Nghien Nàng

Chương 38




Sau ba phút di chuyển, hai người đã đứng trước quán cà phê, vô tình lại chính là cái nơi anh bị mẹ đánh những năm về trước.

Vốn muốn tìm một vài chuyện khơi gợi cho tâm trí anh bớt nặng nề nhưng đường đi quá ngắn, Gia Hân chỉ đành bật một chút nhạc dạo rồi để anh tự do suy nghĩ.

Cô mở cửa xe cho anh, trước khi để anh rời đi còn nhắc nhẹ một câu: "Bao giờ xong thì gọi chị."

Gia Hưng điềm đạm gật đầu, chậm rãi nhấc từng bước chân tiến vào trong.

Mẹ đang ngồi ở một góc nhỏ, so với thái độ tiều tuỵ anh gặp lần trước thì hiện tại còn nóng vội và lo lắng hơn nhiều. Bà cứ cách vài phút lại nhìn đồng hồ một lần, bàn tay hết nắm cốc rồi lại chuyển qua cái điện thoại trước mặt.

Anh tiến tới, ngồi xuống đối diện với bà, không phát ra tiếng động nhưng cũng khiến người phụ nữ giật mình.
Thái độ của bà anh hiểu, cái nhìn muốn giấu diếm bên trong đôi mắt ấy anh cũng hiểu.

"Những vấn đề riêng của mẹ con dĩ nhiên không can thiệp. Tuy nhiên, con không muốn mẹ làm điều gì khiến dượng và Kiệt phải khó xử."

Dẫu sao mẹ cũng sẽ nổi giận rồi mắng mỏ, chi bằng vào việc chính cho xong.

Tuy vậy, trái ngược với suy nghĩ trong đầu Hưng, bà Hà không nổi nóng. Bà nhìn anh với con mắt mà anh nghĩ chưa bao giờ xuất hiện, đó là sự tuyệt vọng, sự ăn năn nhưng không hề có tình thương.

Bà hít một hơi sâu, từ từ mở miệng:

"Mẹ biết chuyện này sẽ làm con khó xử. Nhưng con phải nghe mẹ nói một lần. Mẹ tin mẹ có thể làm cho con hiểu."

Không đáp tức đã đồng ý lắng nghe, bà Hà sau đó mới yên tâm tiếp tục:

"Con cũng biết chuyện của ba con thế nào, mẹ không có gì biện bạch cả. Ông ấy không nhận con, bỏ rơi mẹ, dĩ nhiên không đáng để con bận tâm. Nhưng dù sao cũng là máu mủ thân thích, con..."
Anh đang cố trấn tĩnh bản thân và thuyết phục mình rằng anh đã nghe nhầm.

Bà căm hận ông ta tới nhường nào, ghét anh đến nhường nào không ai là không biết. Nhưng hiện giờ bà lại đang nói đỡ cho ông ta, vậy thì sự chán ghét mà bà dành cho đứa trẻ kia xuất phát từ đâu?

"Con ghét cũng được, tức giận cũng được. Nhưng con không thể nhìn ba mình chết mà không cứu."

"Chết vì cái gì? Bệnh? Hay là vì nợ? Có những thứ là do bản thân mình, không phải chuyện bất đắc dĩ khó tránh."

Câu hỏi đánh đúng vào khúc mắc lớn nhất trong lòng làm bà Hà im bặt ngay.

Người đàn ông kia, cái người đã bỏ bà đi hai mươi lăm năm trước, đã quay trở về, tìm đến bà khi đang chìm trong nợ nần. Bà không được phép mủi lòng, càng không thể để con người ấy phá huỷ đi cuộc sống đang rất tốt đẹp của bà. Ấy thế mà chỉ với vài, ba lần chạm mặt, bà lại bị lay động, thương hại cho chính cái kẻ vứt bỏ đi tình cảm của bà năm ấy.
Lê Hà quay mặt đi, không dám đối diện với ánh nhìn của con trai. Bà biết những gì bà làm là sai song bà vẫn không tài nào mặc cho người đàn ông ấy tự sinh tự diệt.

"Tiền con đưa mẹ, mẹ muốn dùng thế nào là quyền của mẹ, con sẽ không can thiệp. Nhưng con không thể để mẹ khiến cả dượng lẫn Kiệt thất vọng. Kiệt nó đang trong độ tuổi rất dễ lung lay, mẹ đừng vì mủi lòng nhất thời mà khiến nó sốc."

"Con đừng nói gì cả. Đừng nói với dượng con hay em con."

"Con không dám chắc."

Câu trả lời của anh làm bà hướng mắt lên ngay.

Gia Hưng nhỏ giọng nói, cũng cố gắng chỉ để cho một mình bà nghe được: "Sau khi giải quyết xong, mẹ hãy thu xếp rồi nói chuyện riêng với dượng. Dượng phải được biết, cả về tình lẫn về lí. Nếu mẹ không nói thì con sẽ tự mở lời với dượng."

"Lần nào cũng nghĩ cho người khác. Mẹ mới là mẹ của con, sao con không thông cảm cho mẹ được dù chỉ là một lần?" Bà Hà có hơi lên giọng, lại quay về với dáng vẻ quen thuộc trong mắt Hưng.

Hiểu cho mẹ? Gia Hưng thấy bản thân chưa bao giờ không hiểu cho mẹ. Bà ghét anh, anh hiểu lí do. Bà ép anh thực hiện khát vọng của bà, anh cũng làm. Tất cả những gì anh trải qua cũng đều là những gì bà từng mong muốn. Điều duy nhất anh không tài nào hiểu nổi chính là chuyện này.

Anh không biết tình cảm của bà dành cho ông ta như thế nào, càng không muốn tìm hiểu vì sao chỉ với một hai câu là bà có thể mủi lòng. Chẳng lẽ sự phản bội kia lại không bằng một câu xin lỗi còn chẳng rõ có chân thành hay không?

"Con đúng là không hiểu." Anh đáp lại. "Vậy mẹ có bao giờ hiểu cho con hay không?"

Bà lại im lặng không đáp vì sự thật là bà không biết gì về anh. Anh thích ăn cái gì, đến ngày sinh của anh có lẽ bà cũng đã quên hẳn rồi.

"Con nói rồi. Mẹ nên tự tìm thời điểm mà nói chuyện với dượng. Còn nếu không, con sẽ là người nói."

"Mày!" Bà Hà đứng phắt dậy, chỉ thẳng tay vào mặt anh. Mấy người khác đồng loạt quay lại làm bà ngượng chín người, miễn cưỡng ngồi xuống.

"Con, con cũng nên cân nhắc cho kĩ. Đó là ba của con."

Gia Hưng chẳng đáp lại một lời, lặng lẽ quan sát rồi lặng lẽ đứng dậy.

Anh không biết bản thân sinh ra để làm gì. Là chỗ trút tâm sự? Hay là nơi chỉ để bòn rút tiền bạc?

Mẹ không thương anh, ba của anh lại càng không.

Đứa trẻ là món quà của cha mẹ, là kết tinh của tình yêu đẹp đẽ nhất của hai con người. Nhưng anh lại chỉ là lầm lỡ, là điều sai trái và chính là gánh nặng lớn nhất trong cuộc đời này.

Tuy nhiên dù anh có bị đối xử tệ bạc ra sao, anh cũng không thể ép mình ghét bỏ đi hai con người ấy. Đâu đó sâu thẳm trong anh vẫn là sự đồng cảm, xót xa cho mẹ, thậm chí với cái người anh gọi là "ba", vẫn không hề có sự hận thù.

Hưng đứng trước cánh cửa quán cà phê, cũng đã cầm điện thoại trong tay nhưng không ấn nút gọi. Màn hình chỉ hiện lên chữ "Hân" rồi lại tắt ngóm đi.

Anh quyết định sẽ đi bộ về nhà, nhân thể cũng ba mặt một lời với người đàn ông ấy.

Ông ta vẫn còn đứng ở đó, chờ đợi một dáng hình mờ nhạt trong tâm trí.

Anh không thể gọi ông ta là "ba", bước đến trước mặt ông rồi mở lời: "Tôi có việc cần giải quyết."

Đối diện với thái độ điềm đạm của anh, người đàn ông có phần bất ngờ nhưng rồi cũng lẳng lặng theo sau.

Ông ta đi theo anh lên trên phòng, suốt dọc đường không dám mở miệng phát ra bất kì âm thanh nào.

Gia Hưng đặt lên bàn hai cốc nước ấm, ngồi xuống trước mặt ông ta, chậm chạp quan sát.

Người đàn ông này nét mặt cho dù đã ốm yếu, hốc hác nhưng không khó để nhận ra ông ta từng là một chàng trai thanh tú ôm nhiều hoài bão.

"Tôi chỉ muốn nói một lần này thôi. Hi vọng ông nghe cho kĩ."

"Được. Ba nghe."

Xưng hô hai bên nghe kệch cỡm song chẳng ai muốn chấn chỉnh đối phương nữa. Dẫu sao cũng là cả đời chưa từng gặp, bây giờ gần gũi hay xa cách cũng không có ý nghĩa gì.

"Tôi mong ông đừng đến làm phiền mẹ tôi cũng như cả tôi nữa. Tiền bạc ông cũng đừng cứ bòn rút từ phía của mẹ tôi. Tốt nhất là tự làm tự chịu, đừng lôi kéo người khác vào trong câu chuyện riêng của ông."

Ông ta có hơi tròn mắt, hắng giọng một cái: "Ba biết. Nhưng ba đúng là đang túng quá. Không có tiền thì chúng nó đánh ba mất, ba thật sự..."

"Nhưng nhà chúng tôi có thiếu nợ gì ông đâu. Lúc vui vẻ không thấy, lúc nợ nần lại ôm mặt về. Ông không thấy nhục nhã à?"

Nhưng rồi giọng điệu của anh lại hạ thấp, con ngươi vẽ ra đường nét mềm mại mang theo làn gió lạnh toát.

"Ông cứ sống cuộc đời của mình, coi như chưa từng có tôi hay có liên quan đến mẹ tôi. Cũng bớt giọng kể khổ với mẹ tôi đi. Dù là trước đây hay sau này, cuộc sống của chúng ta cũng không dính dáng gì đến nhau."

"Còn nữa, dù có biết địa chỉ, số liên lạc của mẹ tôi hay tôi thì ông cũng đừng dại dột mà liên lạc. Và nếu tôi thấy ông làm phiền đến gia đình của tôi thêm một lần nào nữa thì đừng trách tôi bạc bẽo."

Ông ta vẫn còn nhiều thứ chưa nói. Cuộc sống của ông ta mươi năm nay cứ phải trốn chui trốn lủi, tiền nong lúc nào cũng túng thiếu, còn phải chạy trốn cả đám cho vay nặng lãi. Nếu thật sự không lấy thêm được đồng nào nữa thì ông ra sẽ bị đám đó đánh cho thừa sống thiếu chết.

"Hưng, con..."

Gia Hưng đã mở cửa sẵn, lạnh nhạt nhìn ông ta.

"Mời ra cho. Số tiền kia coi như tôi cho ông để chấm dứt cái máu mủ mà ông nói."

Người đàn ông siết chặt lấy bàn tay, từ tận đáy mắt loé ra những sợi tơ máu chằng chịt. Đôi môi nứt nẻ còn định nói thêm điều gì thì lại dừng lại, ông ta chậm chạp bước ra, còn liếc nhìn chàng trai lần cuối.

Con trai? Ông ta chưa từng coi anh là con trai. Có lẽ cái ăn năn và hối cải lúc đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi.

Người đàn ông nặng nề từng bước chân, khó khăn bước đi trên cái hành lang rộng vắng tanh. Một làn hương hoa dễ chịu phảng phất qua, ông ta hơi ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt có vẻ tối đi.