Màn đêm đằng đẵng rồi cũng lụi tàn, báo hiệu cho buổi sớm xuất hiện. Không khí náo nức của ngày lễ bế giảng thấm đượm khắp chốn, vẽ ra dáng dấp của ngày hội vui vẻ và náo nhiệt cho mỗi học sinh.
Ngày lễ ấy còn quan trọng hơn với lứa cuối cấp, nhất là đám học sinh độ mười bảy, mười tám khi phải chia tay tuổi thanh xuân, tuổi học trò với biết bao kỉ niệm sau mười hai năm gắn bó. Học sinh khối mười hai của ngôi trường ấy đã có mặt đầy đủ, chỉnh tề trong bộ áo dài trắng thướt tha của nữ sinh hoặc áo sơ mi phẳng phiu của đám con trai nghịch ngợm.
Và dù đang hoà chung không khí nô nức, trên khoảng sân trường rộng rãi vẫn luôn có những góc thưa thớt dành cho những cô cậu không thích chốn tấp nập và ở đây chính là Minh Hoàng và Gia Hưng.
Anh chàng mang tên Trần Minh Hoàng lần nào cũng chiếm trọn ánh mắt với diện mạo ưu tú cùng vẻ lạnh lùng. Mái tóc bù xù thường ngày được anh đích thân chải chuốt cho gọn gàng còn khiến anh càng lịch lãm hơn.
Người ta đã đúc kết ra được một chân lí đó là "trai đẹp thường đi theo bầy" quả là không sai.
Có một Minh Hoàng thì phải đi cùng với một Gia Hưng. Hưng không góc cạnh và sắc sảo như Hoàng, trái lại trong chiếc áo sơ mi trắng, cậu hiện lên với vẻ mềm mại và thơ mộng tựa thần tiên. Nhắc sắc ấy huyền ảo, bay bổng và vô thực, lại càng xao xuyến lòng người với ánh nhìn chất chứa men say kích thích, chỉ cần nhìn một lần là nhớ mãi.
Gia Hưng chỉnh trang lại chiếc cà vạt của mình, bộ dạng lơ đễnh có phần mệt mỏi. Chính cái thái độ khác lạ đó của cậu đã khiến Hoàng nảy ra nghi ngờ.
Những ngày gần đây Hưng rất ít sang, thậm chí cả ba ngày nay còn không tới lấy một lần. Mỗi lần gặp Hưng trên lớp thì anh chỉ thấy cậu cắm mặt giải đề, giải lao cũng sẽ lao đầu vào tiếng Anh hay tiếng Pháp gì đó. Tóm lại thời gian Hưng dành cho việc học còn nhiều hơn cả chị gái "mọt sách" của anh.
"Này, mày còn sống nổi không?" Minh Hoàng nhăn mặt, đấm vào vai Hưng một cái. "Học nhiều như thế thì phát bệnh đấy. Sức mày thừa điểm vào mấy ngành xịn luôn rồi ấy chứ."
Gia Hưng xoa lấy cái chỗ vừa bị đánh trúng, hậm hực đá lấy Hoàng một cái: "Mày cũng học đi. Suốt ngày điện tử mới phát bệnh ý."
"Kệ tao. Chí ít tao biết bản thân thừa sức đỗ đại học." Minh Hoàng chỉ bằng đúng một hành động của Hưng là quên khuấy đi mấy dòng suy nghĩ vừa rồi. Nói Hoàng vô tâm thì hơi quá lời, song đúng là anh chẳng biết để ý hay tinh tế với ai cả.
Gia Hưng lúc trước còn than vãn về tính hờ hững của Hoàng, bây giờ lại phải thầm cảm tạ. Nếu Hoàng tò mò hơn thì anh đã chẳng giấu được mấy vụ việc với mẹ, đến lúc đó lại nảy sinh nhiều chuyện rắc rối hơn.
Cậu nhét bàn tay tay vào túi quần, hất cằm về phía Minh Hoàng: "Đi thôi."
Buổi lễ bế giảng dài dòng với lời phát biểu đã chấm dứt, chừa thời gian cho khối mười hai chụp ảnh tốt nghiệp.
Ngôi trường nọ xôm lắm, từng tốp học sinh khác lớp cứ túm tụm lại với nhiều kiểu tạo hình hết sức nhí nhảnh và hài hước, hoạ ra khung cảnh hoài niệm dành cho bất kì ai có năm cấp ba hạnh phúc.
Hạnh phúc với ai thì không biết, chỉ hiểu rằng với hai con người kia thì năm học ấy không có lấy niềm vui. Cho nên hai nam sinh chỉ đứng cạnh nhau ở lớp mình, chờ đám bạn cùng lớp xem ảnh vừa chụp.
"Ê, kia là học sinh trường mình hả? Lớp mười một?" "Đâu phải đâu." "Hình như là vậy mà. Nhưng sao lạ quá vậy?" "Xinh ghê ấy! Nhất là người tóc đuôi ngựa ấy!" "Đúng đó."
Đột nhiên tiếng xôn xao vang lên đầy rôm rả, kéo theo sự chú ý của cả một tốp đông đảo nọ.
Giữa toán học sinh với tà áo dài trắng thướt tha là hình ảnh một nhóm học sinh trong chiếc áo sơ mi ngay ngắn, rạng rỡ và ưu tú. Nổi bật nhất trong vài học sinh nọ là cô gái buộc tóc cao và cao ráo với gương mặt khả ái. Cô nàng toát ra vẻ anh tú và thông minh, khuôn miệng xinh xắn hoạ ra chân dung vừa thanh tao lại kiêu sa. Lớp trang điểm nhẹ không hề nhạt nhoà, ngược lại còn tô vẽ đậm cho đường nét thêm phần sắc sảo.
"A! Nữ thần của tao!" Anh Tuấn phi thẳng ra chỗ Minh Hoàng đang đứng, nhảy chồm lên vai của chàng trai làm anh suýt ngã.
Nhờ vào tiếng la thất thanh của Bùi Anh Tuấn mà mấy đứa học sinh khác nhốn nháo chạy tới. Chúng nó dường như đã quên khuấy đi mất ác cảm dành cho Minh Hoàng, cứ thẳng mặt anh chàng mà ồn ào như bầy ong vỡ tổ.
"Ê chị mày hả?" "Sao giấu các bạn? Tệ quá." "Đúng đấy, mày tệ quá!"
"Im hết đi!" Minh Hoàng vùng vằng thoát khỏi "xiềng xích" từ lũ bạn nhưng bất thành, cuối cùng cũng mặc tụi kia "tra tấn".
Tín hiệu cầu cứu của Hoàng không thể với tới được Hưng vì sự tập trung, đúng hơn là mọi giác quan của cậu chỉ hướng tới nơi ấy. Có lẽ vì thích, có lẽ vì trái tim biết rung động nên là mỗi khi nhìn thấy cô, toàn bộ gánh nặng, tiêu cực của cậu đều biến mất. Bóng đêm len lỏi nơi lồng ngực trống vắng bị ánh sáng xâm lấn, tóm lấy tâm hồn Hưng bằng sự ấm áp.
Gia Hân ân cần vẫy tay với cậu, từ phía xa xăm cũng có thể nhìn thấy ánh mắt sáng như vì sao của cô gái.
Bàn tay gõ nhẹ lên vai, cô bạn tóc ngắn bắt đầu lên tiếng: "Em cậu hả? Tưởng cậu có mỗi Hoàng là em thôi chứ?"
Gia Hân huých vai cô bạn thân, thái độ khi ở cùng với bạn bè khác biệt hoàn toàn với thường ngày. Cô nàng giở cái giọng có phần phê bình nhưng lại ẩn giấu thân thương:
"Bạn tôi đấy cô ạ. Cứ bé tuổi hơn thì mặc định là em hay gì?"
"Thế cơ à? Ai mà biết!" Huệ Lan khoác tay Gia Hân, còn tựa đầu vào vai cô gái làm đám bạn bên cạnh phá lên cười.
"Eo ôi, vẫn còn bám lấy Hân cơ đấy. Nói cho cô biết là không có cửa đâu đấy, người ta còn xếp hàng dài kia kìa." Anh chàng cao nhất cất tiếng còn khiến tiếng cười giòn dã hơn.
"Mày im. Tao chưa tính sổ với mày đâu đấy!" Huệ Lan thả tay Hân ra, phóng đi để mà đuổi theo Hoàng Long, cái người đã chạy đi từ bao giờ.
Đã ba năm trôi qua mà họ vẫn chưa hề thay đổi, quả thật vừa khiến lòng người bồi hồi và cũng đan xen phần bất lực. Lúc bấy giờ phía sau Hân bước tới một chàng trai khác, trước là học sinh trên cô nàng một khoá, hiện tại là sinh viên chung đại học với cô.
Khánh Minh khoanh tay rồi lắc đầu làm cái khuyên tai dài đung đưa: "Em chơi được hai đứa đến giờ đúng là bất ngờ đấy. Ai mà có ngờ một người nổi tiếng là kiêu kì như Gia Hân đây lại hạ mình chơi với đám thường dân."
Hân biết Minh đang đùa nên không chấp nhặt, vẫn tự nhiên đáp trả: "Chênh lệch thế hệ. Già như anh không hiểu được đâu."
Khánh Minh nhăn mặt, lấy đà rồi thúc một cái đau điếng vào lưng cô: "Này, đừng tưởng có bè phái bảo kê mà anh không dám đụng đến em đấy nhá."
"Ái chà! Về hết rồi đây à?" Chất giọng ôn tồn hiếm thấy của thầy Nam vang lên, còn khiến cho mấy nhóm học sinh xung quanh phải bất ngờ.
Những cô cậu học sinh nọ cúi đầu chào người thầy cũ, ai nấy cũng hệt như ngày cuối cùng còn ở bên cạnh nhau. Họ là lứa học sinh giỏi và ưu tú của trường, cũng là niềm tự hào của ngôi trường ấy. Hơn hết họ là những người bạn thân thiết, dù đã tốt nghiệp vẫn còn liên lạc với nhau.
Huệ Lan giành phần nói trước, chạy đến chỗ thầy để mà kể lể: "Thầy, ở ngoài kia là giông tố. Giá như em được về đây học cả đời thì tốt biết bao."
"Thôi cô nương ạ. Hồi trước cô chả ước mãi rời trường. Bây giờ giở giọng tiếc nuối không ai nghe đâu." Hoàng Long trả treo tức thì còn khiến Lan khó chịu hơn.
Thầy Nam gặp lại hành động trẻ con không hề chín chắn của Long và Lan thì chán nản ra mặt. Cảm xúc hoài niệm hay bồi hồi của thầy tự động mọc cánh mà bay đi mất.
Thầy Nam lầm bầm đánh cho mỗi người một cái rồi quay đi tiếp chuyện với hai nhân vật còn lại.
"Thầy!" Long và Lan bị đánh thì nhăn nhó, sau cùng quay sang mà hậm hực lẫn nhau.
Khánh Minh được đích thân thầy "săm soi" thì vui lắm, còn cười tít cả mắt, phong thái hệt như nam sinh tuấn tú trong những trang truyện học đường.
"Thầy, em nhớ thầy lắm. Nhớ những lúc uống nước chè với thầy trong phòng điều hoà."
"Là tôi phạt cậu chưa đủ hay cậu lì đòn quá?" Thầy Nam tỏ ý không tin.
"Thầy thật là! Em là thật lòng kia mà." Khánh Minh phụng phịu.
Thầy hiệu phó bật cười khanh khách, vết nhăn trên mắt cũng từ đó lộ ra càng rõ, nhấn đậm thêm tuổi tác có phần cao hơn của người thầy với tuổi nghề cả chục năm nay. Mấy đứa học sinh cũ cũng lặng lẽ nhìn nhau mà phá lên cười, tâm trạng chẳng bao giờ dừng nhung nhớ tuổi học trò với biết bao kí ức đẹp đẽ, với bao trải nghiệm đáng lưu giữ.