Nghiện, Lang Quân Sói!

Chương 57: Muộn màng.






Làm bạn với Hắc Phàm nhiều năm, kinh nghiệm tán gái cũng nhiều hơn, thế nhưng Trần Phi phải chịu thua miệng lưỡi của Hắc Phàm mỗi khi anh lấy lòng Quách Mẫn Nghi. Chưa kể đến, Hắc Phàm vốn đã là điểm yếu có sẵn trong lòng cô.

Giúp Hắc Phàm mang hành lý vào nhà, tình cờ nghe thấy những gì anh nói với Quách Mẫn Nghi, đồng thời phát hiện cô đang bị anh làm cho lung lay, Trần Phi ngứa miệng chen vào đốt nhà.

“Mẫn Nghi à, Hắc Phàm cũng là bất đắc dĩ, em nên suy xét cẩn thận đừng vội trách móc. Bởi không chừng trong tương lai, cậu ta còn giấu giếm em nhiều chuyện nữa.”

Lửa vừa sắp tắt bị Trần Phi “đổ xăng” cho cháy bừng trở lại, Hắc Phàm xoay đầu lườm anh ta bằng ánh mắt sắc bén, riêng Quách Mẫn Nghi sắp sửa mềm lòng bỗng dưng nghiêm mặt nhìn thẳng vào Hắc Phàm.

Thành công gây chuyện, Trần Phi mỉm cười ẩn ý đáp lại ánh nhìn cảnh cáo của Hắc Phàm, trước khi ra về anh ta dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt: “Một lần còn có thể xem là bất đắc dĩ, nhưng xảy ra từ lần thứ hai trở đi là cố ý rồi. Vậy thôi nhé, tôi đi trước, chúc vợ chồng hai người vui vẻ.”

Mãi cho đến lúc Trần Phi đi khuất, Hắc Phàm vẫn chưa đủ tự tin quay lại mặt đối mặt với Quách Mẫn Nghi. Tuy nhiên qua góc mắt, anh có thể thấy cô đang đứng khoanh tay trước ngực nhìn anh chằm chằm, thậm chí qua hơi thở cũng có thể cảm nhận cô đang giận dữ đến mức nào.

Không gian im lặng từ từ trôi qua, đợi khi cảm xúc bình ổn lại, lúc này Quách Mẫn Nghi mới buông lỏng tay, nhẹ nhàng cất lời nồng nặc mùi thuốc súng: “Ông chủ Hắc, tôi cũng chúc anh vui vẻ.”

Kể từ giây phút chấp nhận bản thân đã làm sai phải chuộc tội, thế giới trước mắt Hắc Phàm tựa như bị sụp đổ đi một nửa. Bởi tuy bị anh chọc tức và lừa dối, nhưng Quách Mẫn Nghi tuyệt đối không thốt ra hay chữ “ly hôn” hoặc “chia tay”, thay vào đó cô lại dùng hành động vạch rõ ranh giới.

Giường lớn của Quách Mẫn Nghi, giường nhỏ của Hắc Phàm.

Đồ ăn ngon là của Quách Mẫn Nghi, rau xanh là của Hắc Phàm.

Đụng thì đánh, đến gần thì liếc.

Quả nhiên, yêu nhau lắm, cắn nhau đau.

Về nước đã được bốn ngày, muốn hôn phải hôn lén, muốn ôm phải chịu bị đấm, giường nhỏ nằm không đủ duỗi thẳng chân, ăn rau đến xanh cả mặt, thế nhưng Hắc Phàm vẫn chưa thể khiến Quách Mẫn Nghi nguôi giận.

Nếu không có ngày tháng ngọt ngào trước đây, có lẽ Hắc Phàm cũng không tin được cả hai thật sự đến với nhau hoàn toàn tự nguyện.

Buổi trưa ngày cuối tuần, Trần Phi có việc sang văn phòng tìm Hắc Phàm, vừa mở cửa anh ta đã giật mình trước dáng vẻ xanh xao hốc hác do thiếu ăn thiếu ngủ của anh.

Lúc đến gần bàn làm việc, Trần Phi âm thầm đưa mắt quan sát Hắc Phàm một cách kỹ lưỡng, đến khi ngồi xuống vẫn không nhịn được thốt ra: “Không phải... Mẫn Nghi thương cậu lắm sao? Sao cô ấy lại để cậu ra nông nỗi này?”

Hắc Phàm nhìn Trần Phi bằng nửa con mắt, giọng điệu phủ đầy sự bất lực pha lẫn chút giận dữ: “Hôm đó cậu không chõ miệng chó vào, tôi có ngày hôm nay sao?”

“Ồ.” Trần Phi có hơi ngạc nhiên thốt lên, tiếp đó anh ta tựa lưng ra sau ghế trước bàn làm việc của Hắc Phàm, thong thả ngồi vắt chân đung đưa: “Thì ra đối với Mẫn Nghi, cậu cũng không quan trọng lắm nhỉ? Chậc, thật tội cho bạn của tôi.”

Kẻ đầu sỏ đốt nhà còn cố tình quay lại khiêu khích, nếu không phải Trần Phi có ơn giúp đỡ Hắc Phàm thời gian anh bị nghiện, chắc chắn ngay lúc này anh ta đã sớm biến thành hình dạng tay bó bột, chân chống nạn trở về nhà.

Nuốt cơn hận vào bụng, Hắc Phàm đóng lại tập tài liệu trước mặt, đồng thời lấy lại phong thái kiêu ngạo đối đáp: “Phải, vì Mẫn Nghi không xem trọng tôi, nên cô ấy mới tình nguyện ký tên vào giấy kết hôn, còn cậu? Hình như cô gái Dạ Thi đó còn không thèm bỏ cậu vào mắt, vậy bây giờ tôi nên thương hại cậu, hay nên xem thường cậu?”

Trần Phi: “...”

Song song cùng thời điểm, Quách Mẫn Nghi có hẹn cùng Dạ Thi đi siêu thị mua sắm đồ đạc cho nhà cửa, sẵn tiện đổi không khí tìm người tâm tự.

Trong lúc đẩy xe đựng hàng ngang qua quầy đồ ăn tươi sống, Dạ Thi cố ý nhắc về chuyện Hắc Phàm bị Quách Mẫn Nghi giận dỗi, tất cả đều được nghe từ Trần Phi trước đó. Vòng vo xa gần một lúc, cô nàng bỗng chuyển sang nói tốt cho Hắc Phàm.

“Em nghe chú Trần Phi nói, ông chủ đã rất buồn vì không thể tìm được đích danh hung thủ hại mình, về nước còn bị chị xa lánh, áp lực công việc lại đè nặng... có vẻ như tâm trạng ông chủ không ổn lắm.”

Vừa nói, Dạ Thi vừa lặng lẽ dõi theo phản ứng của Quách Mẫn Nghi, từ đầu đến cuối đều hướng đến mục đích giúp cô và Hắc Phàm hòa giải: “Chị Mẫn Nghi, em nói thật, em có chút ghen tỵ với tình yêu của ông chủ dành cho chị, nhưng cũng cảm thấy rất sợ hãi.”

Nghe đến đây, Quách Mẫn Nghi có hơi giật mình khựng bước, cô cứng nhắc nhìn qua Dạ Thi bên cạnh, lưỡng lự hỏi: “Tại sao?”

“Mặc dù chỉ là người ngoài nhìn vào và được nghe kể lại, nhưng sự kiểm soát và ép buộc mọi thứ theo ý mình của ông chủ rất rõ ràng. Nếu em ở trong một mối quan hệ với người đàn ông như vậy, chẳng khác nào em bị mất đi sự tự do, không thể tự sống cuộc đời của chính mình.”

Ngừng lại một chút, Dạ Thi tiếp tục nghiêm túc phân tích: “Nhưng nếu đứng ở góc nhìn của ông chủ, em nghĩ là vì anh ấy quá yêu chị, sợ mất chị nên mới nảy sinh những suy nghĩ và hành động vượt mức bình thường.”

Lắng nghe những gì Dạ Thi nói, Quách Mẫn Nghi vô thức rơi vào trầm mặc, giữa lồng ngực bắt đầu xôn xao sự dao động.

Nhận thấy dấu hiệu tốt thông qua biểu cảm của Quách Mẫn Nghi, Dạ Thi lén cười trộm, rất nhanh đã thuận nước đẩy thuyền: “Chị Mẫn Nghi, em nói những chuyện đó không phải bênh vực ai đúng ai sai, em chỉ nghĩ đơn giản là chị có nỗi khổ tâm của chị, ông chủ cũng sẽ có nỗi khổ tâm của anh ấy. Không phải ngẫu nhiên, trong mỗi một mối quan hệ lại phát sinh những vấn đề khác nhau.”

Ngẫm những lời Dạ Thi nói không phải không có lý, có lẽ trong ba ngày giận tiếp theo sắp tới, Quách Mẫn Nghi phải dành thời gian suy nghĩ cẩn trọng hơn về cách “chữa” tật giấu giếm của Hắc Phàm, đồng thời cũng phải tìm cách dung hòa cho mối quan hệ của cả hai.

Mua sắm xong rời khỏi siêu thị, lúc Quách Mẫn Nghi cùng Dạ Thi đi ngang qua đoạn đường nằm trong khu vực để ra cổng, cách đó không xa, chiếc xe hơi cũ màu đen đang di chuyển chầm chậm từ trong bãi đỗ xe đột nhiên nhấn ga, chớp mắt đã lao thẳng về phía cô.