Tôi lái xe lang thang không mục tiêu, Tống Dư Từ điện thoại hết cuộc này đến cuộc khác, tôi bất đắc dĩ giải thích mình không khỏe nên về trước.
Tống Dư Từ nổi điên trong điện thoại: “Giang Kỳ, sau này tôi không thèm để ý tới chị nữa.”
Tôi cười, vậy là tốt nhất.
Thành thật mà nói, Hoắc Nhẫn mắng tôi tùy tiện, tôi không muốn nhận.
Trong việc lựa chọn đàn ông, tôi rất nghiêm khắc, cậu bạn nhỏ Tống Dư Từ này tôi còn không đủ kiên nhẫn để dỗ dành.
Không hiểu sao, lái xe lòng vòng một lát lại đến cửa nhà Hoắc Nhẫn.
Anh sống trong một căn hộ riêng, trong nhà không có ánh sáng, anh chưa về.
Tôi ngồi trong xe chờ anh.
Việc đợi Hoắc Nhẫn này, tôi luôn luôn kiên nhẫn.
Hai giờ sau, xe anh lọt vào tầm mắt tôi. Xe dừng, cô gái xuống xe cùng anh chính là người ở cùng anh trong nhà hàng.
Tôi từ bỏ ý định gọi anh.
Cô gái này dáng vẻ đoan trang, chắc hẳn là tiểu thư có gia thế tốt, đứng bên Hoắc Nhẫn xem ra rất xứng đôi.
Tôi nheo mắt châm thuốc lá, bị sặc đến ho không ngừng.
Tôi nhìn đèn trên tầng 2 sáng lên, muốn rời đi nhưng lại không thể dời mắt.
Tôi vừa ho vừa nhắn tin cho Hoắc Nhẫn: Bạn gái?
Tin gửi đi, rất lâu không có động tĩnh.
Tôi thất thần nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, nhìn lâu, mắt vừa cay vừa nhức.
Tôi thở dài, cuối cùng chấp nhận thực tế.
Thôi bỏ đi, Hoắc Nhẫn tốt đến thế nào nhưng đã thuộc về người khác thì tôi cũng không có hứng thú.
Khởi động xe chuẩn bị rời đi, khóe mắt tôi quét thấy Hoắc Nhẫn đi ra sân.
Anh đã thay quần áo, có lẽ vừa tắm xong, tóc nửa khô nửa ướt, hơi rối, thật sự không khó để tôi liên tưởng đến điều gì đó.
Tôi cắn môi, dẫm mạnh chân ga.
Nhìn vào kính chiếu hậu, Hoắc Nhẫn đứng ở cửa nhìn về phía tôi, sắc mặt không vui.
Tôi mở nhạc lên, vặn lên nấc to nhất, chạy qua những con phố dài.
Điện thoại Hoắc Nhẫn gọi tới, tôi chỉ xem như không nghe thấy, nhìn thẳng đường, thuận lợi về nhà.
Đợt cảm lạnh cứ tái đi tái lại khiến tôi thấy kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần, bỗng dưng cảm giác rất mệt mỏi.
Ngày hôm sau, tôi từ chối mọi công việc, cho nhân viên studio một kỳ nghỉ dài.
Trước khi đi xa một thời gian dài, tôi đi thăm Triệu Nguyệt Hoa.
Lần này khi nhìn thấy tôi, cảm xúc của bà tốt hơn rất nhiều, ít nhất là không mắng chửi. Bà im lặng đan áo len, xem tôi như không khí.
“Mẹ, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến.” Tôi lấy một tấm thẻ ngân hàng đặt lên bàn, “Tiền trong thẻ này đủ để mẹ sống một thời gian dài.”
Động tác trên tay bà hơi khựng lại, không nhìn tôi, hờ hững hỏi: “Đi đâu?”
Tôi đùa: “Đi Châu Phi chụp ảnh hổ.”
Cuối cùng Triệu Nguyệt Hoa cũng ngước lên, ánh mắt sắc bén của bà nhìn tôi chằm chằm: “Không định quay lại đúng không?”
“Sao lại thế, mẹ còn ở đây, tôi có thể đi đâu.”
Bà yên lặng một lát, bỗng bùng phát, ném mạnh chiếc áo len đang dang dở xuống, gào lên với tôi: “Giang Kỳ, mày có thể nói thật một câu với tao không?”
Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười: “Tôi không lừa mẹ.”
“Đúng, mày không.” Triệu Nguyệt Hoa càng kích động, “Bao nhiêu năm qua mày nỗ lực kiếm tiền nuôi tao, hiếu thảo, săn sóc, chưa từng nói với tao một câu khó nghe, mày là đứa con gái tốt. Nhưng mày không giống như một con người đang sống.”
Tôi vẫn rất bình tĩnh: “Mẹ, mẹ lại nghĩ nhiều rồi.”
Đúng lúc này, điện thoại trong túi vang lên, tôi lấy ra xem, Hoắc Nhẫn.
Tôi không định nghe, vừa định tắt máy thì Triệu Nguyệt Hoa lại giật lấy. Bà bấm nghe, vừa nghe thấy giọng nam giới thì bà như nổi điên.
“Mày lại là thằng đầu đường xó chợ nào? Có phải mày định đem con gái tao đi không?” Bà gào lên xé ruột thắt lòng.