Trụ sở chính của JDV - viết tắt của cụm từ Joie De Vivre* nằm chễm chệ một góc của thành phố, nổi tiếng về những mặt hàng thực phẩm từ thiết yếu cho đến cao cấp.
Suốt ba mươi năm hoạt động, thời điểm doanh thu đạt ngưỡng cao nhất là tung ra thị trường những mặt hàng về trái cây sấy nhiều loại, hướng đến cả người tiêu dùng trẻ thay vì chỉ hướng riêng đến những người nội trợ.
Tuy nhiên lĩnh vực này vốn không phải là thế mạnh của công ty, chỉ đến khi Hắc Phàm vào làm việc và đưa ra chiến lược, từ đó mới tạo ra bước ngoặt khó ngờ.
Càng đáng nói thêm, sở dĩ ban đầu Hắc Phàm muốn đưa sản phẩm trái cây sấy vào kinh doanh của công ty không phải vì lợi ích chung, thực chất đều là vì “sóc con” mê hạt dẻ ở nhà.
Bởi Quách Mẫn Nghi có điềm say mê đặc biệt với hạt dẻ, nhưng mùi vị yêu thích nhất đã bị ngừng sản xuất. Vì để làm vui lòng “người giúp việc”, Hắc Phàm sẵn sàng bỏ công và bỏ tiền để tạo ra được loại hạt dẻ có mùi vị mà cô thích.
Tuy từ đầu là vì mục đích riêng, nhưng cũng nhờ có dấu mốc này, Hắc Phàm vô tình thoát được nguy cơ bị tống cổ ra khỏi công ty. Dẫu sao đã mang tiếng là một kẻ nghiện, xin vào làm công nhân e rằng còn không được, huống chi anh vẫn an toàn ngồi ở vị trí Giám đốc chiến lược.
Có điều muốn lấy được lòng tin với cổ đông và nhân viên công ty như trước, Hắc Phàm bắt buộc phải gầy dựng tất cả lại từ đầu.
Đến mười hai giờ trưa, nhân viên công ty được nghỉ nên hoạt động tự do trong khu vực. Quách Mẫn Nghi đợi trước cổng một hồi lâu cũng thấy được Hắc Phàm từ trong bước ra, đi cùng anh còn có một người đàn ông trẻ, vừa nhìn thoáng qua cô đã nhận ra anh ta là Trần Phi, Giám đốc Marketing.
Nói về Trần Phi phải nhắc về sự kiện Hắc Phàm mua xe máy cho Quách Mẫn Nghi. Ban đầu anh mua xe để thuận tiện cho cô đi ra ngoài mua đồ, nhưng sau khi mua về anh lại không thể tự mình dạy cho cô chạy, bởi chính anh cũng không biết lái xe hai bánh.
Kết quả phải giao cho tên bạn “một chút cũng không đáng tin” Trần Phi kia dạy thay, dù mang tiếng thân thiết nhiều năm nhưng Hắc Phàm lúc nào cũng phải để mắt tới. Từ đầu đến cuối buổi dạy anh luôn tự mình giám sát, đảm bảo tên biến thái theo cơn kia không giở trò mới có thể an tâm.
Quen biết nhau từ những năm cấp 2, Hắc Phàm và Trần Phi đều là những công tử nhà giàu hàng thật giá thật. Nhưng nếu Hắc Phàm phải buộc bản thân hoàn hảo trong lớp vỏ bọc con ngoan trò giỏi, lấy lòng ông nội tranh giành gia sản với lão Hắc thì Trần Phi lại vô tư sống thật với bản thân, chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất.
Ngày trước không ít người đã hoài nghi khó hiểu khi một thiếu niên ngoan ngoãn như Hắc Phàm lại chơi cùng một kẻ quậy phá như Trần Phi. Cho đến khi lên cấp 3, ai nấy đều ngạc nhiên khi Trần Phi đột nhiên nghiêm túc, không hư hỏng như xưa.
Có thể vì đã qua tuổi dậy thì nổi loạn, có thể vì chơi chung với trò ngoan như Hắc Phàm nên Trần Phi cũng thay đổi theo hướng tích cực,... Nhưng sự thật phía sau, dĩ nhiên chỉ có hai người họ là rõ nhất.
Lúc đến chỗ Quách Mẫn Nghi đang đợi, Trần Phi thong dong đút hai tay trong túi quần âu, lắc đầu tỏ ra ngán ngẩm: “Anh xin đấy, một tuần cậu ấy lên công ty có vài lần, mỗi lần có vài tiếng, em còn đích thân đến rước thế này là để xát muối vào trái tim độc thân của anh à?”
Trần Phi mặc vest thắt cà vạt nghiêm chỉnh, tóc dài chạm vai tỉa layer được buộc nửa đầu. Nhìn thoáng qua anh ta mang vẻ đẹp lãng tử thoát tục, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ bị cặp mắt đào hoa đưa tình kia gây tương tư.
Riêng Quách Mẫn Nghi tự động miễn nhiễm với Trần Phi, bởi so với anh ta thì ánh mắt của Hắc Phàm mỗi khi nhìn cô còn gợi tình hơn gấp trăm lần.
Sau những lời than vãn của Trần Phi, Quách Mẫn Nghi chỉ mỉm cười không trả lời. Hắc Phàm lướt qua dáng vẻ này của cô cũng sớm nhận ra có chuyện.
Không lãng phí thêm thời gian, Hắc Phàm thúc giục ra về. Trước khi lên xe, anh treo túi giấy vào móc treo ở cổ xe, bên trong là hai túi hạt dẻ dành cho Quách Mẫn Nghi như đã hứa. Tiếp đó anh quay lại ngồi ở sau xe máy, vịn tay trên eo cô như một hành động quen thuộc.
Trần Phi bày ra vẻ mặt chẳng mấy hào hứng nhìn đôi nam nữ nhẫn tâm, nhưng ngoài suy nghĩ nhận được lời đề nghị của Quách Mẫn Nghi: “Anh có thể ghé qua nhà một lát không? Em có chuyện quan trọng muốn nhờ.”
Trước câu hỏi này, Trần Phi theo phản xạ liếc mắt nhìn sang Hắc Phàm trước, không bị anh phản đối anh ta mới gật đầu đồng ý.
Xác nhận xong, Quách Mẫn Nghi lái xe máy chở Hắc Phàm đi trước, Trần Phi đi lấy xe ô tô chạy theo sau.
Do bận đi theo dõi Hoa Châu, cơm trưa Quách Mẫn Nghi vẫn chưa nấu, trên đường về chỉ có thể mua đồ bên ngoài để ăn.
Trái ngược với nhiệt độ nóng bức bên ngoài, nơi bàn ăn mát mẻ với nhiệt độ phòng thấp, tuy nhiên bầu không khí chung dường như chẳng mấy tốt lành.
Trong lúc ăn cơm, khi nghe Quách Mẫn Nghi kể lại chuyện liên quan đến Hoa Châu và Tô Hải, cả Hắc Phàm lẫn Trần Phi đều đồng lòng giữ yên lặng, thi thoảng cũng chỉ âm thầm trao đổi bằng ánh mắt.
Trái ngược với hai người ngồi cùng bàn, thái độ của Quách Mẫn Nghi vừa nóng lòng lại vừa có chút tức giận: “Em thật sự rất sợ, em biết nghi ngờ người khác là không tốt, nhưng chuyện trùng hợp như vậy làm sao không nghi?”
Đối diện với ánh mắt nghiêm trọng cùng vẻ mặt nhăn nhó của Quách Mẫn Nghi, biểu cảm của Trần Phi cũng bị làm cho căng thẳng theo. Anh ta cười gượng gạo, mở lời thăm dò: “Vậy... em muốn anh giúp điều gì?”
Quách Mẫn Nghi chỉ chờ mỗi câu chủ động ngỏ lời của Trần Phi, ngay lập tức cô đứng bật dậy, vội vàng chạy ào lên lầu.
Bóng dáng Quách Mẫn Nghi vừa khuất khỏi tầm nhìn, Trần Phi chớp mắt đã thay đổi sắc mặt. Anh ta nhào qua chỗ Hắc Phàm vẫn đang ung dung xé thịt gà, thấp giọng mỉa mai: “Chúc mừng Hắc công tử, bản tính lưu manh đến tận giờ phút này vẫn có thể giấu kín sau bộ dạng tử tế.”
Tay đang xé gà của Hắc Phàm chợt khựng lại, anh khẽ liếc mắt qua Trần Phi, điềm nhiên hỏi: “Tôi lưu manh cái gì? Vấn đề bây giờ là chuyện của Tô Hải bị cô ấy phát hiện, cậu khi không đá xéo tôi thì trên trời cũng đâu thể tự nhiên rơi xuống một cô bạn gái cho cậu?”
Bị chọc khoáy, Trần Phi trợn trắng mắt bày tỏ sự bất mãn, miệng vẫn không ngừng càm ràm: “Phải, là do tôi không bằng cậu. Diễn vai tử tế quá xuất sắc, giăng bẫy dụ địch không sơ hở, đặc biệt giả nghiện cũng rất hay.”
Trần Phi càng nói, Hắc Phàm càng tỏ vẻ kiêu ngạo, nhưng dẫu nói xa nói gần anh cũng tốt bụng khuyên nhủ: “Là do tôi chẳng may bị người ta hại nên mới nghiện, còn cậu tuyệt đối đừng vì tò mò mà dây vào. Quan trọng hơn tôi có Mẫn Nghi thay chất cấm để cai nghiện, còn cậu...”
Đang nói nửa chừng Hắc Phàm bỗng giữ im lặng, thái độ dành cho Trần Phi là sự khinh thường đến tột cùng.
Chính vì lẽ đó, anh ta thẹn quá hoá giận, vừa định hơn thua thì tiếng bước chân gấp gáp truyền đến từ phía sau, Trần Phi theo phản xạ nhanh chóng ngồi về chỗ cũ.
Quay trở lại bàn ăn, Quách Mẫn Nghi đặt túi thuốc qua phía Trần Phi ngồi đối diện, cẩn thận nói: “Đây là thuốc Tô Hải kê cho thiếu gia nhà em, anh giúp em tìm chỗ giám định uy tín kiểm tra thành phần. Em muốn chắc chắn, việc hai năm nay anh ấy cai nghiện không thành công có phải do Tô Hải nhúng tay vào không.”
Nhắc đến “cai nghiện không thành công”, Trần Phi suýt chút đã không nhịn được mà thốt ra sự thật. May thay kìm lại được, anh ta chợt hắng giọng lấy bình tĩnh gật đầu, xem như đồng ý với lời nhờ vả của Quách Mẫn Nghi.
Tuy nhiên, Trần Phi vẫn không cam lòng, tốt xấu cũng phải đâm thọt Hắc Phàm cho hả dạ.
“Đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu ban đầu em nghe lời anh dùng dây xích sắt trói cậu ấy lại, không cần điều trị bằng thuốc thì có lẽ cậu ấy đã cai được từ sớm.”
Trần Phi vừa dứt câu, biểu tình của Quách Mẫn Nghi đột ngột trầm xuống.
Không gian tĩnh lặng trôi qua một hồi lâu, trong mắt Quách Mẫn Nghi dần dần dâng lên dòng lệ trong suốt. Đến khi cất lời, giọng nói của cô tựa như bị cảm xúc làm cho nghẹn lại: “Em không thể trói anh ấy, bởi vì trái tim em không chịu nổi.”