Nghien Nàng

Chương 31: Chỉ có nàng, mãi mãi là như vậy




Con xe Lexus xám chạy trên trục đường chính rộng lớn, sau chừng năm, mười phút thì phanh lại đột ngột ở khu căn hộ lớn.

Cú phanh xe bất thình lình khiến cho toàn bộ vật thể theo quán tính vào về phía trước, bao gồm cả nhân vật còn đang yên giấc ở hàng ghế sau.

"Đi đứng kiểu gì đấy?" Gia Hân ôm đầu ngồi dậy, đỡ lấy con Bông còn đang kêu lên vài tiếng.

"Rồi rồi em xin lỗi." Minh Hoàng lên tiếng, vẫn còn điều khiển xe vào trong hầm đỗ xe.

Ba người sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc khỏi xe, sắp xếp cho gọn để chuyển lên căn hộ mới ấy.

Đây là lời hứa Minh Hoàng từng đề cập trong một lần phỏng vấn nhưng thực chất đây cũng là món quà quý giá anh dành tặng cho người bạn đã dành toàn bộ sự ủng hộ cho đội tuyển của mình suốt mấy năm vừa qua.

Minh Hoàng ngoài mặt luôn tỏ ra khó chịu nhưng bên trong lại là đứa giàu tình cảm nhất.

"Mày thấy thế nào?" Hoàng đẩy cửa gỗ, tay còn xách theo một đống hành lí nặng trịch.

Gia Hưng gật đầu hài lòng. Vốn tính thoải mãi, một nơi thoáng đãng và sạch sẽ đã đủ theo yêu cầu của anh rồi.

"Thế thì tốt." Hoàng thả túi một cái "phịch", vươn tay dãn cơ.

"Mày mệt thì về trước đi." Hưng vỗ vào vai Hoàng một cái, quay ra ngoài đẩy thêm một vài thùng xốp vào bên trong.

Anh chàng nọ có phần chần chừ nhưng rồi cảm thấy trách nhiệm của mình tới đây đã xong xuôi, đành chấp nhận cho cơn buồn ngủ chi phối.

Hoàng vỗ nhẹ vào đầu con Bông rồi nhìn Hân: "Thế em về trước, chị ở lại với nó."

"Ừm." Gia Hân vẫn còn bế con mèo trắng trong tay, từ tốn bước vào trong.

Cô nàng thả con vật xuống đất cho nó làm quen nhà mới, bản thân cũng chậm chạp liếc nhìn xung quanh.

"Hân chưa về à?" Gia Hưng vừa mới đẩy thùng đồ vào phòng ngủ, lững thững bước ra.

Cô gái lắc đầu một cái, giúp anh kéo vali vào bên trong.

"Để em." Hưng chạy tới ngay, tách bàn tay cô nàng khỏi tay cầm rồi tự mình xách vali vào tuốt bên trong.

Anh mất thêm nửa tiếng thì mới dọn dẹp xong xuôi cơ bản căn nhà. Nội thất hiện đã có đủ, đồ đạc nhìn chung cũng ở mức đủ dùng, có lẽ anh không cần phải ra ngoài sắm sửa thêm trong vài tháng tới.

Gia Hưng chạy vào bếp lấy hai cốc nước mát, ra đến phòng khách thì thấy Hân đang ngồi trên ghế sa lông với Bông.

Con Bông vừa nghe tiếng chân của "ba Hưng" thì lon ton nhảy xuống đất, phi tới mà quấn lấy chân anh.

"Cha nào con nấy. Chỉ biết quấn người." Cô nàng khẽ nói.

Anh đặt cốc nước xuống bàn, vuốt ve con mèo thêm lần nữa rồi mới để nó chạy đi.

"Em dạy nó cũng tốn công phết đấy. Công chúa khó bảo." Hưng ngồi xuống cạnh cô, ngả lưng về phía sau.

Cô nàng trông thấy chàng trai có phần mỏi mệt, lặng người một lát rồi đứng dậy.

"Hân đi đâu à?" Hưng ngồi dậy ngay, ngước đôi mắt về phía cô gái.

Gia Hân mỉm cười, vớ lấy cái túi nhỏ của mình mà đáp: "Về nhà."



"Thế để em đưa Hân về. Chân đang đau không đi lại được lâu đâu."

Hân ấn anh lại xuống ghế, còn xoa lên mái tóc mềm mại của anh rồi đáp lại: "Không xa đâu. Ở ngay 406 toà B."

Cô nàng tươi cười vẫy tay với anh, xách theo đôi giày cao gót rồi biến mất sau cánh cửa gỗ.

Chàng trai đơ người ở đó một lát, lặng lẽ xoa lấy dái tai mà trầm tư suy nghĩ.

Căn hộ 406 ở toà B, nếu như nó cũng nằm ở khu chung cư này thì đó là căn hộ ngay đối diện nhà anh.

Mới nghĩ tới đây thôi, Gia Hưng đã chạy vụt ra tới trước cửa nhà, ngắm nhìn cái số đang lơ lửng ngay tầm mắt.

"406." Anh lầm bầm, đột nhiên trong lòng cảm kích thằng bạn thân vô độ.

Minh Hoàng thường ngày đơn giản, có lẽ vì thấy chị gái ở đây sống rất tốt cho nên cũng tiện tay mua một căn. Ai ngờ rằng nó lại trúng mục đích lớn lao nhất của chàng trai ấy.

"Meo!" Con Bông tung tăng chạy ra trước cửa, khều khều ống quần của Hưng.

"Lên đây nào." Gia Hưng nhấc bổng con vật lên, dụi vào mũi của nó. "Hôm nay là ngày vui, ba thưởng lớn."

Bông không hiểu thái độ hứng khởi của ba nó là sao nhưng đôi mắt vẫn sáng rực, kêu lên âm thanh trong trẻo rồi rúc vào gương mặt thanh thoát của chàng trai.

Những tháng ngày sống ở Pháp chưa bao giờ là đủ để khiến cho Gia Hưng quên đi cuộc sống trước đây ở Hà Nội.

Là con dân Việt Nam, anh chỉ cần duy nhất một giấc ngủ thật ngon là hoàn toàn hoà nhập lại như trước, không có lấy một biểu hiện từng ở nước ngoài về.

Công việc của anh chủ yếu là sáng tạo nội dung cho nên hầu hết anh đều dành thời gian ở nhà, khi thì viết nội dung, khi lại chỉnh sửa đoạn phim sao cho chỉn chu nhất.

Những ngày gần cuối năm, công việc lại càng bận rộn hơn, Hưng hết cầm máy quay chạy khắp nhà lại lôi con Bông ra làm "mẫu" khiến nó trốn lịm đi suốt nửa ngày trời.

Phải cho đến khi qua giữa tháng mười hai, khi thời tiết đã thực sự vào đông thì anh chàng ấy mới có thì giờ nghỉ ngơi, nói đúng hơn là có thời gian thăm thú "nhà" của mình.

Ngay từ sáng sớm ngày hôm ấy, Hưng đã gọi cho đứa bạn lâu ngày không gặp, Bùi Anh Tuấn để hẹn Tuấn đi ăn chung một bữa.

Vốn tính là người đam mê ẩm thực, Anh Tuấn đồng ý ngay, trước giờ hẹn nửa tiếng đã có mặt tại quán nướng nổi danh ở Hà Đông.

Tuấn đang cặm cụi xem menu, vừa trông thấy bóng dáng vừa quen, vừa lạ đã lập tức vẫy tay.

"Bạn tôi!" Anh Tuấn lên tiếng, trong vòng tay còn bế theo một đứa bé sơ sinh cỡ sáu tháng tuổi.

Gia Hưng đặt cặp xuống ghế ngồi, nheo mắt cười nhìn Tuấn rồi đứa bé con.

"Trộm vía xinh gái giống mẹ. Nhất mày rồi đấy." Hưng tấm tắc khen, nụ cười tươi tắn của anh chàng còn khiến đứa bé bật cười nắc nẻ.

Anh Tuấn ôm đứa con gái cẩn thận trong tay, âu yếm hôn nó một cái "chụt" vào đỉnh đầu, bộ dạng xem chừng tự hào vô cùng.

"Con gái rượu của tao đấy. Lúc mới sinh cả nhà vui lắm, nhất là mẹ tao, bế cháu đi rêu rao khắp nơi."

Hưng gật gù rồi đặt lên trên bàn một cái hộp xanh lam đậm, đẩy về phía Anh Tuấn.

"Nào, không được." Anh Tuấn từ chối thẳng thừng, đẩy trả món đồ về cho Hưng.



Gia Hưng gạt tay Tuấn sang một bên, giữ chặt cái hộp trên mặt bàn mà nói: "Đám cưới rồi đầy tháng tao đã chẳng về được, không lẽ quà mừng mày cũng không nhận. Nhận sớm rồi xin vía cho tao sớm có cô con gái rượu để bế chứ."

Thấy Anh Tuấn vẫn còn đang chần chừ, anh nhẹ nhàng tiếp lời: "Đeo bạc cho khỏi trúng gió, nếu không đeo thì giữ làm vật trang trí cũng được. Không đáng bao nhiêu, quan trọng là tấm lòng."

Tuấn thở dài cùng tiếng cười, cầm lấy cái hộp rồi đặt vào tay cô con gái nhỏ: "Giờ con có thêm chú Hưng, tốt gấp mấy lần chú Hoàng của con luôn."

Gia Hưng cảm thấy hơi tò mò, buột miệng hỏi: "Thế Minh Hoàng tặng gì?"

"Ferrari điện cho trẻ em." Tuấn nhíu mày đáp lời.

"Ồ!"

Hai người ăn uống no nê cả trưa cho tới đầu giờ chiều.

Anh Tuấn chở con về nhà cho vợ rồi mới tiếp tục lịch trình định sẵn.

Tới ba giờ chiều, Gia Hưng và Anh Tuấn đang ngồi ở quán cà phê vỉa hè nọ, thư thái tận hưởng mùa đông bằng hai cốc cà phê nóng ấm.

"Mày ở bên đó cũng không thoải mái gì. Tao thấy mày gầy như xác ve luôn rồi." Tuấn đặt cốc cà phê xuống, tập trung quan sát Hưng.

Anh chàng lười nhác nhìn về đứa bạn, khẽ mở lời: "Đất khách quê người mà, làm sao bằng nhà mình được."

"Bây giờ mày cũng về rồi, công việc cũng ổn định." Đột nhiên Anh Tuấn đặt tay lên đùi, bộ dạng vô cùng nghiêm túc. "Thế mày còn định lông bông đến bao giờ nữa? Không định có người yêu gì à?"

Gia Hưng không biết đáp lại thế nào đành quay mặt đi, đưa cốc cà phê lên miệng nhấm nháp.

Tuấn vỗ vai anh chàng, giọng điệu rắn rỏi nói: "Nếu không chịu được nữa thì buông đi. Dù sao mày cũng vẫn còn thời gian, vẫn có thể tìm..."

"Không." Gia Hưng đáp lại rất quả quyết dù cho ánh nhìn vẫn đá qua chỗ khác.

Anh sau đó thả lỏng cơ thể, lặng lẽ thở dài:

"Không bỏ là không bỏ. Cùng lắm là không yêu ai nữa là được. Độc thân cũng vẫn tốt chán."

Anh Tuấn khoanh tay lại, cố gắng phân tích biểu cảm trên gương mặt của chàng trai ấy.

Anh có hai người bạn, một là đứa cứng đầu lại thích thử thách, đứa còn lại thì kiên trì đến mức khờ khạo. Chuyện tình yêu của hai con người ấy không khúc khuỷu thì cũng là đường sông dài vô tận, khó mà tới đích.

"Thôi cũng được." Anh Tuấn lại lên tiếng. "Thực ra tao thấy mày không phải là không có cơ hội. Mấy năm nay không thấy chị thằng Hoàng để ý đến ai, cũng như mày ý, tập trung hoàn toàn cho công việc."

"Thế nhưng không phải vì thế mà mày cứ chần chừ mãi, mày có nghe không? Người ta dù sao cũng có rất nhiều vệ tinh, không thể nào dựa vào tiếng tăm của mày mà buông lỏng cảnh giác được. Biết chưa?"

Gia Hưng dĩ nhiên hiểu hết những gì Tuấn cố gắng trình bày, gật đầu qua loa vài cái.

"Tao biết rồi."

Anh Tuấn nhìn đứa bạn một hồi, vỗ nhẹ vào lưng anh chàng: "Phấn chấn lên. Tao cũng không muốn khuyên ngăn gì nữa nhưng mày đã cố gắng đến giờ rồi thì đi tiếp vài bước nữa. Đừng để công sức bị lãng phí."

"Ừm."

Thành thật với chính mình là anh chưa từng mong ước sẽ nhận được hồi đáp. Giấc mơ ấy vẫn sẽ chỉ nằm trong mộng, Hưng không cố chấp hay cố biến nó thành hiện thực.

Nếu như có duyên, ắt sẽ thành đôi. Còn không thì cũng chẳng sao cả.