Tôi không kịp nói thêm với Hoắc Mẫn, chộp lấy áo khoác lao ra khỏi cửa.
Tôi đến dưới lầu nhà Hoắc Nhẫn thì đã quá nửa đêm.
Tôi không kìm nén được xúc động, không có thời gian bận tâm xem anh ngủ hay chưa, điên cuồng điện thoại cho anh.
Anh không nghe máy, tôi nhắn tin: Em ở cửa nhà anh.
Vẫn có hiệu quả, 5 phút sau, Hoắc Nhẫn xuất hiện trước mặt tôi.
Anh đứng ở cửa, lạnh nhạt nhìn tôi, không muốn nói một lời.
“Em có vài lời muốn nói với anh.” Tôi vội vàng lên tiếng.
Anh lại không nóng không lạnh, chậm rãi lấy bao thuốc lá màu trắng ra đưa tôi: “Hút không?”
Giống như lời mời nào đó, tôi nhớ những lần xong việc, tôi đưa thuốc cho anh, tai bỗng dưng nóng lên. Tôi lắc đầu che giấu nỗi xấu hổ: “Cai rồi.”
Anh có vẻ không tin lắm, cụp mắt nhìn tôi thật lâu. Mãi đến khi xác nhận xong, môi hiện tia châm biếm: “Nói cai là có thể cai được, đúng tác phong của cô.”
Tôi cảm thấy anh có ý gì đó nhưng không dám tiếp lời, chỉ đành giả ngu: “Cũng không dễ dàng gì, gần nửa năm mới cai được cơn nghiện.”
“Vậy còn tôi?” Hoắc Nhẫn cúi đầu, châm lửa, giọng mỉa mai tự hỏi tự đáp, “Cô chỉ cần có mười phút.”
Tôi thấy thật buồn, anh nói mười phút, là thời gian mẹ anh nói chuyện với tôi.
Thực tế thì chưa đến mười phút.
Gió đêm se lạnh, tôi kéo áo khoác lại, “Anh không mời em lên nhà ngồi sao?”
Ánh mắt Hoắc Nhẫn lạnh lùng, đảo nhanh qua mặt tôi, thô lỗ: “Có chuyện gì thì nói đi.”
“Ừm…” Tôi bất lực, giải thích: “Ngày hôm đó anh không chịu nghe em nói xong, mấy năm nay em thực sự không tìm ai khác.”
Thái độ Hoắc Nhẫn vẫn không dịu lại, anh cười nhạo: “Giang Kỳ, tôi không tin em.”
Tôi thấy phiền lòng, bực bội, cuối cùng không nhịn được, giơ tay giật điếu thuốc của anh.
“Hút ít thôi.” Tôi nói khẽ, “Trước đây không phải anh không hút thuốc sao?”
Hoắc Nhẫn nâng cằm, giọng lạnh tanh: “Em quản lý được à?”
“…” Rốt cuộc tôi xác định, anh thật sự giận tôi.
Nhưng tôi không quá tin tưởng, chỉ bốn năm tháng ngắn ngủi, tôi thật sự lưu lại dấu ấn nặng nề đến thế trong cuộc đời anh sao?
Thế nên lửa trong lòng anh đốt đã hai năm mà còn có thể nóng rực như vậy?
Tôi hỏi thật khẽ: “Anh còn giận em?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Hoắc Nhẫn rõ ràng thay đổi, vẻ lạnh lùng lắng xuống, trầm lặng thật lâu.
Khi anh lần nữa lên tiếng thì ngữ điệu bình tĩnh xen vài phần tự giễu: “Ban đầu tôi giận đến muốn điên, muốn tìm em chất vấn vài câu, nhưng đột nhiên phát hiện bản thân không có thân phận lẫn lập trường.”
Nói rồi, anh cười trầm thấp: “Chỉ có mình như một thằng ngốc.”
Tim tôi như bị d|a|o đâm mạnh, tôi cúi đầu thật thấp, há miệng muốn nói, rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ngập ngừng mãi, tôi thở dài: “Mẹ anh nói, em và anh không phải là người cùng thế giới.”
Những lời này tôi nhớ rất rõ.
Mấy năm nay, rất nhiều lần tôi nhớ đến Hoắc Nhẫn, tôi sẽ dùng những lời này cảnh cáo chính mình, người không cùng thế giới, bất kể quá trình thế nào thì kết cục vẫn là đường ai nấy đi.
“Bà ấy nói thì em tin ngay?” âm cuối của Hoắc Nhẫn cao lên, cất chứa lửa giận, “Vậy sao em không bao giờ chịu tin tôi, cho dù chỉ một lần?”
Tôi nhớ đêm trước khi chia xa, anh đã nói bên tai tôi: “Giang Kỳ, chúng ta sẽ tốt mà.”
Khi đó tôi đã nghĩ gì?
Lẽ ra tôi nên nghĩ anh chân thành đến mức nào, nhưng tôi lại không dám nghĩ đến.
Lòng buồn vô tận, tôi lấy hết can đảm xác nhận: “Tin anh cái gì?”
Hoắc Nhẫn như bị lời nói tôi đánh động, quay lại nhìn tôi chằm chằm, giữa hai chân mày có vẻ bực bội không thể giải thích được.
“Có phải em thấy chơi đùa rất vui?”
Tôi bị anh đá ngược lại nhưng không giận. Tôi nhìn cảnh đường phố, nghiêm túc suy nghĩ rồi mới chậm rãi nói: “Không phải. Đó là vì em hoàn toàn không hiểu mối quan hệ tình cảm giữa nam nữ là thế nào, cũng không dám nghĩ. Anh cũng chưa bao giờ thẳng thắn, em không biết anh nghĩ thế nào.”
Những năm qua, tôi chưa từng chân thành với người đàn ông nào, cũng không yêu ai. Tình cảm với tôi quá mỏng manh, yếu ớt, không muốn yêu ai, cũng không muốn được yêu. Cả đời này cứ vui trong tự tại.
Tôi dừng lại một lúc lâu, nhưng cuối cùng không kiềm được, nói thật nhẹ: “Em rất nhớ anh.”