Nghiên Phẩm Tân Minh

Chương 101: (+): Nhớ mãi không quên một giọt trà linh




Diệp Thấm Minh vừa buột miệng thốt ra liền cảm thấy trên người một cỗ lạnh lẽo bừng lên, ý niệm này càng nghĩ càng có khả năng. Cùng Kỳ am hiểu nhất chính là đoạt thân thể người, ngày ấy hắn bị Cố Khê Nghiên nhất kiếm đánh về nguyên hồn, hẳn là nhân loạn mà ẩn vào thân thể một tiên gia nào đó, cho nên mới có thể không tiếng động trà trộn vào Tiên giới. Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, ai có thể nghĩ đến hắn to gan lớn mật dám chạy lên Tiên giới.

"Nếu hắn thật sự ở Tiên giới, ta cũng không khó lý giải vì sao Thái Nhất không kìm chế được chính mình tâm ma." Cố Khê Nghiên nhíu mày, không khỏi hồi ức trận chiến năm đó giữa nàng và Cùng Kỳ.

Năm đó Cùng Kỳ phá vỡ phong ấn, từ Yêu giới rời núi, Yêu Đế tiền nhiệm vừa tọa hóa, Yêu giới một mảnh hỗn loạn, chỉ có bốn vị tộc trưởng phân công nhau quản lý công việc.

Cùng Kỳ chạy ra tới, ở Yêu giới khó gặp địch thủ, bốn vị tộc trưởng bị hắn chém giết hai vị. Bởi vì hắn trời sinh tính thô bạo, Yêu giới rất nhiều người không phục hắn, Cùng Kỳ liền dùng máu tươi để trấn áp, những người không phục bị hắn móc xuống yêu đan vỡ vụn thần hồn, vĩnh viễn không siêu sinh. Đoạn thời gian đó, Yêu giới xác phơi khắp nơi, máu chảy thành sông.

Những kẻ quy phục hắn, liền bị hắn biến thành con rối gỗ, không ngừng thay hắn tàn sát đồng loại, ngắn ngủn ba tháng, Yêu giới chúng yêu số lượng mất đi gần một nửa, có thể tưởng tượng Cùng Kỳ tàn bạo đến bực nào.

Tiên giới nhân gian đồng dạng gặp đại nạn, Cùng Kỳ bị giam giữ lâu như vậy, vì muốn nhanh khôi phục sức mạnh, liền ở phía sau dẫn dụ tiên, yêu, người đấu đá lẫn nhau, giục sinh oán khí, cắn nuốt bọn họ linh lực yêu đan, hoàn toàn chính là một cái sát nhân ma.

Yêu giới kề bên huỷ diệt, Yêu Vương không còn cách nào liền hướng Tiên giới cầu viện. Mấy vị thượng tiên đi trước Yêu giới, nhưng sáu người đi không một người còn sống trở về, để Thái Nhất đứng ngồi không yên, chỉ có thể dốc toàn lực chống đỡ Cùng Kỳ, ngăn cản hắn xâm phạm Tiên giới.

Lúc đó Trạc Thanh bế quan chưa ra, chờ đến chúng tiên chống đỡ không nổi đến thỉnh nàng, nàng mới một mình đi trước Yêu giới, lần đầu tiên nhìn thấy cái kia sống mấy vạn năm bất lão bất tử mãnh thú Cùng Kỳ.

"Cuối cùng hắn đánh không lại ta, liền lợi dụng kết giới bày ra mê trận, muốn khơi mào ta tâm ma."

Diệp Thấm Minh chưa bao giờ nghe nàng nhắc tới chuyện này, có chút kinh ngạc: "Nàng có tâm ma sao?"

Cố Khê Nghiên ánh mắt phức tạp nhìn nàng, trầm giọng nói: "Ta ở hỗn độn từng trải qua vô biên vô hạn cô độc, sau này tu hành liền ở một mảnh thiên địa không một sinh linh, mấy vạn năm nhìn cỏ cây núi sông dần dần hình thành, tâm tư đều bị năm tháng lâu dài tịch diệt."

Diệp Thấm Minh nghe nàng nói, trong đầu mạc danh liền hiện ra cảnh tượng lúc đó. Trạc Thanh vốn là một đóa hoa sen từ hỗn độn sinh ra, trải qua mấy vạn năm tu hành, hấp thu linh khí thiên địa nhật nguyệt, ăn sương uống gió trải qua tang thương mới có thể tu thành người, tu đến thần cách, trở thành dáng vẻ như bây giờ.

Cố Khê Nghiên tu hành chi sơ liền đến thần vị, chính là một trong những vị Thủy Tổ Thần ở giữa Hồng Hoang, thực lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại hiếm khi cùng các vị thần khác tương giao, trải qua Mạc Pháp Chi Kiếp, tới gần vu yêu đại chiến, nhân thế biến thiên, thế nhưng nói không nên lời nàng có bao nhiêu cô tịch.

"Cho nên mê trận của hắn không có tác dụng đối với nàng?" Diệp Thấm Minh trong mắt nhịn không được tia đau xót.

Cố Khê Nghiên lắc lắc đầu: "Cũng không hẳn. Ta có một tia chấp niệm rất xa xưa, liền bị hắn gợi lên. Đó cũng không coi là tâm ma, chỉ là khiến ta có chút than tiếc buồn bã mà thôi."

Diệp Thấm Minh nâng mặt nàng lên, nhịn không được hỏi: "Chuyện gì làm nàng nhớ mãi không quên?" Cùng Kỳ bản lĩnh nàng tự nhiên sẽ không khinh thường, nhưng là khi đó Trạc Thanh hoàn mỹ đến không có bất luận tia tì vết, là một vị Thần Quân tâm như trời quang trăng sáng, tam giới đều không dám khinh nhờn nàng, lại có chuyện gì khiến nàng chấp niệm vạn năm đây?

Cố Khê Nghiên ánh mắt thật sâu nhìn nàng, khẽ mỉm cười: "Còn nhớ ta từng nói, chúng ta kỳ thực đã rất sớm gặp nhau không?"

Diệp Thấm Minh tim đập có chút mau: "Nhớ rõ."

"Ta và nàng vốn dĩ cộng sinh bên nhau, cùng ở bên trong một mảnh hỗn độn." Trên mặt nàng biểu tình một mực nhu hòa, lại mơ hồ dâng lên tia thương tiếc hoài niệm. Nàng duỗi tay vuốt ve sườn mặt Diệp Thấm Minh, ôn nhu nói: "Nhớ tới ta cùng nàng đã sớm kết duyên, ta còn thiếu nàng một đoạn ân tình."

Bên trong hỗn độn, hoàn cảnh dữ dội gian khổ ác liệt, nhưng ẩn giấu sức mạnh tột cùng, các nàng đồng thời sinh linh trí, dựa vào nhau cùng vượt qua năm tháng dằng dặc.

Lúc ấy nàng cơ duyên có chút kém đi, vì vậy đóa bạch liên càng ngày càng uể oải, gần như hơi thở thoi thóp. Trong hỗn độn cùng tồn tại hai sinh linh, đã là quá mức nghịch thiên, cho nên nàng hẳn là một cái trước tiên ngã xuống.

Nhưng bên người Tiểu Trà Xanh không đành lòng chứng kiến nàng ngày một điêu tàn, vì thế một ngày này, một giọt trà linh ngưng tụ trên phiến diệp lục, cây trà nhỏ cong eo, giọt linh lộ liền theo gân lá xanh ngắt lăn xuống, thấm vào sợi rễ khô héo của đóa bạch liên.

Bởi vì được một giọt linh lộ kia, nàng liền có thể sống sót, nguyên bản Tiểu Trà Xanh đã khai linh trí rốt cuộc không có tia động tĩnh, mặc cho nàng như thế nào gọi cũng không một lời đáp, thẳng đến hỗn độn bị tách ra, nàng rơi vào Tiên giới, Tiểu Trà Xanh rơi vào Yêu giới, sau đó mấy vạn năm đều chưa từng tái kiến.

Diệp Thấm Minh nghe được có chút ngây ngốc, mở to mắt nhìn nàng: "Nàng nói chính là sự thật?"

Cố Khê Nghiên cười cười: "Tự nhiên là thật, cho nên hết thảy đều là mệnh trung chú định." Tiểu Trà Xanh dùng một giọt linh lộ cứu nàng, mà nàng đối nàng ấy, cũng là yêu đến tận cùng.

Phía trước Cố Khê Nghiên cũng đã nhắc qua, nhưng là chưa nói đến chuyện này, Diệp Thấm Minh có chút do dự hỏi: "Vậy chính là khi đó, nàng liền nhớ ra ta?"

Cố Khê Nghiên khẽ gật đầu.

Diệp Thấm Minh có chút gấp: "Vậy nàng yêu ta, là để trả ơn sao?"

Cố Khê Nghiên ngẩn ra, ngay sau đó nhíu hạ mi: "Miên man suy nghĩ cái gì, ta cũng chưa từng vì trả ơn mà lấy thân báo đáp nàng."

Diệp Thấm Minh nhất thời dâng lên ý niệm, cũng không đến mức thật cho rằng Cố Khê Nghiên là vì báo ân, nhưng vẫn nhịn không được nói: "Vậy lúc ấy ta quấn lấy nàng, nàng cũng chưa từng chán ghét ta, là bởi vì nợ ta một ân tình sao?"

Cố Khê Nghiên có chút bật cười, thò tới nhẹ cọ lên trán nàng: "Không phải, tuy rằng lúc đó nàng trêu đùa quá mức, làm ta tự chủ đều có chút sụp đổ, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy, nàng cực kỳ đáng yêu. Kỳ thật mỗi lần nàng tới Nhà Thủy Tạ quấn lấy ta, ta đều thực vui vẻ."

Diệp Thấm Minh nhịn không được nở nụ cười, ôm lấy Cố Khê Nghiên hôn nàng một ngụm: "Thần Quân nhà ta thật là muộn tao thấu, lúc trước nàng một bộ nghiêm túc đứng đắn, chỉ là nhàn nhạt liếc ta một cái, cũng không cười không nói, cao lãnh thật sự."

Thế cho nên lúc ấy nàng hết sức thấp thỏm, Trạc Thanh trong lời đồn đối nhân xử thế đều hết mực ôn hòa, duy độc ở bên nàng, đều rất ít nói cười. Rất lâu sau đó, nàng vẫn nghĩ Trạc Thanh là chán ghét chính mình.

Cố Khê Nghiên vành tai ửng đỏ, thấp giọng nói: "Ta chỉ là không biết làm sao mới tốt, đối diện nàng, ta luôn sợ mình khắc chế không được quá mức đường đột, cho nên mới như vậy."

Lúc Trạc Thanh phát giác chính mình thế nhưng động phàm tâm, đây thực sự là đối nàng kích thích rất lớn, vạn năm cây vạn tuế ra hoa, lại cũng là mối tình đầu, nàng căn bản không biết nên làm sao ở chung với người trong lòng mình. Phát giác Diệp Thấm Minh đối mình cũng có tình ý, nàng cuộc đời lần đầu tiên cảm giác được cái loại này làm người hỗn loạn vui sướng.

Diệp Thấm Minh nhìn Cố Khê Nghiên, cho dù đối phương vô cùng nghiêm túc nói ra lời âu yếm khiến người mặt hồng tâm loạn, nhưng nàng ấy ngẫu nhiên lộ ra một tia ngây thơ ngượng ngùng luôn khiến nàng tâm động không thôi, giờ phút này nàng liền cảm thấy có một cọng lông vũ đảo qua đầu quả tim của nàng, tê dại hơi ngứa.

Nàng nhìn trước mắt gương mặt nữ tử xinh đẹp tuyệt luân, liền cúi đầu ở trên lụa trắng rơi xuống một nụ hôn, ấm áp mềm mại cách hơi mỏng lụa trắng dừng ở đôi mắt Cố Khê Nghiên, làm nàng nhịn không được thả chậm hô hấp.

Diệp Thấm Minh từng chút tỉ mỉ hôn sườn mặt của nàng, cuối cùng nhịn không được đem đôi môi dời xuống, dừng ở hai phiến hoa sen mềm mại, hô hấp dần dần giao triền ở bên nhau.

Ngoài cửa điện đã sớm giăng kết giới, hoàn toàn ngăn lại mọi sự xâm nhập vào bên trong, mà trong điện, nữ tử mặc vương bào nhưng đã ôm nữ tử mắt băng lụa trắng lên thư án, một bên nới lỏng đai lưng của nàng, một bên tiếp tục trằn trọc hôn lên môi nàng.

Giữa ban ngày thân mật đã là cực hạn đối với Cố Khê Nghiên, đối phương lại nhiệt liệt nóng bỏng đến mức này, để nàng vô cùng bất đắc dĩ, vừa muốn đẩy ra lại không đành lòng, chỉ có thể tùy ý người kia động tác càng thêm lớn mật.

Nương theo sự dung túng của nàng, Diệp Thấm Minh đôi môi ấm áp bắt đầu dọc theo xương quai xanh đi xuống phía dưới, lưu luyến trên chỗ mềm mại kia, say mê đến quên cả lối về. Nàng tốc độ từ từ dịu đi, khơi gợi lên dục vọng nguyên thủy nhất, mãi đến khi cảm nhận được thân thể Cố Khê Nghiên buông lỏng, nàng mới gia tăng nhịp điệu, bắt đầu điên cuồng.

Da thịt các nàng chặt chẽ kề sát vào nhau, tuy rằng giờ phút này phong vũ phiêu diêu, hết thảy đều không yên ổn, nhưng ôm nữ tử này trong tay, Diệp Thấm Minh cảm thấy mình đã ôm toàn bộ thế giới vào trong lòng ngực, hết sức chặt chẽ, không người có thể đụng vào, không người có thể thương tổn, an ổn vô ưu.

Đến cuối cùng, Cố Khê Nghiên dịu dàng thay nàng chỉnh lý tốt y phục, lại ôm nàng vào lòng dỗ dành một phen, hai người mới trở về tẩm điện.

Vừa đẩy cửa vào, Tiểu Bạch một cái bay vọt liền dừng ở trong lòng Cố Khê Nghiên. Cố Khê Nghiên ôm nặng trĩu tiểu đoàn tử, xách lên tới nhìn nhìn: "Nặng thêm không ít, xem ra lại được Chức Cẩm các nàng cho ăn no."

Tiểu Bạch chi chi kêu, tựa hồ thẹn thùng liền cuộn thành một đoàn, triệt để biến thành tiểu mao cầu.

Diệp Thấm Minh duỗi tay tiếp nhận, nhịn không được nói: "Vốn là một trong tứ đại mãnh thú, Thao Thiết này làm sao lại ngốc manh như vậy."

Cố Khê Nghiên giơ tay triệu ra Lạc Hà Sách, thực mau lật đến trang có ghi chép về tứ đại mãnh thú.

"Thao Thiết tuy nói cũng xưng tứ đại mãnh thú, lại có chút bất đồng. Nó tuy hung hãn, cũng chỉ vì tham dục vô pháp khống chế, gặp thần ăn thần, gặp ma ăn ma, bất quá không tìm thấy ký lục về Thao Thiết ấu thú. Mà Cùng Kỳ, sinh ra từ trong bạo ngược sát khí, sinh mà làm ác, thích giết chóc thành tánh, chúng nó vốn dĩ bất đồng. Chỉ cần áp chế được Tiểu Bạch tham dục, cũng liền bình yên vô sự."

Dứt lời, nàng sờ sờ Tiểu Bạch: "Có thể tùy tiện ăn, nhưng Tiểu Bạch không thể trường lớn." . Đam Mỹ Hay

Tiểu Bạch nghe hiểu rồi lại có chút nghi hoặc, chi chi kêu lên.

Cố Khê Nghiên buông tay nói: "Ngươi trưởng thành bộ dáng còn nhớ rõ? Quá xấu, ta cũng ôm bất động, nếu lại như vậy, ta liền đem ngươi ném."

Tiểu Bạch nghe xong, cả người đánh cái giật mình, dùng sức lắc đầu, cái kia mặt mũi hung tợn quái vật thật là đáng sợ, nó không cần sinh thành bộ dáng như vậy, càng không nguyện bị Cố Khê Nghiên ném.

Diệp Thấm Minh cười ha ha, theo sau hạ giọng nói: "Hư thấu."

Cố Khê Nghiên liếc nàng một cái, trong mắt ý vị rõ ràng, Diệp Thấm Minh sờ sờ cái mũi, đẩy ra Tiểu Bạch đang đầy mặt nghi ngờ hít hà khí tức trên người nàng, liền nói sang chuyện khác: "Cùng Kỳ ở Tiên giới ẩn thân, ta phải lập tức thông tri Tiên giới biết."

Cố Khê Nghiên gật gật đầu: "Ân, nếu không sớm bắt được Cùng Kỳ, chỉ sợ Thái Nhất tâm ma liền vô pháp ngăn chặn."

Diệp Thấm Minh nghe xong lời nàng, có chút giật mình: "Ý của nàng là, Cùng Kỳ sẽ đoạt thân thể Thái Nhất? Không có khả năng, Thái Nhất dù sao cũng là Thiên Đế, muốn đoạt xá hắn không phải chuyện đơn giản."

Cố Khê Nghiên thở dài: "Hy vọng như thế." Nàng trong lòng có chút do dự, nàng cảm thấy nàng cần thiết đi Tiên giới một chuyến, nhưng Thái Nhất nhập ma, Tiên Giới tình huống phức tạp, lần này đi sẽ phát sinh cái gì, không thể đoán trước.

Nàng quay đầu nhìn Diệp Thấm Minh, nàng không muốn người yêu của mình gặp nguy hiểm, nàng cũng sợ nàng ấy lo lắng, bởi vậy khó có thể mở miệng.

Diệp Thấm Minh cùng nàng đã là ăn ý mười phần, như thế nào không rõ nàng tâm tư, ôn thanh nói: "Giữa trời đất này, có thể thu thập hai tên kia, cũng chỉ có ta và nàng. Cho nên nếu nàng muốn đi Tiên Giới, chúng ta liền đi thôi."

Không đợi Cố Khê Nghiên đáp lời, Diệp Thấm Minh lập tức nói: "Nàng dám không cho bổn quân theo, bổn quân liền ngủ ở bên ngoài, mặc kệ yêu hậu nương nương nàng một mình trong tẩm điện."

Cố Khê Nghiên: "...."

Cố Khê Nghiên bị nàng làm cho dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

- ----------------

"Chuyện tiến hành thế nào rồi?" Phong Thần thấy Hỏa Thần bước vào, vội vàng hỏi.

"Đã báo cho Thần Quân, chỉ là nàng có nguyện ý giúp hay không, ta cũng không đoán trước được. Hiện nay tình thế càng ngày càng không ổn, bệ hạ đã đem chính mình nhốt ở tẩm điện mấy ngày, ánh vàng trong ao thủy đều vẩn đục, đây là dấu hiệu cực xấu." Hỏa Thần sắc mặt ngưng trọng, tâm loạn như ma.

"Không thể tiếp tục nữa, Hỏa Thần, chúng ta mấy người đối phó bệ hạ, có mấy phần thắng?" Phong Thần trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng nói.

Hỏa Thần thoáng giật mình, há mồm nói: "Ngài......" Đây là muốn xúi hắn trực tiếp tạo phản? Hắn vội vã lắc đầu: "Bệ hạ tu vi tam giới cũng chỉ kém Thần Quân, chúng ta ngạnh đấu là không thể thắng."

Phong Thần đi qua đi lại, nhíu nhíu mày: "Chúng ta lén thả Thủy Thần, lại lôi kéo thêm Khúc Tĩnh, Phong Sóc, sau đó thỉnh luôn Đấu Mỗ Nguyên Quân, cũng không nổi sao?"

"Ngài không thể chờ Thần Quân đến?" Hỏa Thần trên mặt biểu tình phức tạp vạn phần.

"Không kịp rồi, cho dù là đại nghịch bất đạo, ta cũng muốn ngăn cản bệ hạ."

- ---------------------------------------------------------

P/S: Tiểu Trà Xanh có truyền thống cho vợ uống trà từ thuở mới sinh, cho nên không có gì lạ, hiện giờ Thần Quân đã nghiện uống.

Mà đoạn H hình như thiếu thiếu, sao ở trên là Trà Xanh công, mà xuống dưới Bạch Liên lại vừa dỗ dành vừa mặc đồ cho Matcha, hợp lí nhỉ @[email protected]