Khi hai ánh mắt chạm nhau, Hắc Phàm cố tình giơ tay lên và vẫy nhẹ những ngón tay thay lời chào. Nhưng trong khi Quách Mẫn Nghi đứng hình không phản ứng, cô bạn ngồi đối diện cô đã kích động phát ra âm thanh kìm nén sự phấn khích.
Ngồi phía đối diện, thấy Quách Mẫn Nghi ngoái đầu nhìn người phía sau một lúc lâu, Thạch Thái hoài nghi nhìn cô rồi lại nhìn qua phía hai người đàn ông đáng nghi kia.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Thạch Thái đã nhận ra Hắc Phàm, sự kiện ông nội Hắc qua đời cùng việc Hắc Phàm lên thừa kế gia sản khi chưa ba mươi tuổi đã từng lên báo, cậu ta đã từng xem qua và vẫn nhớ.
Lần đầu thấy người thật trực tiếp ngoài đời, Thạch Thái cũng phải thừa nhận Hắc Phàm là người được thừa hưởng những giá trị quý báu nhất, từ xuất thân cho đến ngoại hình đều không đơn giản, khó trách con gái nhìn thấy liền mê mẩn đến ngẩn người.
Lúc Quách Mẫn Nghi xoay mặt lại, biểu cảm trên mặt cô hết sức bất lực. Bỗng nhiên, cô đứng dậy cầm theo dĩa của mình, lấy cớ muốn nghỉ ngơi để về phòng trước.
Sau khi về phòng, Quách Mẫn Nghi đóng cửa xong đứng yên tại chỗ, quả nhiên chỉ vài phút sau Hắc Phàm đã tìm đến.
Cánh cửa vừa mở ra đã bị nụ cười ngọt ngào của Hắc Phàm ập vào, Quách Mẫn Nghi khẽ cau mày, hai tay khoanh trước ngực, chân tự động bước lùi.
Hắc Phàm mặc áo sơ mi đen đóng thùng lịch sự, nhưng hai nút áo trên cùng bị tháo, thêm ống tay xắn lên cao, tóc tai chải chuốt thơm phức mùi nước hoa, nhìn chẳng khác nào những tên công tử hay ra ngoài lừa gạt con gái.
Vừa bước vào phòng, Hắc Phàm vừa giơ tay ra sau đóng cửa, trên miệng từ đầu đến cuối luôn giữ vững nụ cười, thậm chí giọng điệu cũng lộ ra chút đắc ý: “Anh đã nói là đi chơi vui vẻ đi, còn bám theo anh làm gì?”
“Em bám theo anh hồi nào chứ!” Quách Mẫn Nghi bĩu môi không vui: “Em mà biết anh đến đây công tác, em đã không thèm đi rồi. Nhỡ họ phát hiện em quen biết với anh, chẳng phải uổng công em che giấu bấy lâu sao.”
Nghe đến, nét mặt Hắc Phàm có hơi trầm xuống, anh nhìn thẳng vào Quách Mẫn Nghi, nghiêm túc tra hỏi: “Nói vậy, em vẫn chưa khiến tên Thạch Thái kia bỏ cuộc?”
Đột nhiên nhắc đến chuyện này, Quách Mẫn Nghi vô thức chột dạ cắn ngón tay, lén nhìn trộm Hắc Phàm.
Thấy ấn đường của anh chau lại, cô liền thỏ thẻ giải bày: “Em chỉ nói với cậu ta rằng... em là vợ bé của một người đàn ông lớn tuổi, thỉnh thoảng có hơi bạo lực nhưng bình thường rất tốt còn bao nuôi em...”
Lắng nghe Quách Mẫn Nghi nói, mặt mày đang cau có của Hắc Phàm thoáng đã chuyển sang gian manh. Một bên khóe môi anh khẽ nhếch lên cao, giọng điệu cũng trở nên mờ ám: “Hoá ra em là vợ bé của anh sao? Vậy để anh về xin vợ cưới em vào nhà làm lẽ, thế nào?”
Quách Mẫn Nghi nở nụ cười bất đắc dĩ, bắt đầu giở trò lý lẽ: “Dù sao mối quan hệ của chúng ta vẫn chưa tiện công khai. Nhưng em khẳng định với anh, từ lúc nghe em tuyên bố làm vợ bé người khác, cậu ta đã tự động tránh xa em mấy mét rồi!”
“Lấy gì để anh tin?” Hắc Phàm cố ý làm khó, bước chân tuy có vẻ chậm rãi nhưng nội tâm sớm đã trỗi dậy muốn lấn át.
Bình thản thu hẹp khoảng cách, Hắc Phàm vòng tay qua eo Quách Mẫn Nghi kéo lại gần, nhưng ngay khi anh vừa cúi người muốn làm điều “xằng bậy” thì âm thanh gõ cửa bỗng vang lên cắt ngang.
Vẻ mặt căng thẳng đề phòng của Quách Mẫn Nghi chớp mắt đã trở nên nhẹ nhõm, cô mím môi nhịn cười liếc nhìn vẻ mặt không hài lòng của Hắc Phàm, sau đó đẩy anh ra để đi mở cửa.
Thông qua mắt nhỏ trên cửa, nhìn thấy một mình Trần Phi đứng bên ngoài, Quách Mẫn Nghi mới an tâm mở cửa. Nào ngờ khi cửa vừa mở ra, nhóm bạn của cô đứng nấp sau vách tường đồng loạt ló đầu ra kinh ngạc trố mắt nhìn.
Quách Mẫn Nghi nhất thời sững người, không dám quay đầu về sau vì sợ để lộ chuyện Hắc Phàm đang ở trong phòng mình. Nhưng cô còn chưa kịp che giấu, Trần Phi đã nhanh hơn lên tiếng trước.
“Mấy đứa thấy chưa, bọn anh thật sự có quen biết mà.”
Cô bạn bị tẩy não bởi nhan sắc của Trần Phi lúc ở phòng ăn là Diệp Mộng, sớm đã không quan tâm đến chuyện Quách Mẫn Nghi có điểm khả nghi. Thấy cô có quen biết với người kia, cô bạn liền cười khờ bước nhanh chân đến gần, ôm chầm lấy tay cô phấn khích.
“Mẫn Nghi à... chị thật sự có quen biết với anh ấy sao?”
Thấy nụ cười và ánh mắt như bị bỏ bùa mê của Diệp Mộng, Quách Mẫn Nghi chần chừ trong vài giây, tiếp đó gật đầu xác nhận: “Phải, thật ra cô gái mà anh ta đang theo đuổi thân với chị.”
Trần Phi: “...”
Nghe đến việc Trần Phi đang theo đuổi cô gái khác, nụ cười trên môi Diệp Mộng lập tức vụt tắt, ánh mắt ngọt ngào cũng chuyển sang lườm nguýt, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ: “Biết ngay mà, đẹp trai thì có mấy ai tử tế!”
“Đúng vậy!” Quách Mẫn Nghi mỉm cười tán thành, trong lời nói lộ ra chút ý tứ trả thù khi Trần Phi làm lộ chuyện cô quen biết với anh ta.
Có điều, cơn sóng dẫn đầu vừa lặng, bên tai Quách Mẫn Nghi bỗng vang lên một tiếng vỗ lên thành cửa, hơi người ấm nóng thoáng đã bao trùm toàn bộ cơ thể từ phía sau lưng.
Chỉ trong chốc lát, Quách Mẫn Nghi đứng như trời trồng, tâm mắt dừng một điểm, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.
Về phía nhóm bạn kia, lần này mắt ai nấy đều trợn tròn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Hắc Phàm đang đứng sau lưng Quách Mẫn Nghi. Nhịp tim dưới ngực trái của cô đột ngột tăng vọt, từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân sớm đã tê rần.
Tất cả đồng loạt bị làm cho đứng hình, riêng Trần Phi đứng xoay mặt chỗ khác cười trộm, còn Hắc Phàm lại thản nhiên tạo gió gây bão: “Chào các bạn, tôi là...”
Không đợi Hắc Phàm giới thiệu hết câu, Quách Mẫn Nghi theo phản xạ vội vàng quay người giơ tay bịt miệng anh ngăn chặn, rồi lại nhanh chóng tìm lý do lấp liếm: “Anh ấy là... là anh họ của chị, anh ấy cũng tình cờ đi công tác ở đây nên gặp lại...”
Càng biện minh, giọng nói của Quách Mẫn Nghi càng lộ ra sự run rẩy vì căng thẳng. Hắc Phàm đứng sau lưng cô, tuy những gì nghe thấy khiến anh không hài lòng, thế nhưng vẫn chọn nhường nhịn hùa theo.
“Phải, lâu lắm rồi chúng tôi mới gặp lại nhau, có lẽ là... nửa ngày chưa gặp, đúng không em gái?”
Những ngón tay của Quách Mẫn Nghi vô thức siết chặt, dặn lòng kìm nén để không làm lộ ra nghi vấn.
Thạch Thái đứng một bên quan sát, rất nhanh cậu ta đã nhận ra điều khác thường, nhất là cách Hắc Phàm nhìn Quách Mẫn Nghi. Trong đôi mắt ấy không giấu được sự si mê pha chút lẳng lơ gợi tình, hoàn toàn khác với hình ảnh nghiêm túc mà cậu ta từng thấy trên báo.
Giữa lúc mọi người đang hồ hởi nói chuyện, Thạch Thái bỗng chen ngang dò xét: “Hình như anh họ của chị Mẫn Nghi là người thừa kế JDV, không ngờ chị có xuất thân cũng lớn đến vậy.”
“Thật sao?” Diệp Mộng ngạc nhiên thốt lên một tiếng: “Chị Mẫn Nghi, nói vậy chị là thiên kim tiểu thư rồi?”
Quách Mẫn Nghi chỉ biết vô thức lắc đầu, không kịp nghĩ nhiều đã vội phủ nhận: “Không phải, thật ra... à... thì anh ấy là anh họ bên nhà ngoại, chị không liên quan gì đến nhà nội anh ấy, nên cũng không liên quan đến cuộc sống hay sự nghiệp của anh ấy.”
“Vậy sao?”
Hắc Phàm bỗng nhiên nhấn giọng hỏi, dọa Quách Mẫn Nghi đang chột dạ giật bắn mình. Cô cứng nhắc xoay đầu về sau, biểu cảm dành cho anh nửa van nài nửa cảnh cáo.
Dù sao cũng đã thành công tạo sự hiện diện của bản thân trong mối quan hệ ngoài xã hội của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm không nôn nóng thêm, thay vào đó sẽ thuận nước đẩy thuyền.
Nếu Quách Mẫn Nghi đã gieo gió, anh sẽ tạo cho cô cơ hội gặt bão.
Thôi không ép Quách Mẫn Nghi vào đường cùng nữa, Hắc Phàm cười cười ẩn ý, chủ động rời đi trước: “Tôi còn có việc, mọi người chơi vui vẻ nhé. Làm phiền mọi người chăm sóc ‘em gái’ của tôi rồi.”
Nói xong, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, Hắc Phàm bỗng ôm mặt của Quách Mẫn Nghi hôn mạnh lên gò má cô. Tiếp đó, anh hạ giọng mờ ám, thỏ thẻ dặn dò: “Anh đi nhé, sẽ gặp lại sớm thôi.”
Quách Mẫn Nghi: “...”