Nghiện, Lang Quân Sói!

Chương 67: Người chồng mẫu mực, gia đình hạnh phúc.




Vào ngày lễ tốt nghiệp, Quách Mẫn Nghi đã mang thai đến tháng thứ năm, tuy nhiên sự chú ý của thầy cô và bạn học trong trường lại không chú ý về cô, thay vào đó là tập trung vào sự hiện diện của Hắc Phàm.

May là đầu dính liền với cổ, nếu không Quách Mẫn Nghi sợ rằng Hắc Phàm sẽ kiêu ngạo hất mặt đến mức không giữ lại được.

Suốt những năm đại học, chỉ đến ngày cuối cùng mọi người mới biết được Quách Mẫn Nghi là vợ Hắc Phàm, vợ của người thừa kế JDV, đồng thời cũng là người vợ được anh nhắc đến trong bài phỏng vấn cách đó vài tháng.

Người phụ nữ của Hắc Phàm được tìm kiếm bấy lâu, thực chất vẫn luôn xuất hiện với dáng vẻ mộc mạc nhất.

Ngay sau lễ tốt nghiệp của Quách Mẫn Nghi, hôn lễ mà Hắc Phàm mong đợi từ rất lâu cũng được diễn ra. Nhưng khác hẳn với anh từng tưởng tượng, một hôn lễ đơn giản chỉ có sự góp mặt của những người thân thiết, không sa hoa lộng lẫy, không bày vẻ tạo tiếng vang.

Kể từ ngày công khai, mối quan hệ giữa Hắc Phàm và Quách Mẫn Nghi vẫn luôn nhận về hai luồng nhận xét đối nghịch. Nhưng dù tích cực hay tiêu cực, cả hai cũng chưa từng để tâm đến.

Bởi có thể đi đến ngày hôm nay, cả Hắc Phàm lẫn Quách Mẫn Nghi đều đã trải qua rất nhiều khó khăn, cũng đã từng nếm qua không ít khung bậc cảm xúc.

Điều giờ đây cả hai trân trọng không phải là ánh mắt của người ngoài, mà chính là tình yêu của đối phương.

Vất vả mà Quách Mẫn Nghi cùng Hắc Phàm vượt qua trước đây, thật sự đã được đền đáp bằng một lời hứa, rằng anh sẽ không để cô thiệt thòi thêm một lần nào nữa.

Có điều, kể từ ngày Quách Mẫn Nghi hạ sinh con gái đầu lòng, thế giới trước mắt cô dường như đã thay đổi.

Bản tính vốn hơn thua nhau, thế nhưng khi Hắc Phàm có con gái, từ Trần Phi cho đến con trai ba tuổi của anh ta lúc nào cũng theo đuôi nịnh bợ. Bởi hiện thực quá rõ ràng, con trai Trần Phi đã chấm được “vợ”, còn bản thân anh ta cũng có dự tính mở đường để đón dâu sau mười tám năm nữa.

Đáng tiếc, Hắc Phàm dù được cha con Trần Phi đối tốt cỡ nào cũng không mềm lòng. Vì trái ngược với hai cha con ngày đêm rình rập cướp dâu kia, Hắc Phàm giữ con chặt đến mức ngay cả Quách Mẫn Nghi cũng không chấp nhận nổi.

Mặc dù Hắc Phàm vẫn luôn khẳng định yêu thương và trân trọng Quách Mẫn Nghi nhất, nhưng mỗi khi ở nhà anh đều bế con khư khư trên tay không chịu đặt xuống.

Hôn nhân là luật bù trừ, một người quá kỹ tính trong việc chăm con như Hắc Phàm, chắc chắn Quách Mẫn Nghi sẽ ngược lại.

Vậy nên quá đáng tới mức, Hắc Phàm không chút tin tưởng giao con cho Quách Mẫn Nghi chăm sóc, thay vào đó anh nhờ đến mẹ là bà Thiên Thư quay về và thím Cổ sang trông nom lúc anh không có mặt ở nhà.

Lúc còn chưa sinh, Quách Mẫn Nghi đã nghĩ đến việc nuôi dạy con cái phát triển theo cách tự nhiên, kết quả lại bị Hắc Phàm nuôi thành một nàng tiểu thư đúng nghĩa.

Lúc con gái lên hai tuổi, buổi chiều mát Quách Mẫn Nghi đưa con ra sân sau chơi. Dưới sự nuôi lớn của Hắc Phàm, một chiếc lá rơi cũng khiến con bé giật mình hoảng sợ.

Nhìn “nàng búp bê” đang tung tăng nghịch hoa, Quách Mẫn Nghi chỉ biết chống cằm lắc đầu thở dài. Nhiều lúc Quách Mẫn Nghi đã nảy sinh nghi ngờ với chính đứa con mình sinh ra, bởi từ ngoại hình đến tính cách, một chút con bé cũng không giống cô.

Nếu con gái không giống Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi đã thật sự tin rằng bệnh viện trao nhầm con.

Trong lúc chơi đùa, thấy Quách Mẫn Nghi ngẩn ngơ sầu não, Hắc Uyển Ngưng liền xúng xính trong váy công chúa màu trắng chạy đến, cất giọng trong trẻo quan tâm: “Mẹ ơi sao mẹ buồn vậy? Mẹ không tìm được quỹ đen của cha nên buồn ạ?”

Vốn đang trong trạng thái thả lỏng, nhưng nghe con gái nói xong, Quách Mẫn Nghi không khỏi ngạc nhiên ngồi thẳng lưng, cô hoang mang hỏi lại: “Ai dạy con câu này đó?”

“Dạ là anh Phi Phàm, anh ấy nói mẹ Thi lần nào tìm được quỹ đen của cha Phi cũng vui hết, ngày nào không tìm được là mẹ Thi buồn lắm.”

Nghe được câu trả lời, Quách Mẫn Nghi chỉ biết nở một nụ cười bất lực, cách dạy con của Hắc Phàm và Trần Phi, hình như cũng không thua kém nhau là mấy.

Vừa mới nhắc đến, tiếng gọi vang vọng của cậu nhóc Phi Phàm đã truyền tới từ sau lưng. Cậu nhóc vừa đi nhà trẻ về, trên người vẫn còn mặc đồng phục của trường mẫu giáo.

Đến gần chỗ Quách Mẫn Nghi, Phi Phàm vội thưa một tiếng rồi lại bắt đầu tíu tít với Uyển Ngưng.

Chỉ vài giây sau, Trần Phi và Dạ Thi cũng đi từ phòng khách xuống, trên tay họ còn cầm túi nhỏ túi lớn đựng đồ ăn mới mua.

Từ ngày Uyển Ngưng ra đời, ngôi nhà rộng lớn yên tĩnh của Hắc Phàm và Quách Mẫn Nghi không rõ đã bắt đầu náo nhiệt từ bao giờ, nhưng tình yêu có sẵn vẫn luôn âm thầm lớn lên từng ngày.

Tới hơn năm giờ chiều một chút, Hắc Phàm tan làm trở về nhà. Vừa xuống bếp thấy mặt Trần Phi trốn làm về sớm lại ở nhà mình, anh không cần đoán cũng biết anh ta lại đưa con trai sang lấy lòng con gái mình.

Nghe thấy tiếng cười đùa của hai đứa nhỏ ngoài sân, Hắc Phàm không vội đi tìm con gái, thay vào đó là bước đến bên cạnh Quách Mẫn Nghi đang ngồi lặt rau.

Anh cúi người hôn lên tóc cô, khẽ hạ giọng nhắc nhở: “Mặc thêm áo ấm đi em, gió lạnh lùa vào dễ bị cảm lắm.”

Câu trước Hắc Phàm vừa nhẹ nhàng nhắc, câu sau anh đột nhiên lớn tiếng cảnh cáo:

“Phi Phàm, không được hôn em!”

Cậu nhóc kháu khỉnh mang chút tinh ranh giống Trần Phi vừa cúi người định hôn vào má Uyển Ngưng, nhưng chưa kịp thực hiện đã bị Hắc Phàm làm cho giật mình dừng lại.

Cậu nhóc ngoái đầu nhìn anh, chớp mắt đã bày ra dáng vẻ vô tội: “Nhưng em dễ thương quá, con không kìm lòng được.”

“Con mà dám hôn, cha không cho con gặp em nữa đấy.”

Thấy Phi Phàm bị Hắc Phàm la, Uyển Ngưng có hơi ngơ ngác nhìn anh Phi Phàm buồn bã, rồi lại nhìn sang cha mình, thành thật nói: “Sao cha không cho anh ấy hôn con? Lúc cha không có ở nhà, cha Phi còn bảo anh Phi Phàm hôn con nhiều nhiều nữa.”

Lời Uyển Ngưng vừa dứt, từ đầu tới chân của Hắc Phàm lập tức tỏa ra đằng đằng sát khí. Anh trừng mắt nhìn qua Trần Phi, anh ta bị lộ âm mưu liền cười trừ gỡ lại: “Con nít mà, tình thương mến thương.”

Lần này Hắc Phàm không nói gì, anh bước qua chỗ Trần Phi, trực tiếp nắm cổ anh ta kéo lên phòng khách để tránh mặt trẻ con: “Theo tôi!”

Lúc hai người đàn ông ngoài ba mươi nhưng vẫn nghịch ngợm kia rời khỏi, Quách Mẫn Nghi và Dạ Thi chỉ biết nhìn nhau cười bất đắc dĩ.

Buổi cơm tối được chuẩn bị bởi Hắc Phàm và Trần Phi, lúc Quách Mẫn Nghi thay quần áo thun cho Uyển Ngưng từ trên lầu xuống, từ ngoài đã ngửi thấy mùi đồ ăn.

Quách Mẫn Nghi vừa bế Uyển Ngưng vào bếp, Hắc Phàm đã tiếp tay thay cô bế con gái đặt vào ghế chuyên dụng.

Trong lúc đeo yếm ăn cho con, Hắc Phàm vẫn để mắt đến Quách Mẫn Nghi đang nhăn nhó mặt mày. Khi cô đến gần, anh liền mở lời quan tâm: “Em sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?”

“Không có gì, tại em ngửi thấy mùi đồ ăn kỳ kỳ.” Quách Mẫn Nghi lắc đầu phủ nhận.

Không chỉ riêng Quách Mẫn Nghi, cô vừa dứt lời thì giọng nói than vãn của Dạ Thi cũng đồng thời cất lên: “Chú Phi, anh nấu đồ ăn hỏng rồi sao?”

“Làm gì có, sao em dám nghi ngờ đầu bếp bốn sao rưỡi như anh chứ!” Trần Phi lên giọng đáp, sau đó nhanh chóng mang nồi lớn còn đậy nắp đặt lên giữa bàn ăn.

Ngay khi Trần Phi vừa mở nắp nồi hải sản, khói nóng màu trắng đục lập tức tỏa ra, mang theo hương vị đặc trưng hòa trộn trong không khí.

Bỗng nhiên, tiếng nôn khan có phần khác biệt đồng thời vang lên, cả Hắc Phàm lẫn Trần Phi đều theo phản xạ nhìn qua vợ mình. Thấy Quách Mẫn Nghi và Dạ Thi không hẹn lại cùng ôm miệng bịt mũi, mặt mày lại nhăn nhó khó chịu trước món ăn đắt tiền, bất giác Hắc Phàm và Trần Phi lại nhìn về phía đối phương.

Như hiểu chuyện gì đang diễn ra, cả hai người đàn ông cách đây vài tiếng còn “bất hòa” vì xúi giục Phi Phàm hôn Uyển Ngưng, vậy mà bây giờ hai người họ đập tay vui mừng, động viên lẫn nhau vô cùng thân thiết.

“Vất vả rồi.”

“Cậu cũng vất vả rồi.”

Quách Mẫn Nghi nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Hắc Phàm và Trần Phi, nghe hai người họ quan tâm nhau, cô không nhịn được lên tiếng hỏi kháy: “Xin hỏi hai vị làm gì vất vả?”

Câu trước Quách Mẫn Nghi vừa dứt, câu sau Dạ Thi đã ẩn ý nói vào: “Chị Mẫn Nghi, chúng ta nên thông cảm, vì người lớn tuổi thở thôi cũng đã vất vả rồi.”

“Đúng đúng, chị quên mất.” Quách Mẫn Nghi lên giọng cảm thán, biểu cảm như ngộ ra:

“Người trẻ tuổi như chúng ta nên kính lão đắc thọ.”

Hắc Phàm: “...”

Trần Phi: “...”