Kể từ ngày Dạ Thi chấp nhận “chịu trách nhiệm” cho cuộc đời của Trần Phi, chỉ vỏn vẹn trong vòng ba tháng anh ta đã thành công rước vợ về nhà. Tuy rằng đây là chuyện vui đối với Trần Phi, nhưng lại là chuyện không vui đối với Hắc Phàm, còn riêng Quách Mẫn Nghi lúc nào cũng muốn trốn cho khuất mặt.
Vốn có vợ trước, thế nhưng Hắc Phàm phải chịu thua Trần Phi khi anh ta đã có thể công khai tổ chức hôn lễ hoành tráng, còn anh chẳng khác nào ông chồng hờ bất hợp pháp của Quách Mẫn Nghi.
Biết Hắc Phàm và Trần Phi hơn thua nhau, hơn nữa việc Trần Phi lên mặt khi được lấy vợ trước khiến anh vô cùng để tâm, vậy nên Quách Mẫn Nghi vừa lo bị anh ép hôn, vừa lo anh sẽ vì chuyện này mà tủi thân.
Nhưng có lẽ Quách Mẫn Nghi không nghĩ đến, Hắc Phàm cũng sẽ cố tình bắt cô phải nghĩ đến.
Một ngày hai mươi bốn tiếng, hễ gặp mặt là Hắc Phàm lại lôi chuyện Trần Phi được tổ chức hôn lễ để trách móc Quách Mẫn Nghi. Thậm chí, ngay cả chuyện khiến anh phát “nghiện” bất kể ngày đêm kia cũng không còn tâm tư để ý tới, đêm anh nằm quay lưng về phía cô, càm ràm đến khi ngủ quên mới thôi.
Mà “nạn nhân” là Quách Mẫn Nghi, chỉ biết im lặng cam chịu.
Những tưởng thời gian sẽ dần khiến mọi thứ trở nên êm đềm, nhưng trái với mong đợi của Quách Mẫn Nghi, cơn sóng trước vừa hạ cơn sóng sau lớn hơn lại trào dâng.
Mới xong hôn lễ được một tháng, thế nhưng Dạ Thi đã mang thai được tám tuần. Trong cuộc chiến hơn thua giữa hai người bạn thân là Hắc Phàm và Trần Phi, Trần Phi thật sự đã toàn thắng.
Đồng thời, chuỗi ngày tháng Quách Mẫn Nghi bị Hắc Phàm bắt bẻ phàn nàn cũng tăng dần lên.
Cuối tháng mười một cùng năm, vụ án của Hoa Châu và Tô Hải được đưa ra xét xử, nhưng ngược với sự chờ đợi của Hắc Phàm, cái kết mà anh mong muốn không thể xảy ra.
Bởi Tô Hải đã chết, lão Hắc phát điên mất nhận thức, Hoa Châu cũng thân tàn ma dại, ngày ngày bỏ ăn bỏ ngủ đếm ngược thời gian rời khỏi thế gian sau song sắt.
Tuy rằng không lấy được bằng chứng kẻ chủ mưu hại Hắc Phàm năm xưa, nhưng những kẻ liên quan đều đã được nhận về cái kết thê thảm, điều này cũng khiến anh hài lòng một phần nào đó.
Hắc Phàm không muốn mọi chuyện tiếp tục kéo dài, càng không muốn bản thân lạc lối trong vòng vây hận thù khiến anh mãi không thể thoát ra. Hắc Phàm không còn độc thân, anh là người đã có gia đình. Quan trọng hơn hết, anh không thể vì những kẻ không xứng đáng mà tiếp tục bắt Quách Mẫn Nghi phải chịu thiệt thòi.
Quá khứ, đã đến lúc hoàn toàn phải buông bỏ.
Kết thúc phiên tòa xét xử ra về, vừa ra khỏi sảnh chính Trần Phi đã hí hửng tươi cười, bộ dạng tuy có hơi gấp gáp nhưng vẫn không quên ngoái đầu châm chọc: “Xong việc rồi tôi đi trước nhé, còn phải về đưa vợ đi khám thai.”
Dứt lời Trần Phi đã nhanh chân đi lấy xe, Hắc Phàm vừa thả lỏng tâm trạng lại bị anh ta chọc đến tức đen mặt.
Trần Phi vừa đi khuất, Hắc Phàm đã xoay đầu nhìn chằm chằm vào Quách Mẫn Nghi bên cạnh. Thấy cô giả vờ nhìn mây nhìn trời, anh cố tình gằn giọng đe dọa: “Hắc phu nhân, dây thần kinh chịu đựng của anh sắp nổ tung rồi.”
Quách Mẫn Nghi cúi đầu trốn tránh, ngập ngừng một hồi lâu, cô lén ngước mắt nhìn trộm Hắc Phàm. Phát hiện mặt mũi của anh vẫn khó ở, cô gượng cười ngẩng đầu nhìn anh, bỗng giơ hai tay lên cao tạo hình trái tim, buông lời nịnh bợ: “Thiếu gia của em là nhất.”
Hắc Phàm vừa hoang mang “Hả” một tiếng, Quách Mẫn Nghi đã nhân lúc anh không phòng bị lập tức bỏ chạy.
Kể từ ngày Trần Phi kết hôn, Quách Mẫn Nghi lúc nào cũng phải lấy lòng Hắc Phàm để xoa dịu sự “uất ức” trong anh, nhưng trái ngược với cô, Trần Phi lại luôn ở trước mặt anh khoe khoang về vợ con.
Thà rằng không nghĩ, nghĩ rồi thì hình ảnh trong đầu Quách Mẫn Nghi chỉ toàn là cảnh phải bỏ dở việc học để ở nhà, một tay bận chăm con, một tay bận chăm chồng.
Ban ngày dành cho con, ban đêm dành cho chồng, thời gian dành cho bản thân dường như không còn nữa.
Đến tháng năm của năm tiếp theo, vừa nghỉ hè được vài ngày Dạ Thi đã chuyển dạ sinh con, ở cữ những tháng hè xong cô nàng có thể quay trở lại trường học tiếp như bình thường. Tuy rằng Trần Phi có hơi hấp tấp, nhưng tính toán cuộc sống lại rất cẩn trọng.
Lúc đến bệnh viện thăm em bé mới sinh, suốt buổi Quách Mẫn Nghi chỉ biết ngồi mếu máo khóc không ra nước mắt. Ngày trước dùng thân giúp Hắc Phàm cai nghiện, bây giờ giúp dùng thân giúp anh ổn định suy nghĩ và cảm xúc, Quách Mẫn Nghi vốn không dễ dàng gì.
Vất vả cả một đêm để dỗ dành Hắc Phàm, kết quả vừa vào thăm em bé chưa được năm phút, Trần Phi đã phá hủy toàn bộ sự “hy sinh” của Quách Mẫn Nghi.
Trần Phi bế con trai đỏ hỏn trong tay, khóe miệng cười sắp sửa rách đến mang tai, anh ta lượn lờ trước mặt Hắc Phàm, liên tục khiêu khích: “Tôi mới đi làm giấy khai sinh cho con trai tôi lúc sáng, vì để an ủi cậu, nên tôi quyết định đặt tên cho thằng bé là Trần Phi Phàm, hay không?”
Hắc Phàm dùng ánh mắt ghét bỏ nhất có thể liếc nhìn Trần Phi đang khoe khoang cười cợt, khi ánh nhìn của anh chuyển qua Quách Mẫn Nghi liền tự động chuyển sang không cam tâm lẫn dò xét.
Hiểu ý, Quách Mẫn Nghi phản ứng nhanh lẹ, cô lập tức mở lời vuốt giận: “Anh khoan nóng, đợi một thời gian nữa, anh có thể đặt tên con của chúng ta là Hắc Phổ Phi. Tức là, Hắc Phàm phỉ nhổ Trần Phi!”
Hắc Phàm: “...”