Kể từ khi biết Hắc Phàm bị Tô Hải âm thầm kê thuốc tàn phá sức khoẻ, Quách Mẫn Nghi từ sáng sớm đến tối mịt đều trưng ra bộ mặt rầu rĩ không cười không nói, thậm chí đồ ăn cũng nêm nếm nhạt như không có gia vị.
Mặc dù Hắc Phàm đã kiên nhẫn giải thích phải chờ đến khi có đủ bằng chứng thuyết phục bắt lỗi Tô Hải thì mới nên nói ra, Quách Mẫn Nghi tuy đồng ý nghe theo nhưng lúc nào cũng bực tức muốn tìm anh ta tính sổ.
Bởi giới hạn của Quách Mẫn Nghi không phải gia đình máu mủ, cũng không phải sự tủi thân của chính mình, mà giới hạn của cô chính là Hắc Phàm.
Không thể nói rõ trắng đen với Tô Hải, uất ức của Quách Mẫn Nghi lên đến cùng cực. Nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ tử tế chẳng chấp tiểu nhân của Hắc Phàm, cô lại càng cảm thấy đau lòng.
Qua được mấy hôm, từ trong nhà, phòng ngủ cho đến cả trong ví tiền của Hắc Phàm đều có bùa bình an. Anh đương nhiên biết cô không phải là người mê tín, cô chỉ đơn giản muốn bảo vệ anh bằng mọi cách.
Đã là đêm thứ ba Quách Mẫn Nghi trằn trọc không ngủ thẳng giấc, trời chưa sáng cô đã rời giường làm việc nhà thay vì nằm yên một chỗ nghĩ ngợi linh tinh.
Lúc lau ban công ở tầng trên, vô tình bắt gặp Hoa Châu ăn mặc hở hang cố ý chạy bộ tập thể dục ngay trước khuôn viên vào biệt thự của bà Hắc trêu ngươi, Quách Mẫn Nghi vốn có ấm ức bị dồn nén nhiều ngày nay không thể tiếp tục trơ mắt nhìn tiếp được nữa.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi không hề có kế hoạch trước, Quách Mẫn Nghi khiêng thùng nước lau nhà đã bẩn lên, canh lúc Hoa Châu sắp chạy bộ về phía bên này, cô lập tức hất mạnh tay đổ xuống.
Một tiếng “Rào” lớn vang lên kèm theo tiếng hét chói tai của Hoa Châu vào sáng sớm tinh mơ, chẳng mấy chốc đá động đến những người đã thức giấc bên trong nhà.
Bị xối nước, Hoa Châu ướt sũng đứng yên tại chỗ, hai mắt trừng trừng hung dữ ngước lên nhìn về hướng nước đổ. Vừa thấy là Quách Mẫn Nghi, cô ta càng thêm hung hãn quát lớn: “Con ở đợ! Mày có mắt không? Mày có tin tao chặt tay mày không?”
Đối nghịch với bộ dạng nóng như lửa của Hoa Châu, Quách Mẫn Nghi lạnh mặt nhìn chằm chằm vào cô ta, bình thản đáp: “Hoa thối tưới nước dơ, hoa tươi tưới nước sạch. Người tốt mời nước trà, người như cô phải dùng gạo muối đuổi đi!”
“Mày...”
Hoa Châu điên tiết quát lớn, thế nhưng cô ta vừa mới chỉ tay cảnh cáo về phía Quách Mẫn Nghi đã vội rút tay về, ngay cả nét mặt lẫn ánh mắt cũng lộ ra sự trốn tránh.
Không đợi ai nhắc nhở, Hoa Châu đã quay ngoắt trở về biệt thự. Quách Mẫn Nghi dõi mắt theo cô ta, lòng dạ lúc này mới hả hê được một vài phần.
“Dám động đến thiếu gia và mẹ của thiếu gia nhà tôi, lần sau tôi sẽ đắp phân bón cho cô nảy mầm thành cỏ xanh trên mộ!”
Nói rồi Quách Mẫn Nghi cầm thùng nước rỗng trở lại vào nhà. Tuy nhiên vừa xoay người cô đã giật bắn mình trước bóng dáng to lớn đang đứng sau lưng từ bao giờ.
Khi phát hiện là Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi thở phào ra một hơi, dẫu vậy cơn hoảng loạn vẫn chưa kịp qua đi, cô vừa vuốt ngực vừa thấp giọng oán trách: “Sao anh ra đây không nói tiếng nào, làm em đau cả tim.”
Hắc Phàm vẫn còn mặc Pyjama trên người, mặt mày tỉnh táo không giống như vừa mới thức dậy.
Đối diện với Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm khẽ cong môi cười ẩn ý, nhẹ giọng đáp: “Em đáng sợ như vậy, anh đương nhiên không dám chen ngang.”
“Hứ, ai bảo cô ta dám đụng đến anh và phu nhân.” Quách Mẫn Nghi hất mặt hống hách, lách qua chỗ Hắc Phàm đang đứng để đi vào trong nhà.
Dõi theo bóng dáng quyết hơn thua của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm vừa buồn cười lại vừa hài lòng. Anh thong thả đút tay vào túi quần, trước khi vào nhà anh hờ hững liếc qua biệt thự của lão Hắc phía đối diện.
Sau bữa sáng, Hắc Phàm trở về phòng giải quyết công việc, Quách Mẫn Nghi dọn rửa chén bát xong cũng lên phòng thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài mua thêm thực phẩm.
Trong phòng ngủ, Hắc Phàm ngồi ở bàn nhỏ chỗ góc phòng, cạnh cửa sổ kính sát trần nhìn ra khuôn viên phía sau, từ chỗ anh ngồi có vị trí chếch 60 độ đối mặt về hướng giường. Vốn dĩ trong nhà có phòng làm việc riêng, tuy nhiên do ngột ngạt khi khắp phòng là kệ sách, thế nên anh hiếm khi dùng nơi đó làm việc.
Thay quần áo xong xuôi, trước khi xuất phát Quách Mẫn Nghi đến bên cạnh Hắc Phàm, tỉ mỉ hỏi han: “Anh có cần mua thêm gì không?”
Lúc này Hắc Phàm bỗng giả vờ ngồi chống cằm suy tư, trông có vẻ như đang suy nghĩ nhưng thực chất đã có sẵn đáp án. Diễn sâu một hồi, anh mím môi nhịn cười, từ tốn cất tiếng trả lời: “Sắp hết ‘bao’ rồi.”
Biểu tình của Quách Mẫn Nghi thay đổi trong chớp mắt, giữa hai đầu chân mày khẽ cau nhẹ, miệng lí nhí càm ràm: “Tiền mua ‘bao’ cho anh còn gấp mấy lần tiền tiêu vặt của em mỗi tháng. Sao từ đầu anh không sản xuất cái đó, để mỗi lần cần có thể lấy vài thùng về xài.”
Nghe đến đây Hắc Phàm bỗng nhiên bật cười thành tiếng, dù không muốn nhưng anh không cách nào có thể suy nghĩ trong sáng hơn: “Đáng lẽ em phải mừng vì anh đầu tư sản xuất hạt dẻ cho em ăn, thay vì đầu tư sản xuất ‘bao’ để anh ăn em.”
Quách Mẫn Nghi hừ lạnh sau những lời nói đầy ngụ ý sâu xa pha lẫn sự nguy hiểm của Hắc Phàm, cô không thèm đôi co nữa, nhanh chóng quay người lấy ví đi ra ngoài.
Đến khi cánh cửa đóng lại, nụ cười trên môi của Hắc Phàm cũng dần dần cứng lại. Không khó để anh nhận ra, cảm xúc của Quách Mẫn Nghi ngày càng nhạy cảm kể từ khi phát hiện bí mật của Tô Hải. Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu, bởi sắp tới sẽ còn nhiều sự thật được phơi bày ra ánh sáng.
Song song cùng lúc, Quách Mẫn Nghi vẫn không biết được chuyện tương lai hay bất kỳ dự tính nào của Hắc Phàm, đối với cô hiện tại chỉ đơn giản là phải bảo vệ và chăm sóc anh tốt hơn nữa.
Từ tâm trí đến lòng dạ một lòng hướng về anh mà chẳng màng để ý đến xung quanh, khi Quách Mẫn Nghi từ bãi đỗ xe đi vào cổng chợ, đột nhiên từ đâu một bàn tay nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh về hướng khác.