Nghiên Phẩm Tân Minh

Chương 120: (+): Trạc Thanh PN(8) Nàng uống rất ngon




Thấy Trạc Thanh tựa hồ không tính toán uống mà là đem cất vào, Diệp Thấm Minh vội vàng nói: "Trà này đối nàng hẳn là có chỗ tốt, nàng nên nếm thử."

Nàng nhìn Trạc Thanh, ánh mắt mang theo ý cười lại tràn đầy chờ mong.

Trạc Thanh nhìn lá trà trong tay, đáy lòng mạc danh cảm thấy thương tiếc, tâm càng mềm thành một đoàn. Tiểu Trà Xanh của nàng sống lâu như vậy, làm sao còn đơn thuần đến mức này? Ánh mắt nàng ấy nhìn mình, căn bản giấu không được cỗ cảm xúc nồng nhiệt kia, tràn đầy chờ mong, lại mang theo một chút tự đắc.

Diệp Thấm Minh dán đến có chút gần, Trạc Thanh rõ ràng ngửi được hương trà xanh thơm mát trên người nàng, đồng dạng với hương trà trong hộp, để nàng kiềm chế không được muốn sờ sờ đầu người kia. Nàng ngón tay nắm chặt hộp, ánh mắt mang theo tia ẩn nhẫn nhìn Diệp Thấm Minh.

"Quá mức trân quý, ta không nỡ."

Diệp Thấm Minh sửng sốt, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội che giấu nói: "Trà xanh không phải dùng để uống sao, ta cho nàng, cũng không phải để nàng ngắm. Thân thể nàng khôi phục quá chậm, linh trà này đối nàng rất hữu ích, nàng mau nếm thử đi."

Nghe xong Diệp Thấm Minh nói, Trạc Thanh do dự một lát, cuối cùng vẫn mở hộp ra, dùng muỗng nhỏ trân trọng lấy một ít, để vào tách trà, lại cầm ấm trà đứng lên nói: "Ta đi lấy chút nước suối đến pha trà, nàng tạm thời ngồi."

Diệp Thấm Minh tuy rằng cảm thấy có chút quẫn bách, nhưng là Trạc Thanh coi trọng cùng nghiêm túc làm nàng phá lệ vui vẻ, không uổng phí nàng hy sinh lớn như vậy, đem búp trà trên người đều hái cho nàng ấy. Nghĩ đến đây, nàng lại cẩn thận sờ sờ đỉnh đầu, tuy nói thiếu mất vài sợi, nhưng cũng không đến nỗi trọc.

Nàng thở phào một hơi, đây là lần duy nhất, về sau nhất định không thể ngớ ngẩn nữa, nếu thật trọc rồi, phải đợi đến mùa xuân năm sau mới có thể phun phun mầm, tóc mới dài lại như cũ được, thật là thảm.

Trạc Thanh trở về thật nhanh, sau tiểu viện của nàng có một cái cửa hông, đẩy cửa ra liền là ngọn núi phía sau Nhà thủy tạ, có một dòng linh tuyền uốn lượn chảy quanh, vô cùng thanh lệ.

Lúc này nàng vội vàng trở về, vạt áo trắng còn dính chút nước suối, mái tóc đen như mây hai sợi vén lên, đơn giản dùng trâm bạch ngọc vấn ở sau đầu, tóc dài buông xuống rũ đến bên hông. Nàng cả người tinh tế cao gầy, ngay cả lúc nàng bước vội, cũng chỉ nghe vạt áo nhẹ phất, thoạt nhìn phá lệ nhàn nhã yên tĩnh, mỹ đến giống như người trong tranh vẽ.

Không thể không nói, Trạc Thanh thật sự là sinh đến quá đẹp, Diệp Thấm Minh ở tam giới lang bạt nhiều năm như vậy, gặp qua vô số tuấn nam mỹ nữ, chính là không một ai có thể so được với Trạc Thanh.

Ngũ quan sinh đến mỹ mà không diễm, tính cách thanh mà không lạnh, trên người yên lặng đạm nhiên, nhiều một phần thì lại buồn, thiếu một phần thì lại tục, hoàn toàn không có ngạo khí cùng tự đắc như đám thần tiên kia. Nàng giơ tay nhấc chân, tự mang phong hoa chính khí, Diệp Thấm Minh nghĩ phía trước mình bị thành kiến che mắt, mới dẫn đến hiểu lầm Trạc Thanh như vậy.

Trạc Thanh thấy nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm chính mình, cũng không hảo lên tiếng quấy nhiễu nàng, chỉ là an tĩnh ngồi xếp bằng xuống pha trà, duỗi tay đem tách bạch ngọc đặt trước mặt Diệp Thấm Minh.

"Mời nàng dùng."

Nàng biết được tâm tư Diệp Thấm Minh, nhưng lại không vạch trần, quả nhiên Diệp Thấm Minh nhanh chóng lắc đầu: "Ta không cần, trà này cũng không phải hương vị ta thích, hơn nữa ta bây giờ cũng không khát."

Nàng đem búp mầm chính mình đưa nàng ấy pha trà đã đủ kỳ quái, nếu lại đem chính mình uống vào, đây còn không phải phát rồ sao.

May là Trạc Thanh cũng không cưỡng cầu, nàng thong thả ung dung phao hảo trà, rồi lại không vội mà uống, còn thường thường ngước mắt nhìn Diệp Thấm Minh.

Diệp Thấm Minh lên tiếng thúc giục: "Nàng nếm thử, có phải trà ngon hay không."

Trà hương thanh nhã theo khói bốc lên, thấm vào ruột gan, hương vị hoàn toàn khác biệt trà thường, vào miệng không hề đắng chát mà thuần tịnh cam ngọt, mỹ vị cực kỳ, giống hệt hương thơm trên người Diệp Thấm Minh.

Trạc Thanh nói không nên lời là cảm động hay vui sướng, tay nâng tách trà, nghiêm túc nói: "Tất nhiên là trà ngon, tư vị thấm sâu vào lòng người. Nghĩ đến cây trà có thể cho ra búp mầm như vậy, cũng là thế gian độc nhất vô nhị."

Diệp Thấm Minh gương mặt nóng lên, nhìn Trạc Thanh uống chính mình, còn khen chính mình, nàng cảm giác càng lúc càng quỷ dị.

Trạc Thanh tự nhiên phát giác người kia ngượng ngùng, mắt nhìn tách trà, mạc danh cảm thấy vi diệu. Trà này thực hảo uống, nàng thích cực kỳ hương vị này.

"Uống rất ngon." Trạc Thanh gương mặt cũng có chút phiếm hồng, bất quá nàng còn chưa kịp đắm chìm, đã cảm thấy một luồng linh khí ấm áp du tẩu khắp kinh mạch, từ đan điền một cỗ nhiệt ý lan tỏa khắp toàn thân, phảng phất từ trong ra ngoài vuốt ve xoa dịu lên cơ thể nàng, uất thiếp đến linh hồn nàng.

Nàng biết được trà này linh lực tinh thuần, lại không nghĩ rằng hiệu quả tốt đến như vậy, liền ngồi xếp bằng, nhắm mắt điều dưỡng.

Diệp Thấm Minh nhìn Trạc Thanh nhắm mắt dưỡng thần, nàng liền biết được trà linh có tác dụng. Vạn năm du tẩu giữa Tiên Yêu hai giới, nàng cũng biết được bản thể chính mình là một gốc trà linh hiếm có, dùng búp mầm đi phao, so với tiên đan của Lão Quân còn tốt hơn mấy phần.

Cho nên ngày ấy phát giác Trạc Thanh suy yếu thành như vậy, nàng mới nghĩ trở về dưỡng dưỡng mầm, hái chút trà linh cho nàng ấy, bất quá công dụng tốt ngoài dự liệu của nàng.

Trạc Thanh đối Diệp Thấm Minh hoàn toàn không một tia phòng bị, giờ phút này nàng điều tức dưỡng thương, toàn bộ tinh thần chìm vào trong tu hành, mà Diệp Thấm Minh liền ngồi ở trước người nàng, an tĩnh ngắm nàng.

Không hề nghi ngờ Trạc Thanh rất đẹp, nhưng đây không phải lý do để Diệp Thấm Minh mạo hiểm đầu trọc mà hái búp mầm cho nàng, càng không phải lý do để Diệp Thấm Minh lưu lại Nhà thủy tạ trêu đùa nàng. Đã nhiều ngày trôi qua, Diệp Thấm Minh mỗi lần nhìn thấy Trạc Thanh, đều thật vui vẻ. Trạc Thanh cũng không phải một người thú vị, cả ngày một mình đọc sách chơi cờ, hoặc là phẩm trà, bận rộn chăm bón một đám trà ở trong vườn. Diệp Thấm Minh vốn quen hiếu động, nhìn đến thật là vô cùng tẻ nhạt.

Nhưng Diệp Thấm Minh một chút đều không buồn chán, chỉ cần ngồi một chỗ an tĩnh nhìn người kia mà thôi, cũng khiến nàng cảm thấy cảnh đẹp ý vui, càng đừng nói đến những lúc trêu đùa nàng ấy, đêm về nhớ lại đều khiến nàng vui vẻ cực kỳ. Sống qua mấy vạn năm, nàng chưa từng đối ai yêu thích qua, cảm giác này thật sự quá mới mẻ, để nàng không biết phải làm sao.

Trạc Thanh tĩnh tọa hồi lâu, Diệp Thấm Minh cũng một bước không rời mà ngắm nhìn nàng. Thẳng đến Trạc Thanh mở mắt, phát hiện Tiểu Trà Xanh ở đối diện không chớp mắt mà nhìn mình, nhịn không được hỏi: "Nàng làm gì nhìn ta như vậy?"

"Trạc Thanh, nàng thật xinh đẹp." Diệp Thấm Minh theo bản năng đáp lời.

Trạc Thanh nghe nàng trắng trợn tán tỉnh, có chút kinh sợ, khẽ nheo mắt nhìn nàng. Diệp Thấm Minh rất nhanh liền phát giác bản thân lỡ lời, có chút nghiêng đầu đi không dám nhìn Trạc Thanh.

Tiểu Trà Xanh động tác quá đáng yêu, để Trạc Thanh nhịn không được, liền rũ mắt nở nụ cười.

Diệp Thấm Minh lần đầu tiên thấy Trạc Thanh cười vui vẻ như vậy, không phải nụ cười thanh thiển lễ tiết như ngày thường, mà thật sự thoải mái, mặt mày giãn ra, liễm diễm chọc người. Nữ tử này dung mạo đã thanh nhã xuất trần, như vậy cười càng thêm đẹp mắt, Diệp Thấm Minh cảm thấy trái tim mình đều nhanh sa vào, tựa như bị người câu đi hồn phách.

Trạc Thanh trong mắt dâng lên ấm áp, nhẹ giọng nói: "Thấm Minh cũng rất đẹp."

Diệp Thấm Minh đã hoàn toàn che không được, mặt đỏ thấu triệt, lẩm bẩm nói: "Ta cũng không hiếm lạ nàng khen."

Trạc Thanh ánh mắt sủng nịch, chỉ là nhấp miệng cười khẽ.

"Nàng hảo chút sao?" Diệp Thấm Minh nghĩ đến trạng thái vừa rồi của Trạc Thanh, nhịn không được lên tiếng hỏi.

Trạc Thanh cũng không trả lời, chỉ là đem tay phải duỗi đến, hơi kéo vạt áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn.

Diệp Thấm Minh trong lòng phun tào, còn muốn để nàng bắt mạch. Nghĩ vậy nhưng tay vẫn đáp đi lên, linh lực rót vào thay người kia tra xét thân thể. Đã không còn hư nhược như trước, Diệp Thấm Minh có thể cảm nhận được linh lực nguyên bản thuộc về Trạc Thanh, tuy nói cũng không dồi dào, nhưng là đang từng chút khôi phục.

Nhìn Trạc Thanh dáng vẻ nhu thuận, Diệp Thấm Minh lại nhịn không được chơi xấu, trở tay chế trụ nàng mệnh môn, khóe miệng dương cười:

"Ta nếu muốn hại nàng, nàng liền phải ngã xuống."

Trạc Thanh vẫn không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn nàng: "Ân, nàng nếu muốn hại ta, ta nhất định ngã xuống."

Diệp Thấm Minh:.....

Rõ ràng đối phương chỉ lặp lại lời mình, Diệp Thấm Minh lại cảm thấy Trạc Thanh lời này cất giấu một tia ý vị không rõ, nàng bắt không được, nhưng trái tim lại ở tiếng nói mềm mại kia mà nhảy loạn cả lên.

Thế cho nên nàng chạy nhanh thu hồi tay, kia xúc cảm ôn nhuận tinh tế, tựa hồ còn bảo tồn ở đầu ngón tay, làm Diệp Thấm Minh có chút hoảng hốt, không dám lại trêu nàng. Lấy cớ để nàng hảo hảo tịnh dưỡng, Diệp Thấm Minh liền trở về phòng chính mình.

Trạc Thanh nhìn Diệp Thấm Minh rời đi, đè ép khóe môi, nhịn xuống xúc động muốn giữ nàng ấy lại. Nàng cũng không biết mình làm sao vậy, mỗi lần ở bên người kia, nàng đều cảm thấy chính mình không đúng rồi, nhịn không được muốn dung túng nàng ấy, sủng nịch nàng ấy.

Diệp Thấm Minh cùng nàng hoàn toàn khác biệt. Nàng là viễn cổ thần, sinh ra đã là một bộ tính cách trách trời thương dân, năm tháng dài lâu trôi qua cũng đã tịch diệt rất nhiều cảm xúc của nàng, nàng đối thế gian vạn vật hết thảy đều phai nhạt. Không oán, không giận, không thương, không ghét, cũng chưa từng có cảm xúc gì đặc biệt, cố tình Tiểu Trà Xanh kia lại là đặc biệt nhất.

Duyên phận các nàng đã từng sâu vô cùng, rồi lại như vậy ngắn ngủi, cho tới bây giờ gặp lại, nàng ấy vẫn là đáng yêu như thế, để nàng nhịn không được thiên vị nhiều một chút, đương nhiên loại cảm giác vừa đau lòng vừa vui sướng này để nàng thực sự bất đắc dĩ, rồi lại không biết phải đối Diệp Thấm Minh như thế nào.

Trước mặt ngoại nhân, Diệp Thấm Minh tuy rằng thoạt nhìn bất cần đời, bừa bãi tiêu sái, nhưng vì thực lực nàng cường đại, cũng không một ai dám đối nàng khinh thị, cũng chưa từng có ai dám cả gan mơ ước nàng.

Chính là lúc nàng ở bên Trạc Thanh, nàng lại tựa như đứa trẻ, đáng yêu lợi hại. Ngày ấy cho Trạc Thanh uống chính mình xong, nàng phát hiện đối phương dường như có chút sủng nịch nàng, để nàng đùa dai ngày càng thêm ác liệt, thậm chí có chút vượt khuôn phép. Mỗi lần nàng làm càn như vậy, Trạc Thanh dù vạn năm thanh tâm quả dục cũng chịu không nổi nữa. . Tiên Hiệp Hay

Diệp Thấm Minh lại một bộ không sợ chết, đem Trạc Thanh trêu đến mặt đỏ tai hồng, Trạc Thanh nhanh chóng đứng lên, đem Tiểu Trà Xanh đang dán ở trên đùi mình buông xuống, nhíu mày nói: "Chớ có hồ nháo."

Diệp Thấm Minh nhìn chằm chằm nàng, kia một mạt hồng cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ, nàng lại càng nổi lên ý xấu, cười hì hì nói: "Ta cũng không phải nam tử, nàng làm gì cổ hủ như vậy chứ."

Nói xong, nàng lấy ra một quyển sách, đưa cho Trạc Thanh: "Nha, biết nàng thích đọc sách, ta cất công lục tìm trong bảo các Yêu đế tiền nhiệm, liền được quyển thư tịch này, nàng khẳng định thích."

Trạc Thanh nhìn nàng một cái lại không tiếp, ở kia giận dỗi. Diệp Thấm Minh liền giả vờ đáng thương: "Được rồi được rồi, là ta không đúng, coi như ta cho nàng bồi tội, nha?"

Trạc Thanh lúc này mới nhận lấy, Diệp Thấm Minh thúc giục nàng xem một chút, Trạc Thanh mở ra vừa nhìn, nơi nào là hảo thư tịch, bên trong họa hai nữ nhân đang giao triền ở bên nhau, trên người không một mảnh vải, tư thế mười phần thẹn thùng, để Trạc Thanh đằng một cái mặt đỏ bừng. Nàng đem thư ném ra ngoài, một đạo linh lực bắn tới trong nháy mắt đem thư hủy thành thuốc tán.

"Diệp Thấm Minh!"

Trạc Thanh thật sự không thể chấp nhận, Tiểu Trà Xanh đáng yêu của nàng, vì cái gì đột nhiên trở nên hỗn trướng như vậy? Chung quy là không để lộ ra cảm xúc, nàng thực mau liền bình tĩnh lại, không nói hai lời liền đem một cỗ linh lực đánh ra. Diệp Thấm Minh còn chưa kịp phản ứng, đã phát hiện cảnh tượng xung quanh mình đều thay đổi.

Nàng sửng sốt một phen, rốt cuộc ý thức được Trạc Thanh đã đem nàng nhốt vào ảo cảnh. Nhưng trong chớp mắt, có thể đem ảo cảnh vây khốn nàng, xem ra nàng ấy thân thể khôi phục không sai. Đáng tiếc quyển sách kia, nàng tốn bao công sức mới có được, bên trong chỉ dẫn phương pháp song tu, không biết Trạc Thanh có hiểu được không.

Trạc Thanh chỉ là thẹn quá thành giận, cũng không phải thật đối Diệp Thấm Minh xuống tay, bất quá chỉ muốn giáo huấn nàng ấy một chút. Đây chính là hoa sen bản mạng của nàng, được nàng diễn hóa thành Phật Liên Cửu Trọng Huyễn. Nàng chỉ là muốn nho nhỏ lăn lộn người kia, nhưng bởi vì trong lòng nàng tâm tư đối nàng ấy không bình thường, bởi vậy vô tình hay cố ý, Phật Liên lại dẫn đường Diệp Thấm Minh đi nhìn trộm tâm tư chân thật nhất của nàng.

Trong lòng Trạc Thanh, vạn năm qua vẫn luôn thương nhớ Tiểu Trà Xanh kia, lúc này đây càng trở nên nóng nhiệt. Nàng một mực không muốn tổn thương Diệp Thấm Minh, thậm chí đối người kia mười phần tín nhiệm, phát hiện được điểm này, để Diệp Thấm Minh cảm xúc phức tạp vạn phần, trực tiếp rơi vào trong hỗn độn huyễn cảnh.

Trạc Thanh vốn nghĩ rằng Diệp Thấm Minh bản lĩnh cao cường, ở trong đó cũng sẽ không có chuyện gì, chính là sau một lúc lâu cũng không thấy huyễn cảnh có động tĩnh. Nàng trong lòng thấp thỏm, liền vội vàng đi vào nhìn xem. Giờ phút này đối phương hai tròng mắt nhắm chặt, sắc mặt ửng hồng, hiển nhiên đã rơi vào hỗn loạn.

Này ửng hồng thoạt nhìn có chút không đúng, Trạc Thanh trong mắt dâng lên tia bất an, vội đi qua nắm lấy tay nàng ấy. Diệp Thấm Minh sắc mặt càng trở nên trắng bệch, tựa hồ bị trọng đại đả kích, thần sắc cũng trở nên hết sức nôn nóng hoảng loạn.

Trạc Thanh chưa bao giờ thấy Diệp Thấm Minh như vậy, đối phương biểu tình có chút thống khổ, nhưng lại không phát ra một tia động tĩnh, chỉ là tàn nhẫn cắn khẩn môi.

"Thấm Minh?" Trạc Thanh có chút hoảng, lập tức triệt xuống Phật Liên. Đây là có chuyện gì? Dựa theo Diệp Thấm Minh tu vi tâm tính, Cửu Trọng Huyễn sao có thể vây khốn nàng ấy. Muốn nàng ấy chìm vào ảo cảnh, căn bản không có khả năng, huống hồ chính nàng cũng chưa dụng trận pháp, nàng ấy làm sao có thể rơi vào trạng huống này.

Ảo cảnh bị lui về, Diệp Thấm Minh mới dần dần thư hoãn lại, nghe tiếng Trạc Thanh gọi nàng, nàng mới mờ mịt mở mắt ra. Nàng trong mắt mang theo hơi nước nhìn Trạc Thanh, khổ sở cực kỳ, trong mắt vẻ đau xót cùng ẩn nhẫn khó nén.

Trạc Thanh trái tim đều rụt một chút, tay vỗ về nàng, gấp giọng nói: "Nàng đừng sợ, đây chỉ là huyễn cảnh, không phải sự thật, nàng nơi nào không thoải mái, ta xin lỗi, ta cũng không phải cố ý......"

Trạc Thanh còn chưa nói hết lời, Diệp Thấm Minh đã nhào tới ôm lấy nàng, đôi môi lập tức đè ép đi lên, làm Trạc Thanh bỗng nhiên mở to mắt.

Nàng trong nháy mắt cái gì đều không thể nghĩ, sở hữu cảm quan đều dừng ở trên môi, không, là trên môi Diệp Thấm Minh. Nàng ấy môi hảo mềm, phảng phất nhiễm một tầng hơi nước, ấm áp mềm mại mang theo trà hương nàng yêu thích cực kỳ, từ môi răng theo hơi thở len lỏi, tư vị thơm ngọt thấm sâu vào cuống họng. Cảm giác này nàng mấy vạn năm chưa từng phẩm qua, là trà hương, rồi lại mềm mại như đám mây, trên thế gian này, quả nhiên không trà nào sánh được.

Ở nàng sững sờ, nguyên bản người ở môi nàng cọ xát hôn cạn, bỗng nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước dò ra đầu lưỡi, Trạc Thanh thân thể lại lần nữa cứng đờ. Nàng ngơ ngác đón lấy đối phương tiến vào thâm nhập hôn sâu, giữa hoảng loạn, nàng cảm giác chính mình như rơi nhập huyễn cảnh.

Ngào ngạt hương trà xanh cùng hương sen giao triền, không khí bị rút cạn, Trạc Thanh đã bắt đầu thở không nổi, mà Diệp Thấm Minh cũng nhợt nhạt phát ra một tiếng trầm thấp thở dốc. Một tiếng này đem Trạc Thanh từ trong mộng kéo trở về, nàng lập tức buông ra Diệp Thấm Minh.

Diệp Thấm Minh thân thể nhũn ra, suýt nữa một cái lảo đảo té ngã, Trạc Thanh vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, thấp giọng áp lực nói: "Nàng nhập ảo cảnh, trước hảo hảo nghỉ ngơi một chút, được không?"

Dứt lời nàng lập tức rời đi, Diệp Thấm Minh rũ mắt, trong mắt cảm xúc mê man, sau một hồi nàng ngón tay xoa môi tiêm, hương sen thơm ngọt quanh quẩn để nàng từ mê man ngược lại thanh tỉnh, lại có chút mất mát suy sụp, nàng thích Trạc Thanh.

- --------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Một cái đưa tới cửa phao, một cái cấp chính mình trợ công đưa nụ hôn đầu tiên. Tuyệt phối, tại tuyến Yêu Đế, vì yêu mà đầu trọc, ha ha!