Cậu không lên tiếng, tất cả những lời muốn nói đếu viết hết trong ánh mắt. Ninh Nặc Kỳ mím đôi môi mỏng, hai mắt mở to, vừa thật thà vừa ngay thẳng chăm chú nhìn Thẩm Việt. Cậu vốn chẳng hề hay biết vẻ mặt này của mình có sức quyến rũ khó mà cưỡng lại. Mỗi lần cậu bày ra bộ dáng ấy, Thẩm Việt đều sẽ đáp lại cậu bằng những hành động mãnh liệt và nóng bỏng như lửa đốt. Dần dà, Ninh Nặc Kỳ đã học được cách dùng những biểu cảm này để tỏ bày nhu cầu giấu kín trong tâm, không ngừng dâng trào.

Thẩm Việt ngắm nghía khuôn mặt mềm mại mê người của cậu, ngón tay nâng cằm Ninh Nặc Kỳ, đáp trên môi cậu một nụ hôn. Ninh Nặc Kỳ động lòng, nhân cơ hội vịn lấy bả vai hắn, cánh tay mò thẳng xuống dưới, chui vào vạt áo của đối phương, ý muốn giống như mọi khi giúp hắn cởi phần trên.

Thẩm Việt bỗng nhẹ nhàng bắt được cổ tay cậu, nhỏ giọng nói, "Ninh Ninh, lần sau chúng ta làm được không?"

Ninh Nặc Kỳ sững ra một lát, đột ngột bị cắt ngang, trên mặt lộ rõ vẻ buồn hiu và chút quẫn bách khó hiểu. Cậu nhíu mày nhìn Thẩm Việt, "Lần sau là lúc nào?"

"Mai nhé, có được không?" Thẩm Việt đề nghị.

Ninh Nặc Kỳ nhếch môi, không chịu bỏ qua hỏi, "Sao hôm nay không được?"

"Tám rưỡi sáng mai anh phải lên trường thi," Thẩm Việt luồn tay vào tóc Ninh Nặc Kỳ, dịu dàng vuốt ve, "Nên hôm nay phải ngủ sớm."

Ninh Nặc Kỳ mím môi, nhìn Thẩm Việt hồi lâu mới trả lời, "Được, vậy mình ngủ sớm chút đi."

"Ngoan quá." Thẩm Việt hôn trán cậu.

Cậu giao điện thoại cho Thẩm Việt như thường lệ, sau đó trông hắn thò người ra tắt đèn phòng. Trong đêm đen tĩnh mịch, cậu được khuỷu tay khỏe mạnh bao bọc, cả người rơi vào vòng ôm ấm áp của Thẩm Việt.

Ninh Nặc Kỳ nắm lấy bàn tay Thẩm Việt đang đặt trên ngực cậu, hai bên trầm mặc mãi sau mới khẽ nói, "Thẩm Việt, từ trước đến nay anh chưa từng từ chối em."

Giọng cậu nghe không ra sự tức giận, ngược lại còn hàm chứa nỗi ủy khuất.

"Xin lỗi bảo bối," Thanh âm Thẩm Việt bởi vì mệt mỏi mà trở nên trầm thấp và biếng nhác, dường như hắn đã bị đánh thức bởi câu nói của Ninh Nặc Kỳ, "Anh chẳng hề muốn từ chối em chút nào, chỉ là kỳ thi ngày mai thât sự rất quan trọng."

"Ừm," Ninh Nặc Kỳ trả lời, "Em hiểu mà, em không trách anh. Nhưng..."

Nhưng trước đây anh cũng có kỳ thi, cũng có rất nhiều việc cần làm, dù vậy vẫn không bao giờ khước từ em.

Ninh Nặc Kỳ nắm chặt tay Thẩm Việt. Cậu đưa mắt chìm vào màn đêm hư vô trước mặt, yên lặng một lúc rồi lên tiếng, "Quên đi, không có nhưng nhị gì hết."

Cậu nghe thấy hô hấp Thẩm Việt dần trở nên đều đều và bình ổn, bèn hạ giọng xuống mức tối đa, "Thẩm Việt, thi cử thuận lợi."

"Ừm..." Thẩm Việt mơ màng ậm ừ, hiển nhiên là buồn ngủ lắm rồi.

Ninh Nặc Kỳ cảm thấy mình quá dài dòng, nhưng vẫn nhịn không được tiếp tục nói với Thẩm Việt, "Em thật sự không trách anh, em biết nhiệm vụ ở trường của anh rất gấp, hi vọng anh có thể hoàn thành êm đẹp."

Cậu càng thu mình vào trong lồng ngực Thẩm Việt.

"Em chỉ mong sao... Nếu anh có thể đối xử với em giống như lúc trước thì tốt quá."

Ngay cả Ninh Nặc Kỳ cũng chẳng ngờ rằng, thường ngày cậu kiêu ngạo và độc đoán như thế, sẽ bởi vì yêu thích một người mà trở nên cẩn thận từng li từng tí. Cậu muốn nghe Thẩm Việt nói yêu cậu, bao nhiêu lần cũng không đủ, nhưng lại không muốn vì điều đó mà tỏ ra ích kỷ. Cậu vốn là một chú mèo, chỉ có hai thái cực: xa lánh và dính người. Nếu cậu đã lựa chọn thích Thẩm Việt, thì không lúc nào là không háo hức được đón nhận sự yêu thương và cưng chiều từ hắn. Cậu nhạy cảm hơn người bình thường về mặt tình cảm, không được yêu dù chỉ nửa phần cũng khiến cậu nghĩ ngợi lung tung.

Cậu thỏ thẻ từng chữ, nhưng chẳng nghe ra Thẩm Việt đáp lại thế nào.

Thẩm Việt vẫn ôm chặt cậu như mọi khi, gần gũi đến mức cậu chẳng tài nào nhúc nhích nổi. Hắn trả lời Ninh Nặc Kỳ, nhưng tư thế nằm nghiêng vẫn không chút xê dịch.

Ninh Nặc Kỳ buông tiếng thở dài, cậu đoán chắc rằng Thẩm Việt chẳng nghe rõ những lời cậu vừa nói đâu.