Nghien Nàng

Chương 18: Tình nào cũng gian nan




Thời gian sau trời không còn nóng nữa, gió thu mang theo khí trời mát mẻ, che lấp dần tiết trời đặc trưng của mùa hạ.

Gia Hưng xong việc ở trường thì quay về nhà ngay, không quên ghé vào cửa hàng tiện lợi gần nhà để mua vài ba món đồ cần thiết.

"Anh là anh Hưng ạ?"

Chàng trai giật mình quay đầu lại, gặp ngay hai cô bé cấp ba còn ngập ngừng.

Chỉ qua một tháng bắt tay vào vlog mà cậu nhận về không ít lượt tương tác, tài khoản từ đó cũng mang về quá mười nghìn lượt theo dõi mới, chủ yếu là người trong trường.

Cậu cùng hai cô bé kia chụp một kiểu ảnh, thái độ đối đáp luôn lịch sự nên không tạo cảm giác khó chịu hay quá gượng gạo.

"Anh quay với bạn là nam hay nữ ạ? Anh mà có người yêu rồi thì đúng là tiếc ghê." Một cô bé tự nhiên hỏi han.

"Bạn anh hơi ngại lên hình nên anh xin phép giấu kín. Cảm ơn hai đứa nhé."

Cậu cúi đầu một cái rồi rời sang khu vực khác, vẫn còn loáng thoáng nghe thấy hai cô bé trò chuyện thêm một vài câu.

Thành quả gặt hái được một chút cũng khiến cậu mừng rỡ, từ quãng đường cho đến khi về nhà đều thư thái vô cùng.

Tối đó cậu học hành đều dễ dàng, chẳng màng quan tâm tới thời gian. Đến khi con mắt nhíu lại vì buồn ngủ thì cậu mới mệt nhoài vươn vai, dọn dẹp bàn học để chuẩn bị lên giường nằm nghỉ.

Bàn tay cậu vớ lấy điện thoại kiểm tra thông báo lần cuối cùng, đột nhiên đôi mắt trợn to, hất văng đi toàn bộ điều tích cực trong ngày.

[Mẹ: "Mẹ tìm hiểu về học bổng rồi. Bây giờ đi là tốt nhất, năm sau cơ hội không nhiều đâu. Mẹ có người bạn cũ hiểu biết nhiều, học phí có thể từ từ sắp xếp được."]

Từ khi phát hiện cậu học trái ngành nghề bản thân ao ước, mẹ cậu đã chuyển thì việc đốc thúc sang ép buộc cậu đi du học cho bằng được.

Cậu cũng vì chuyện này mà tranh cãi với mẹ mấy lần. Học hành ở trong nước đã rất ổn rồi, có đi du học thì cũng chỉ nên trao đổi vài tháng tới nửa năm, cậu thật sự không muốn rời Việt Nam tới mấy năm sau cũng chưa thể quay về.

Hưng bỏ ngang đống ngổn ngang trên mặt bàn mà lao thẳng tới giường, đôi mắt kiệt quệ sức lực nhắm nghiền lại. Đầu óc cậu luôn nặng trĩu, hiện giờ thì rối tung lên lại mờ mịt như quãng thời gian cấp ba.

Trước đó thì cậu là đứa sống không mục tiêu cũng không có lí tưởng nhưng giờ đã khác. Cậu có ước mơ để theo đuổi, có việc làm mà phấn đấu, đặc biệt có nơi hướng tới.

Cậu thật sự không muốn đi.

Đó là buổi sáng Chủ Nhật hiếm hoi Gia Hưng có ngày nghỉ trọn vẹn, ý định sẵn có là dành phân nửa buổi sáng để ngủ nướng. Ai dè đồng hồ còn chưa điểm tới tám giờ bên bên ngoài đã truyền tới tiếng chuông hối hả.

Chàng trai nhăn nhó ngồi dậy, khó khăn nhấc từng bước chân tới cửa ra vào. Căn hộ này là cậu mới chuyển tới không lâu, diện tích và hành lang rộng rãi hiện tại còn chưa quen nên có mấy lần là đâm sầm vào góc nào đó.

Bàn tay mò mẫm tới tay nắm cửa, bây giờ điều cậu muốn nhìn thấy nhất là gì cậu chưa hình dung ra, có điều không bao giờ là bộ dạng hống hách của tay tuyển thủ "nghiệp dư" đó.



Trần Minh Hoàng chống tay bên hông, ba tháng không gặp mà Hưng đã cao hơn hẳn, chỉ còn thiếu một chút là ngang bằng với anh.

Anh chàng nheo mắt, đạp vào thằng bạn thân một cái: "Mày dừng phát triển đi. Có phải nấm đâu mà gặp nước là cao lên thế."

Hưng cách mười giây trước còn nhíu cả mắt lại, bây giờ bị đá một cái đau điếng nên sực tỉnh.

Cậu khuỵu gối xuống đất, mồm xuýt xoa: "Đây là cách mày chào đón bạn mày hả? Thiếu chuyên nghiệp thế."

Minh Hoàng chẳng buồn đáp lại, ngang nhiên xách toàn bộ túi đồ và vali bước vào trong căn hộ của Hưng.

"Nơi này không tồi. Có mắt nhìn đấy." Anh còn ung dung ngắm nghía như thể chính là nhà mình.

Chàng trai đóng cửa chính lại, miễn cưỡng để yên cho Hoàng tự ý lục lọi. Dẫu sao cậu cũng là người bạn tốt, cậu mà không dung túng cho Hoàng thì đúng là không còn nơi nào để anh chàng ấy tung hoành.

"Mày còn định bay đi bay về bao nhiêu lâu? Đâu thể cứ cách hai ba tháng lại tốn tiền máy bay." Hưng lên tiếng, bắc ghế ngồi trước mặt bàn.

Minh Hoàng đặt balo một cái "phịch" của nền nhà, đưa bàn tay lên vuốt tóc: "Không chắc. Bao giờ có việc thì vào chứ mày hỏi thế tao trả lời thế nào."

Gia Hưng tiếp lời: "Học hành cũng phải để ý một tí. Có tiền thi lại môn nhưng cũng phải có mặt đầy đủ, xin nghỉ mãi là khỏi tốt nghiệp."

"Thì tao biết thế, trước mắt tao cũng định tập trung nốt mấy năm đại học. Xong xuôi chuyện kia tính tiếp."

Sau đó Hoàng dừng lại một hồi như thể đang ẩn giấu tâm sự nào đó.

Hoàng không phải đứa hay che giấu, chí ít mấy năm chơi với Hoàng đã cho Hưng biết điều đó. Đúng như cậu nghĩ, chỉ hai phút im lặng, Minh Hoàng cuối cùng quyết định không thể che đậy tâm sự mãi.

Anh thở dài: "Chắc... chắc tốt nghiệp xong tao chuyển vào Sài Gòn luôn."

Chàng trai như bị ném xuống dưới làn nước đá lạnh toát, cơn buồn ngủ theo nước cuốn bay đi mất, không còn một chút lưu luyến.

"Mày định chuyển vào đấy luôn? Cả bố mẹ mày rồi đến mày vào đấy thì Hân ở đây với ai?"

Đó cũng chính là khúc mắc lớn nhất trong quyết định này của Minh Hoàng. Anh thừa hiểu chị gái không bao giờ rời khỏi thủ đô, nếu có cũng chỉ là du lịch hay thăm hỏi bè bạn. Bây giờ anh cũng chuyển đi chẳng khác nào Gia Hân phải sống một mình mà anh lại chẳng muốn như vậy tẹo nào.

Anh ngồi xuống đối diện Hưng, nặng nhọc đưa tay lên xoa gáy.

"Chắc phải nhờ mày nhiều." Anh bình thản nói.

Gia Hưng cười khẩy một cái khó chịu, lẳng lặng xoa khớp tay: "Mày làm sao đấy? Tao tốt nghiệp xong chưa chắc còn ở đây. Mày định nhờ vả thì cũng nghĩ kĩ một tí đi chứ."

"Tao quên, mày là dân Hải Phòng."



Đầu óc mới sáng ra chưa có năng lượng đã mụ mị vì nhiều vấn đề nan giải. Sức người dẫu sao cũng là có hạn, hai chàng trai nọ quyết định sẽ dắt nhau đi ăn sáng trước, xong xuôi sẽ bàn bạc sau.

Thời tiết sang đông cũng chẳng khắc nghiệt, có gió lạnh, không khí có hạ thấp hơn nhưng cũng chẳng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Chàng trai tựa lưng vào ghế, cơ thể khoác lên chiếc áo len màu be dịu dàng tự động khiến gương mặt ấy mềm mại hơn vài phần.

Gia Hưng lười nhác nhìn đứa bạn, đôi mày nhíu lại đầy bực bội:

"Mày ra đây ăn hay luyện cơ ngón tay. Bỏ đi."

"Bỏ đi" của Hưng ở đây có tới hai lớp nghĩa và Minh Hoàng hiểu hết cả hai.

Anh chàng nhăn nhó thả điện thoại xuống bàn, vớ lấy cốc nước. Đến tiết trời lạnh lẽo cũng không khiến cơn nóng giận của anh nguôi ngoai.

Không phải chỉ lần này mà kể từ nửa cuối kì một năm thứ nhất đại học, chưa một lần nào cùng đi ăn mà Hưng thấy Hoàng thực sự thoải mái. Thông báo điện thoại kêu liên hồi, tốc độ nhắn tin nhanh không phải vì háo hức mà phần lớn là do tức giận, Minh Hoàng đã va phải vực thẳm nào rồi.

"Công việc mày cần làm rất đơn giản, đó là mở to cái mắt ra. Sinh viên ưu tú của Bách Khoa mà đi mù quáng trong tình cảm không thấy buồn cười à? Thà mày đâm đầu vào học hành tao thấy còn dễ nhìn hơn." Gia Hưng gằn giọng.

Minh Hoàng đã bực bội còn bị mắng nên nóng nảy hơn bao giờ hết:

"Nói thì dễ lắm, mày thử lao đầu vào đi thì biết. Cái đồ không biết yêu là gì."

"Ơ hay, đừng có lôi tao vào." Hưng phản ứng lại ngay. "Chuyện mày thấy cờ là lao đến bất chấp xanh đỏ không phải lỗi của tao. Với cả tao biết yêu là gì nên không cần mày phải dạy."

Minh Hoàng rõ ràng là ngờ vực không tin. Anh quen Hưng lâu đến như vậy cũng chưa từng thấy cậu nhắc đến cô gái nào, người khác giới duy nhất anh hay nghe cậu kể lể không ngớt cũng chỉ có chị gái của anh.

Gia Hưng cũng không biết nên cảm kích hay thất vọng khi ông trời ban tặng cho thằng bạn của cậu cái tính vô tâm, hờ hững như vậy. Nếu đặt người khác ở vị trí của Hoàng, cậu cam đoan chưa đầy ba tháng sẽ nhận ra cậu mê mẩn Gia Hân tới nhường nào chứ không phải tốn ba năm vô nghĩa như Hoàng.

"Ai tin." Hoàng kết luận là Hưng đang nói dối. "Đến nói chuyện cũng đứng xa cả mét như mày thì biết thích ai bao giờ."

Cậu lấy tay day trán, âm điệu nhẹ nhàng hơn trước: "Tao không muốn cãi nên thôi vậy. Dù sao đi nữa đối tượng của tao là có thật và là người rất tốt. Nên là mày cũng phải xem lại quan hệ tình cảm của mày đi, tao thấy để lâu không ổn đâu."

"Thì cũng là con người phải có người này người kia. Mày đừng đặt ai cao quá, với cả bọn tao cũng chỉ là cãi vã mấy câu. Nặng nhọc gì đâu, đừng quan tâm." Tâm trí Minh Hoàng vững chãi còn hơn núi, là ai cũng không thể lay chuyển.

Hưng cũng không còn sức lực đôi co, vì là bạn bè thân thiết nên cậu mới khuyên nhủ một hai câu. Dù sao tính tình của Hoàng cậu cũng hiểu, không phải người khéo léo hay điềm tĩnh thì rất khó thành đôi với anh. Chỉ sợ chuyện yêu đương của anh chàng này cũng không khá khẩm hơn cậu là bao.

"Có chuyện gì thì cứ gọi cho tao. Chỗ anh em cũng thoải mái hơn, mày kể gì cũng được." Hưng lên tiếng.

Minh Hoàng bật cười không ra tiếng: "Yên tâm. Tao không phải đứa luỵ tình, quá giới hạn thì tao sẽ tự ngưng thôi."

"Thì cứ mong là thế đi."