Nghien Nàng

Chương 3: Nàng




Con ngươi ngạo nghễ của thiên tài mới chớm nở đã bị dập tắt với chất giọng lanh lảnh và trong veo như suối chảy phía sau.

"Ơ kìa, ai đấy nhỉ? Sao quen mắt quá?"

Minh Hoàng không cần phải nhìn mặt cũng đoán ra được nhân tố bí ẩn, bàn tay lại đưa lên vuốt tóc một cách khoa trương.

"Bớt làm màu lại đi! Sắp thành bông hoa giả rồi đấy."

"Có giỏi lên mà làm mẹ tôi đây này!" Minh Hoàng gằn giọng, chiếu tia nhìn sắc bén vào cô gái phía sau lưng. Huệ Chi chẳng biết từ bao giờ đã chống nạnh tức tối về phía anh, bộ dạng ương bướng không kém cạnh gì.

Đây là dấu hiệu cho chiến tranh, Gia Hưng cảm nhận rõ rệt được điều ấy. Mỗi lần giáp mặt với Huệ Chi, Minh Hoàng không cãi cọ cũng ít nhất lườm nguýt tới mấy lần. Nếu như Hoàng tạm bỏ đi sự khác biệt về giới tính thì hai con người nọ đã lao vào "giao hữu" từ lâu rồi.

Có điều vấn đề cá nhân đó của Minh Hoàng không hề liên can tới Gia Hưng, cậu chỉ lẳng lặng đứng dậy, con ngươi lười nhác tập trung vào lối ra phía trước.

"Đi." Minh Hoàng cũng đứng dậy sau đó, hướng thẳng sải chân dài khỏi phòng thể chất.

Gia Hưng bước theo sau tấm lưng Minh Hoàng, ngay khi cơ thể lướt qua Huệ Chi, cậu đã phải nán lại một nhịp để né cái đụng chạm thừa thãi ấy. Hưng được biết tới là chàng trai lịch sự và biết ý, tới cái mức chưa hề tiếp xúc quá đà với bất kì ai ngay cả bạn cùng giới. Vì thế mà hành động cố tình tiến tới của Huệ Chi được cậu xếp vào hạng cần né tránh dù cậu không hề bày tỏ cái nhìn quá bực bội với cô gái.

"Xin phép." Gia Hưng lịch sự đáp lời nhưng cái nhìn lạnh nhạt khiến Huệ Chi bất giác lùi lại.

"Nhanh lên nào!"

Rất nhanh chóng, chàng trai lướt qua cô gái kia mà tiếp bước sau lưng Minh Hoàng, ngó lơ cái bạn học với biểu cảm đơ cứng kia.

Hai nam sinh nọ rảo bước rất nhanh trên cái trục hành lang rộng, chẳng bao lâu đã chạm tới cửa lớp học. Đến tận lúc này thì Minh Hoàng mới phá vỡ đi cái tĩnh lặng kéo dài bằng câu nhận định chắc nịch:

"Cậu ta thích mày đấy. Nhìn ra không?"

Gia Hưng khựng lại ngay vì thông tin bất ngờ kia, có điều cậu chỉ gật đầu lấy một cái hờ hững, tựa như câu chuyện kia không dính dáng tới mình.

"Nhưng tao không thích." Hưng đáp lại cụt ngủn.

Cậu là đứa yêu ghét rất rõ ràng, không muốn thì không tiến tới, chẳng bao giờ có chuyện cậu cố ý tiếp cận những người bản thân khó chịu. Huệ Chi nổi tiếng là người đào hoa và tiếng tăm chẳng tốt, Gia Hưng cũng từng chứng kiến nhiều hành động quá lỗ mãng của Chi nên không muốn kết thân.

"Ừm. Vậy thôi." Minh Hoàng cũng không bày tỏ sự kinh ngạc trước thái độ của Hưng.

Chỉ hai tích tắc sau, Minh Hoàng lại lên tiếng: "Tao định nhắn với chị tao trưa nay gọi mày đến nhà. Mày thấy được không?"

Cái cách Trần Minh Hoàng đổi chủ đề còn nhanh hơn cái cách Huệ Chi thay mục tiêu trêu chọc.

Gia Hưng dừng lại vài ba giây suy ngẫm rồi đáp lại: "Nếu chị mày không có vấn đề thì tao cũng không."

Hoàng gật gù, bàn tay đã lôi ra cái điện thoại khá xịn sò. Sau một hồi gõ tin nhắn và chờ đời, cuối cùng thì anh mỉm cười đầu ưng ý, còn giơ ngón tay cái với Hưng.

"Bả oke rồi. Trưa nay tan học mày về cùng tao luôn, ăn mì mãi chắc chắn ngán tận cổ rồi."

"Chị mày mến khách nhỉ?" Hưng chỉ thuận miệng khen lấy một câu, kết quả chẳng hiểu vì sao lại bị Hoàng đạp cho một cái. Minh Hoàng cau có đáp lời: "Dĩ nhiên. Chị tao không tốt thì ai tốt."

Trống trường vừa dứt thì bóng dáng hai cậu học sinh đã có mặt ngay phía cánh cổng, băng qua đoàn xe tấp nập. Nhà Hoàng cách trường chừng ba phút đi bộ nên không phải xa xôi, có điều thời tiết oi ả của mùa hạ khiến quãng đường như bị kéo dài thêm mấy lần.

Quen Hoàng tính đến nay cũng gần một năm, những chuyện cơ bản về Hoàng có lẽ Hưng nắm được đôi chút. Theo như người khác bàn tán và vài ba lần từ Hoàng thì mẹ anh mất cách đây chừng chục năm, bố anh cũng tái hôn sau đó không lâu. Nhìn chung gia đình không có khúc mắc hay mâu thuẫn nhưng bố mẹ đều vào Nam làm ăn nên hai chị em Hoàng sống chung với nhau ở căn hộ tại trung tâm thủ đô.

Nghe tới "căn hộ tại trung tâm thủ đô" thì chắc hẳn ai cũng nhận ra được gia cảnh có phần "nhiều nhặn" của bạn Trần Minh Hoàng. Có điều nếu muốn có cái nhìn tổng quan nhất, chi tiết nhất thì cứ phải đến trước căn hộ của chị em Hoàng như Gia Hưng đây.



"Chỉ có hai chị em mày sống ở đây thôi á?"

Trước thái độ kinh ngạc của Hưng, Hoàng chỉ thờ ơ nhún vai: "Chẳng lẽ còn ở với ma? Nơi này cũng rộng, xung quanh nhiều chỗ tiện lợi. Nhìn chung khá ổn."

Minh Hoàng mở cửa nhà rồi đẩy Gia Hưng vào trước, bản thân khi đã đóng cửa và cất giày gọn gàng thì mới tiến vào trong.

Anh ngoái nhìn căn nhà một lượt rồi vác cặp sách hướng về phòng ngủ, quay đầu lại nói với Hưng lời cuối:

"Chị tao chắc sắp về rồi. Mày cứ ngồi ngoài nghỉ một lát đi. Tao phải thay quần áo cái đã."

Gia Hưng gật gù ưng thuận, chờ cho Hoàng đi khỏi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cậu đặt người lên chiếc sa lông mềm mại, cơ thể nóng bức từng bước được cải thiện nhờ vào khí mát lạnh từ điều hoà hai chiều.

Minh Hoàng chẳng biết là cố ý hay vô tình nhưng bộ dạng hờ hững khi nói về căn hộ "hạng sang" này không vừa mắt Hưng một chút nào. Chỗ cậu sống không có nổi một cái TV hoàn chỉnh chứ đừng đem đi so với nơi này, từng món nội thất cho tới cách bày trí đều tao nhã và đẹp đẽ lạ thường.

Gia Hưng ngắm nghía xung quanh, trong lòng phải tự cảm thấy xúc động. Không ngờ đứa bạn duy nhất cậu có, còn là bạn thân đang nằm trong diện có thể là thiếu gia. Minh Hoàng mà thực sự là con nhà giàu có thì Hưng nhất định sẽ đối xử với anh như vua chúa, phục tùng hết mình.

Vào khi tâm trí cậu còn đang lơ lửng trên tầng mây thì âm thanh bất chợt đã gián đoạn lời cảm thán âm thầm. Cánh cửa nhà từng bước đóng lại và đến khi bóng dáng ấy hoàn toàn nằm trước mắt, Hưng nhận ra bản thân đã đơ cứng lại từ rồi.

Người con gái lặng lẽ tiến tới, trên mình chỉ khoác tạm bợ chiếc áo đơn giản cũng đủ giữ chặt ánh nhìn của bao người.

Nàng không chỉ đẹp mà rất đỗi kiêu kì. Gương mặt nàng diễm lệ và thanh thoát, ngũ quan nổi bật kết hợp hài hoà góp phần nhào nặn ra một dung mạo sắc sảo. Đặc biệt nhất trên khuôn mặt nàng là đôi mắt sáng như vì tinh tú, ánh lên cái nhìn tinh anh và thông tuệ hiếm thấy. Người con gái ấy tổng quan đem đến sự thông minh và cương nghị, đồng thời cũng chẳng kém phần mềm mại, lộ ra vẻ "liễu yếu đào tơ".

Cô gái vừa chợt thấy Gia Hưng thì con ngươi mở to, có điều rất nhanh chóng đáp lại bằng điệu cười duyên dáng.

Cô bước lại gần, ưu ái chìa bàn tay: "Em chắc hẳn là bạn của Hoàng. Chị là Hân, chị gái của Hoàng."

Giọng nói êm ả rót vào tai chàng thiếu niên như đường mật, không cần khoa trương, chẳng cần sến sẩm cũng đủ làm nhịp đập trong Hưng trễ đi trông thấy. Cậu vốn không tin vào cái người ta gọi là "yêu từ cái nhìn đầu tiên", nhưng giờ thì lí trí bình thường kiên định như núi của cậu cũng đã chấp nhận lung lay.

Gia Hân thấy Hưng không đáp lại, còn tưởng cậu ngại tiếp xúc. Cô gái vui vẻ thu tay về, nét nhìn vẫn còn nguyên vẻ niềm nở.

Gia Hưng lúc ấy mới sực tỉnh, hắng giọng lấy một cái: "Em là Hưng, Lê Gia Hưng, là bạn của Hoàng. Cảm ơn chị về bữa ăn ngày hôm nay."

Đôi mắt của Gia Hưng lúc ấy sáng vô cùng, hoạ ra cả thắng cảnh với đầy đủ hoa cỏ và ong bướm; rực rỡ và thơ mộng chạm tới cả người con gái.

Gia Hân chỉ lẳng lặng lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: "Không có gì. Chị còn phải cảm ơn em vì chịu chơi với Hoàng ấy chứ."

"Chuyện này em phải cảm kích Hoàng nhiều hơn."

Hưng còn hướng tầm nhìn về phía cô gái, chẳng biết từ bao giờ đã chạy lại giúp Hân khuân vác túi đồ. Cô gái thản nhiên bày biện mặt bàn, hành động vô tư không có chủ đích, ấy thế mà từng cử chỉ đều tao nhã, cứ thế đi vào con ngươi của chàng trai.

"Em không biết Hoàng có chị, em còn tưởng Hoàng là con một." Hưng bị cuốn dần vào trong bầu không khí thoải mái, vô thức bắt chuyện.

"Hoàng mà là con một thì còn bê tha hơn nhiều. Cũng may nó có bạn, chị còn nghĩ nó sẽ kết thúc năm cấp ba mà chẳng có nổi một người trò chuyện."

"Đừng có mà khinh thường người khác!"

Cánh cửa phòng của Hoàng bật mở, anh bước ra với cái khăn tắm choàng trên cổ, mái tóc vẫn còn ướt đẫm khi vừa tắm xong. Minh Hoàng cau mày nhìn chị, chưa gì đã nhận về điệu cười mỉa đặc trưng của Hân.

"Làm như có mình chị biết kết bạn vậy. Em ở trường hơi bị nổi tiếng đấy." Hoàng ngồi phịch xuống cái ghế cạnh bàn ăn, lắc mạnh đầu làm nước văng tung toé.

"Đau em!"

Kết quả của hành động tuỳ tiện là một cái cốc đầu đau điếng làm Minh Hoàng nhăn nhó cau mày rồi hậm hực quay đi. Ở ngoài thì Hoàng có cộc cằn, có nóng nảy nhưng chưa bao giờ Hưng thấy Hoàng hành xử trẻ con như vậy.

"Mày đừng có nhìn thế. Ghê lắm!" "Kệ tao đi."



Hai cậu trai lại bắt đầu cãi nhau nhưng mấy lời qua tiếng lại kia chẳng lọt vào tai của cô gái. Gia Hân vẫn tiếp tục bày biện bàn ăn cho đến khi đôi mắt va phải vào tấm lưng đã đẫm mồ hôi của Gia Hưng.

"Em có mang quần áo thay không? Để mồ hôi trong phòng lạnh dễ bị ốm lắm."

Gia Hưng đột nhiên khựng lại, bàn tay đưa ra phía sau chạm phải cái gáy lấm tấm mồ hôi.

"Hửm?" Gia Hân nghiêng đầu. "Em có mang không?"

Gia Hưng xua tay: "Em không sao đâu. Dù sao ăn xong là em về ngay."

"Chiều hai đứa không có tiết, ở lại một lát cũng được. Em cứ lấy áo của Hoàng đi."

Minh Hoàng hai tay còn lia lịa trên màn hình điện thoại nhưng nghe thấy chị nhắc đến tên là lập tức đứng dậy. Bàn chân nhanh nhảu đạp lấy Hưng để kéo cậu theo sau.

Hưng biết không thể từ chối được nữa nên nhanh chóng chạy theo Hoàng, trước khi bước vào trong phòng, gương mặt tuấn tú còn quay lại.

Cô gái ấy nghiêm nghị là thế nhưng cứ hễ khi đôi môi hồng hào cong lên là hiện ra chân dung mĩ nhân phong nhã và mê hoặc, một vẻ đẹp trầm lắng tựa mặt hồ lặng sóng giữa thu.

"Mày có nghe không đấy?" Tiếng Minh Hoàng vang tới màng nhĩ của Hưng đầy thô bạo khiến cậu giật mình.

Hưng lặng lẽ xoa dái tai nhìn thằng bạn: "Đây. Tao biết rồi."

Minh Hoàng nhíu mày khó hiểu, bàn tay không rời khỏi điện thoại song vẫn phàn nàn: "Mày cứ bị làm sao ấy. Chuẩn bị ăn rồi mà vẫn còn lơ đễnh."

"Tập trung vào hộ tôi. Còn muốn ăn thì nhanh tay cất cái điện thoại đi." Gia Hân bất chợt lên tiếng.

"Em đang giữa trận mà. Chị cứ ăn đi."

Lần nào cũng vậy, Minh Hoàng một khi mà vào giữa trận trò điện tử nào đó thì ít nhất kéo dài cả tiếng đồng hồ, ăn uống hay ngủ nghỉ đều có thể bỏ qua. Gia Hân mấy lần đầu còn nhắc nhở nhưng bây giờ lực bất tòng tâm, miễn cưỡng để mặc anh.

"Kệ nó đi." Cô nàng thì thầm với Gia Hưng.

"Vâng." Gia Hưng chỉ gật gù.

Hưng đưa mắt nhìn xuống bàn ăn, chỉ một thoáng quan sát cũng nhận ra sự chênh lệch rõ rệt giữa bữa ăn này với đống mì ăn liền ở nhà. Đã quá lâu không có một bữa đầy đủ cộng thêm với sự mệt mỏi do thời tiết nên bụng dạ Hưng cứ cồn cào không ngừng. Sự chú ý vì thế chiếu thẳng tới đĩa gà nướng, món ưa thích của cậu.

Minh Hoàng vừa mới xong xuôi một ván, đôi đũa mới nhấc lên đúng hai giây đã phải hạ xuống bởi tiếng ho sặc sụa của đứa bạn.

Anh lập tức quay sang, vỗ lấy lưng của Hưng: "Mày không sao đấy chứ?"

Gia Hưng vốn muốn đáp lại nhưng âm thanh chẳng thể bật khỏi họng, khoé mắt đỏ còn ngấn nước vì cơn ho kéo dài không dứt.

Khi mà Hoàng vẫn còn gặng hỏi vô nghĩa thì cô nàng nọ đã chạy vào bếp lấy cốc sữa tươi, còn lấy thêm cả một cốc đá lạnh đặt lên mặt bàn.

"Cẩn thận kẻo sặc nhé."

Hưng gật gù đón lấy, đưa toàn bộ lượng sữa thơm béo vào sâu trong cơ thể. Cơn bỏng rát và ngứa ngáy từng chút được dập tắt, sau cùng chàng trai đã ngừng ho.

"Xin lỗi em. Chị với Hoàng hay ăn cay hơn bình thường, lần này vô ý không hỏi sở thích của em. Em thấy sao?"

Gia Hưng tay không buông cốc sữa nhưng đầu đã lắc lia lịa: "Em không sao. Tại em không dặn trước, chị đừng để ý."

"Nếu cần thêm sữa thì bảo chị."