Thầy hiệu phó dù nổi danh là nghiêm khắc nhưng lại thương học sinh vô điều kiện, cuối cùng chấp nhận "giảm án" cho lỗi vi phạm. Bảy học sinh ấy bị trừ vào điểm thành tích, phải lao động vệ sinh cho tới cuối kì một, tuy nhiên không bị trừ sâu vào hạnh kiểm, vẫn còn giữ học bạ sáng sủa.
Minh Hoàng hiện tại còn sợ ánh mắt của chị hơn cả khi đối diện với hình phạt, anh sợ chị thất vọng bản thân, sợ chị cảm thấy chăm anh bao lâu nay là vô ích.
"Chị có giận không?"
"Có gì nói đó" là Minh Hoàng, anh vào đề ngay.
Gia Hân trút bỏ căng thẳng, nhẹ nhàng đặt hộp cứu thương mượn từ phòng y tế xuống bệ đá.
"Chị giận mày vì cái gì đây? Đánh lại thì tất nhiên là sai, nhưng không đánh thì chẳng lẽ chị lại không xót. Tóm lại là lần sau nhớ cẩn thận, có mâu thuẫn phải dứt ngay, đừng tích tụ lâu như vừa rồi."
Minh Hoàng ậm ừ, vẫn còn cựa quậy không chịu ở yên khi bị chị gái dán băng cứu thương lên mặt.
"Ái chà, biết đau là tốt rồi." "Em không đau!" "Nói dối."
Trong khi Hoàng và Hân đang trò chuyện, ở cách đó không xa, một chàng trai lặng lẽ ngồi yên trên bệ bên tông. Bàn tay còn giữ chặt chiếc điện thoại không chịu buông dù cuộc trò chuyện thứ hai với mẹ đã kết thúc được một quãng.
Cậu chỉ là không muốn người ta thấy cậu quá cô độc, có lẽ cầm chiếc điện thoại bên tai, vờ như đang trong cuộc gọi điện sẽ khiến hình ảnh lúc ấy của cậu bớt đi vẻ đáng thương. Bên trong Hưng là sự trống rỗng, là tủi thân, là những lỗ hổng có thể dễ dàng được lấp đầy bằng duy nhất một câu hỏi thăm đơn giản. Vậy nhưng điều giản đơn ấy sao mà xa vời như vậy, hay nó chỉ xa vời với một mình cậu.
Chàng trai đắm mình trong dòng chảy của suy nghĩ riêng biệt, chìm sâu vào làn sóng tiêu cực bên trong mà quên đi bộ dạng lơ đễnh của bản thân.
Ánh mắt vô hồn, không có đích đến của một người rất dễ nhận ra, cô nàng chỉ một thoáng là để ý được ngay.
Gia Hân còn tưởng Hưng đang bận nghe điện thoại nên mới không làm phiền, chẳng hiểu vì sao mới quay đi vài ba phút đã thấy cậu sững người lại rồi. Cô gái lặng lẽ tiến lại gần, ngồi thấp xuống trước mặt chàng trai mà ngước mắt lên nhìn cậu.
Đúng là đang bay nhảy trên tầng không nào đó.
"Nếu không rửa được vết thương thì cứ bảo chị. Để lâu là không được đâu đấy."
Gia Hưng bất giác bừng tỉnh, đưa con mắt mơ màng chiếu xuống cô gái phía dưới. Khoé mắt cậu đã đỏ hoe, long lanh ngấn nước, hai bên má vì xúc động cũng dần hồng hào, là khuôn mặt của người sắp sửa khóc.
Hưng thốt không được chữ khỏi cổ họng, vội vã quay đi.
Gia Hân chỉ lẳng lặng đứng dậy, nhẹ nhàng đặt vào tay cậu lọ cồn cùng túi bông gạc. Chẳng rõ vô tình hay có chủ đích mà Gia Hân đứng ngay giữa cậu và Minh Hoàng, che chắn Gia Hưng khỏi tầm mắt của toàn bộ ánh nhìn khác.
Là con người thì ai cũng có thể khóc. Tuy nhiên người ta lại in sâu vào não quan niệm là con trai thì không được phép mít ướt, vô tình khiến cho một chàng trai ngượng ngùng khi bị người khác phát hiện bản thân rơi lệ. Hành động ấy với người khác có thể không là gì, có điều trong mắt Gia Hưng lại là một sự tinh ý, đủ để cậu có thời gian bình tĩnh trở lại.
Chàng trai siết bông gạc trong tay, tâm trạng bên trong dần dần ổn định.
Cánh bướm nhỏ hồng hào xuất hiện, lượn lờ xung quanh và đem cảnh sắc xuân trở về với đôi mắt lãng mạn. Người con trai lặng lẽ mỉm cười, khuôn mặt mĩ lệ dưới ánh nắng lại càng đẹp đẽ hơn, rạng ngời như hoa như ngọc. Càng đặc biệt hơn nụ cười ấy được thắp lên từ tâm can, tăng thêm phần sức sống cho bức hoạ mơ mộng.
"Đúng là tốt thật đấy!"
Hai chàng trai lúc ấy đã đứng ở hành lang tầng hai, đưa tầm nhìn xuống khoảng sân trường vắng vẻ.
Gia Hưng tựa đầu vào bức tường bên cạnh, thoải mái mà cất lời.
Minh Hoàng không hiểu ý của Hưng và sẽ chẳng bao giờ hiểu. Điều duy nhất Hoàng chấp nhận chịu thua chính là đoán ra ý nghĩ trong mỗi câu nói của Hưng và thời khắc đó là bây giờ.
Anh đưa tay lên chỉnh lại băng dán cá nhân trên mặt, hờ hững nói: "Mày có thể soạn một quyển từ điển, tao thấy thà tốn công tra cứu còn hơn ngồi suy đoán ý mày."
Hưng nhíu mày, đặt tay lên lan can: "Kệ tao, mày không cần đoán."
Cậu trai sau đó đặt cằm lên cánh tay, thư thái tận hưởng làn gió nóng ấm và bức bối của mùa hạ.
Cô gái ấy tốt, nhưng có lẽ đã quá tốt rồi. Mà với một đứa như Gia Hưng, thứ gì quá tốt, quá đẹp đẽ đều nằm xa tầm với, sau cùng cũng chỉ có thể đứng ngắm nhìn từ xa, âm thầm như cách con người ta thưởng thức ánh nắng ban mai.
Sự việc xô xát ngoài ý muốn của Gia Hưng và Minh Hoàng không chỉ ảnh hưởng đến bản thân họ, hệ luỵ kéo theo còn là việc tập thể lớp và giáo viên chủ nhiệm 12A4 bị khiển trách.
Giáo viên theo lẽ thường dĩ nhiên là không hài lòng, dù thường hay nghiêm khắc với Hưng và Hoàng song cô không bao giờ khiến hai cậu học trò của mình khó chịu. Có điều ngược lại với thái độ của giáo viên, đám học sinh trong lớp lại nhìn họ bằng con mắt hoàn toàn khác. Đây cũng là lí do mà sự đoàn kết của tập thể 12A4 chỉ còn là vỏ bọc.
Ngày ngày chịu đàm tiếu, lời xỉa xói tới chói tai cũng đã thân quen hơn, Gia Hưng cũng không còn bận tâm nhiều tới nữa.
Chàng trai lặng thinh trong góc lớp heo hút với cuốn chuyên đề tiếng Pháp, tập trung viết lách mà ngó lơ đi ánh nhìn ghét bỏ của đám bạn bè cùng lớp. Chúng nó thì thầm cái gì kín đáo lắm, nhưng cậu dám chắc rằng chẳng có điều gì khác ngoài mấy lời bêu rếu và bịa đặt vô can.
Năm tháng cấp ba tươi đẹp với cậu mà nói đúng là chỉ có ở trong phim ảnh, thực tế chúng chỉ là đống mộng tưởng đã tiêu tan thành mây bụi.
Ngòi chì than "xoèn xoẹt" lướt trên bề mặt, chưa đầy bao lâu đã lấp trang giấy trắng phẳng phiu bằng đống từ vựng ngay ngắn. Cậu còn chưa kịp thưởng thức thành phẩm đáng hài lòng của mình thì chiếc điện thoại đã rung lên, màn hình theo đó sáng trưng.
[Hoa hoè: "Trưa nay mày qua đi, có mỗi tao ở nhà buồn lắm."]
Sáng sớm Hưng đã thấy Hoàng nhắn than thở bị ốm, còn nói rõ ràng là mệt mỏi đến mức không nhấc chân khỏi giường. Có điều với tính cách của Hoàng đây thì Hưng dám cá không ra nổi chăn êm là vì bận bịu cắm mặt vào điện tử.
[Bo Hung: "Oke, thế lát tao qua.]
Và để chứng tỏ bản thân là người bạn tốt, Gia Hưng còn nhiệt tình mang theo cả đống tài liệu trên lớp cùng phiếu in bổ trợ tới cho Hoàng. Hoàng khỏi bệnh chừng nào là sẵn tiện có giấy làm bài tập chừng ấy.
Căn hộ nơi Minh Hoàng sống nằm ở trên cao nên không khí thoáng đãng, chỉ cần bước dọc hành lang vắng vẻ cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Tuy nhiên giây phút thư thái kia chỉ kéo dài cho đến khi mùi khét lẹt như nhựa bị cháy xộc tới khứu giác của chàng trai, báo hiệu điềm không lành.
Gia Hưng tức tốc phi như bay tới trước cửa căn hộ của Hoàng, sợ hãi đến điếng người.
"Hoàng! Mày còn ở đó không?" Hưng cất tiếng gọi, dí tay lên chuông cửa liên hồi.
Hai phút sau đó cánh cửa cũng chịu mở, thay vì mang đến tin vui thì lại đem ra làn khói đen nhẻm, buộc Hưng phải quay đi mà ho sặc sụa.
"Mày không sao..." Hưng đơ cứng, đứng hình khi nhìn thấy người bạn của mình bước ra.
Minh Hoàng quần áo đen thui ám mùi khét, mặt mày hậm hực và tức tối, anh còn trừng mắt khi trông thấy Gia Hưng đang có mặt ngay tại đây.
Đầu óc chàng trai bắt đầu xâu chuỗi tình tiết, sau cùng trả về cái giá trị khiến cậu té ngửa vì hoảng hồn. Tới nước này thì Hưng buộc lòng phải chịu thua với Hoàng, ai đời chỉ xào một chút thịt mà khiến căn bếp vốn ngăn nắp thành hiện trường của đám cháy thảm khốc.
Hưng nhăn mặt xách đống xoong chảo bị cháy đen, thả vào bồn nước để ngâm rửa.
"Mày có chắc là do mày làm không đấy? Tao vẫn còn muốn giữ niềm tin vào mày lần cuối." Cậu bất lực lên tiếng, hi vọng có thông tin mới mẻ thay đổi suy nghĩ hiện tại của cậu về Hoàng.
Trái ngược với tâm thế mong đợi của cậu, Minh Hoàng ném thẳng con người tràn trề niềm tin xuống đáy đại dương lạnh giá: "Không, do nhân cách thứ hai của tao đấy."
Gia Hưng chính thức sụp đổ, so với việc nhận về đầu điểm kém thì chuyện Hoàng không thạo bếp núc đáng thất vọng hơn.
Nếu nó rơi vào thời điểm trước đây ba tháng thì có lẽ cậu không để tâm, có điều hiện tại Hưng đã chứng kiến Gia Hân là người tài năng thế nào ở lĩnh vực nấu nướng, thành ra tiêu chí mà cậu đề ra cho bạn cũng cao hơn.
"Mày dọn cho sạch vào đấy, không chị tao về thì chết tao." Hoàng hậm hực quay đi.
"Biết vậy. Cũng tại mày kia chứ."
Công cuộc chà rửa xoong nồi của Gia Hưng đã khép lại sau một tiếng bởi vì cậu còn phải dọn dẹp cả vụ hỗn độn Hoàng bày biện ra trong bếp. Cũng may mắn thực phẩm không bị cắt xén đi nhiều, đủ để Hưng làm một bữa no nê cho hai đứa.
Mọi người thường nói rồi "căng ra bụng trùng da mắt". No nê một cái là hai chàng trai lập tức đắm mình trong giấc ngủ trưa ngon lành, chẳng buồn đoái hoài tới cảnh vật xung quanh.
Minh Hoàng vốn thích ngủ, nay thêm cái bệnh tật hoành hành nên vào giấc lại càng dễ dàng hơn. Lạ kì thay khi Gia Hưng cũng ngủ rất ngon, nhẹ nhàng như trút bỏ hết đi áp lực.
Vì thế mà khi thời gian chạy tới xế chiều, cái lúc mặt trời cũng chán nản mà hạ xuống để nhường đường cho bóng tối, hai chàng trai mới có dấu hiệu tỉnh lại.
Hưng cựa mình trên chiếc giường rộng, vừa mới mở mắt đã thấy ngay bàn chân của Minh Hoàng chĩa thẳng vào mặt, giật mình suýt chút là ngã xuống nền đất.
Cậu ngồi dậy cho tỉnh táo lại, cánh tay vươn dài sảng khoái rồi mới đưa mắt đi kiểm tra đồng hồ.
Căn hộ vẫn còn tăm tối, mờ mịt song không hề cô quạnh hay lạnh lẽo, dù có ở đây một mình thì Gia Hưng cũng sẽ không cảm thấy cô đơn như phòng trọ kia. Cậu lững thững tiến vào gian bếp, bàn tay bắt đầu mò mẫm công tắc điện để bật lên.
Đột nhiên tiếng nước chảy vang lên và đập ngay vào mắt cậu là tấm lưng mảnh mai quen thuộc, Hưng mới bất ngờ dừng chân lại.
"Em tưởng chị chưa về." Gia Hưng bước lại gần.
Gia Hân khẽ đáp: "Chị mới về thôi. Còn tưởng em đã về nhà từ lâu rồi ấy."
Cậu gật gù mở tủ lạnh, vừa mới lướt mắt qua cái túi hoa quả tươi thì đã va phải vào dòng nước chảy. Một điểm màu nổi bật bắt lấy điểm nhìn của Hưng và cậu đột ngột chạy lại, xoáy chặt vòi nước.
"Chị cẩn thận chút." Cậu giữ lấy cổ tay cô gái, cẩn thận tìm khăn khô sạch để lau đi vệt nước.
Gia Hân giật mình còn chưa kịp phản ứng, thoáng cái đã bị Hưng kéo ra tuốt ngoài phòng khách.
Cậu đẩy cô nàng ngồi xuống sa lông, cẩn thận xem xét vết cắt trên ngón tay của Hân. Vết thương khá sâu, cũng chảy máu rất nhiều, bao bọc cả đốt ngón trỏ bằng màu đỏ thẫm.
"Chị thật là, có gì thì cũng nên bật đèn lên chứ." Gia Hưng khẽ trách móc, theo trí nhớ chạy đi lấy bộ sơ cứu y tế cá nhân ở kệ tủ.
Gia Hân cảm thấy vết cắt đấy không nghiêm trọng, tự nhiên bị chăm sóc thái quá thành ra khá hài hước, chẳng nhịn được mà bụm miệng cười.
Gia Hưng nhăn mặt quỳ xuống, chậm rãi lau chùi vết thương của cô, còn tiếp tục nói: "Chị đừng có cười, chủ quan là nhiễm trùng đấy. Thế này là sâu rồi."
Chàng trai này thường ngày đã tốt bụng và chăm chỉ, bây giờ còn lộ thêm vẻ ân cần, chu đáo, tự dưng biến thành một điểm cộng rất lớn trong mắt phái nữ. Gia Hân âm thầm công nhận, ngồi yên để cậu băng bó ngón tay.
Hưng thấy cô nàng không lên tiếng nên ngóc đầu dậy, con người pha lẫn men say cứ thể chiếu vào cô.
"Chị có nghe em nói không đấy?"
"Chị đang nghe mà." Hân thản nhiên trả lời. "Lúc ý trời còn hửng sáng, chị đâu biết nó lại tối nhanh thế đâu."
Tranh cãi với người cố chấp là không nên, bài học này chính Hân là người nói cho cậu. Hưng đành miễn cưỡng im lặng, bó lại băng cá nhân cho chắc chắn rồi đứng dậy.
"Chị nên kiêng nước, cho nên đừng vào bếp nữa. Chắc tối nay em ăn ở đây, em vào bếp thay chị."
"Vậy cảm ơn em."
Gia Hưng bước vào trong bếp sau khi cất hộp sơ cứu về chỗ cũ, bắt đầu xắn tay vào làm việc.
Cô nàng biết có nhảy vào cũng bị cậu đuổi ra, đành lôi điện thoại ra để đọc lại bài luận văn của mình, nhân tiện hoàn thiện nốt phần bài tập còn đang dang dở.
Minh Hoàng đến giờ mới ngủ dậy, vừa thấp thoáng dụi mắt sau cánh cửa thì đã điếng người lại khi trông thấy vết băng nhỏ trên tay chị. Nói anh "tinh như cú vọ" không hề sai, cái gì mà tầm mắt cho phép và không có vật cản, Hoàng đều phát hiện ra hết.
Anh cúi thấp người xuống ngắm nghía vết thương đã được băng, giọng quở trách: "Chị lại không bật đèn chứ gì? Em đã nói bao nhiêu lần rồi."
"Biết rồi mà. Lần sau vậy." Gia Hân bỏ điện thoại sang một bên, nhìn anh một lát rồi khuôn miệng cong lên cái đường "nham hiểm".
"Chị thành bệnh nhân rồi, bữa tối nhờ mày nhá."
"Không được!" Tiếng của Hoàng chưa nghe thấy thì Gia Hưng bên trong đã lớn giọng, át đi câu trả lời của đứa bạn.