Sang ngày đầu năm, Trần Phi đột nhiên muốn sang cùng Hắc Phàm và Quách Mẫn Nghi ăn cơm. Khác với thường ngày, tâm trạng anh ta hôm nay đặc biệt phấn khích, hơn nữa còn quà cáp đủ cả hai tay.
Lúc Trần Phi đến, Quách Mẫn Nghi và Dạ Thi cùng nấu ăn trong bếp, riêng Hắc Phàm không thấy mặt mũi đâu.
Nghe thấy tiếng gọi bên ngoài, Quách Mẫn Nghi nhanh chân bước ra đón. Trần Phi lúc này vừa đặt quà lên bàn, vừa lên tiếng hỏi: “Hắc Phàm chưa dậy à?”
“Dạ phải, để em lên gọi anh ấy.”
Nói rồi Quách Mẫn Nghi xoay người lên lầu, Trần Phi chuyển người ngồi xuống ghế chờ đợi.
Ngay khi Trần Phi vừa ngồi xuống, Dạ Thi bỗng từ bếp cầm ly nước mang ra. Giữa giây phút hờ hững lại bắt gặp một cô gái, anh bất giác khựng người nhìn chằm chằm vào Dạ Thi.
Biết được người đàn ông này là người Hắc Phàm muốn mai mối, thêm nữa thấy biểu cảm kỳ lạ của Trần Phi, Dạ Thi đề phòng đặt nước xuống bàn, tiếp đó gấp gáp chuồn trước: “Mời chú!”
“Khoan...”
Trần Phi còn chưa kịp nói, Dạ Thi đưa nước xong đã chạy mất. Anh ta nuối tiếc nhìn theo bóng lưng đã đi khuất, trái tim bên ngực trái bỗng đập thình thịch vì hồi hộp.
Chỉ vài phút sau, Hắc Phàm đã thong dong từ trên lầu xuống. Anh mới vừa bước tới gần, Trần Phi đã gấp gáp kéo anh ngồi xuống khoác vai thân thiết.
Ánh mắt Trần Phi liên tục nhìn về phía cửa nhà bếp, giọng điệu cũng trở nên cẩn trọng: “Người anh em tốt, tôi bảo cậu trả ơn cho tôi cũng chỉ cần hình thức được rồi, cậu nhọc lòng đi tìm đúng điều tôi muốn, tôi ngại lắm.”
Hắc Phàm ngã lưng ra sau ghế, nghe thấy giọng điệu giả tạo của Trần Phi mà không nhịn được cười khinh: “Nếu cậu chỉ cần hình thức thì ế đến tận bây giờ à?”
Trần Phi tỏ thái độ đúng một giây, sau đó lại tiếp tục vờ khiêm tốn: “Dù sao chúng ta cũng là bạn bè, tôi đâu thể đòi hỏi.”
Hắc Phàm nghe không lọt tai những lời giả tạo của Trần Phi, anh thở ra một hơi, nói thẳng vào vấn đề: “Nhỏ nhắn, đáng yêu, chăm chỉ, tỉ mỉ, hơn nữa nghe vợ tôi nói tính cách cô ta cũng ngoan, đáp ứng đủ mong muốn của cậu rồi. Nhưng mà cô ta còn nuôi gia đình và em trai mười tuổi, hơn nữa...”
Đang nói nửa chừng, Hắc Phàm bỗng kéo dài giọng. Trần Phi bên cạnh mở to mắt chờ đợi, nôn nóng lay tay anh, gấp gáp thúc giục: “Hơn nữa cái gì?”
“Cô ta chê cậu già.”
Nghe xong đáp án, Trần Phi có hơi sững người trong giây lát. Nhưng khi nghĩ thông suốt, anh ta lại vui vẻ lên mặt: “Còn tưởng chuyện gì, chúng ta là anh em tốt, từ trước đến nay có điểm tốt xấu gì chẳng học lẫn nhau, dụ dỗ người mình thích cũng là chuyện nhỏ.”
Hắc Phàm lúc này bỗng ngồi thẳng lưng lên, anh vòng tay qua vai Trần Phi, vỗ vỗ lên vai anh ta, tỏ vẻ thương xót: “Đừng có so sánh khập khiễng như vậy. Tôi nhắm mắt giơ tay, Mẫn Nghi đã tự nhào vào lòng tôi. Còn cậu, không cùng đẳng cấp!”
Trần Phi: “...”
Lát sau cùng nhau ăn cơm, trong lúc Hắc Phàm cùng Quách Mẫn Nghi yên lắng hòa thuận, phía đối diện Trần Phi lại vô cùng sỗ sàng liên tục gắp đồ ăn cho Dạ Thi dù cô nàng đã cố tình ôm chén quay mặt đi chỗ khác.
Vốn tưởng với kiểu người như Trần Phi sẽ biết cách lấy lòng phái nữ, nhưng không rõ vì sao lần này anh ta lại không thể kìm chế được bản thân. Càng đáng nói hơn, những cô gái khác nếu được Trần Phi quan tâm sẽ ít nhiều tỏ ra ngại ngùng, nhưng riêng thái độ Dạ Thi đáp lại anh ta vô cùng kỳ thị.
Càng tấn công lại càng thất bại, mở đầu tình hình chưa mấy khả quan, trong lòng Trần Phi cũng dần trở nên nôn nóng.
Giữa lúc lòng dạ đang rối loạn, Trần Phi vừa nhìn qua đã bắt gặp Quách Mẫn Nghi một tay đút đồ ăn tận miệng cho Hắc Phàm, một tay đỡ phía dưới cằm của Hắc Phàm tránh vương vãi thức ăn.
Nhìn thấy người anh em “đồng cam cộng khổ” hơn mười năm của mình đã sắp đi đến đích của hạnh phúc đời người, điều này càng khiến Trần Phi thêm sốt ruột.
Không đợi được nữa, Trần Phi bỗng đứng dậy tỏ ra khép nép rót bia cho Hắc Phàm. Hiểu ý, Hắc Phàm nể mặt cầm ly uống một ngụm bia, sau đó mới từ tốn mở đường cho anh ta.
Hắc Phàm chợt xoay đầu nhìn qua Quách Mẫn Nghi bên cạnh, bắt đầu biện minh: “Em cũng biết sắp tới phải củng cố lại công ty nên thời gian rất bận, anh còn có em chăm sóc, nhưng Trần Phi thì phải chịu vất vả một mình. Vì vậy anh tin em sẽ hiểu ý anh mà, phải không?”
Nhận được câu hỏi của Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi bất giác thở dài một hơi khó xử, sau đó cô nhìn qua phía Dạ Thi.
Như hiểu ra điều gì đó, Dạ Thi ôm khư khư chén cơm trong tay, cẩn thận mở lời: “Chẳng lẽ... em phải đi làm giúp việc cho ông chú dê xồm này ạ?”
Quách Mẫn Nghi nở một nụ cười gượng gạo, miễn cưỡng phủ nhận: “Thật ra Trần Phi cũng rất tốt, chỉ là anh ấy không kìm lòng được trước em thôi.”
Ngay lập tức, Dạ Thi liếc mắt nhìn Trần Phi bên cạnh kiểm tra, thấy anh ta bày ra vẻ mặt chân thành, lại thấy thái độ khó xử của Quách Mẫn Nghi, cô nàng vì không muốn ảnh hưởng đến nhiều người nên đành cam chịu.
“Nhưng mà em muốn được tăng lương sau khi chuyển ‘công tác’.”
Lời Dạ Thi vừa dứt, không đợi người chủ hiện tại trả lời thì Trần Phi đã chen vào: “Gì mà tăng lương chứ, không chừng sau này em lên làm bà chủ...”
“Không đời nào!” Không đợi Trần Phi nói hết, Dạ Thi đã lên giọng chặn trước: “Tôi chỉ làm giúp việc, không làm vợ chú đâu! Không bao giờ!”
Trần Phi: “...”