Nghiện, Lang Quân Sói!

Chương 33: Hạ gió.






Tô Hải bị Hoa Châu giết chết vì tình và tiền.

Lão Hắc bị nhiễm HIV, tự tay bóp nát cuộc đời còn lại.

Cái giá phải trả khi ngoại tình, là đánh đổi cả mạng sống.

Cũng có lẽ vì thấy kẻ tồi tệ đã phải trả giá, Hắc lão gia mới có thể yên lòng từ giã cuộc đời.

Nhưng Hắc Phàm, dường như không thể nhẹ nhõm.

Ngay từ khi biết lão Hắc có nguy cơ nhiễm HIV, Quách Mẫn Nghi đã thấy được gánh nặng đè lên vai Hắc Phàm. Một người đàn ông hai mươi bảy tuổi, một bên trụ đỡ công ty, một bên mang vác trách nhiệm gia đình.

Càng đau buồn hơn, chỗ chống lưng Hắc Phàm luôn mong có thể vực dậy, nay ông ấy đã mãi mãi không thể tỉnh lại.

Rõ ràng Hắc Phàm đã làm được những gì anh muốn, thành công trả thù những kẻ đối đầu mình, nhưng sau cùng anh cũng phải ôm vào bản thân không ít tổn thương.

Sau khi đích thân đưa Hắc lão gia về nhà làm đám tang, nhìn người đàn ông tóc bạc trắng, da dẻ vẫn còn hồng hào nằm trong linh cữu đặt giữa phòng khách của biệt thự, nước mắt bất lực của Hắc Phàm vô thức chảy dài.

Còn đứa con trai của Hắc lão gia kia, sau khi biết bản thân nhiễm HIV đã không còn tâm trạng quan tâm đến chuyện nào khác, dường như cũng chẳng đau lòng trước sự ra đi của cha mình.

Nhưng hơn hết, ngày hạ màn của cuộc tranh giành gia sản cũng đã đến.

Theo đúng di nguyện của Hắc lão gia, trước khi ông được khâm liệm, thím Cổ đã gọi luật sư riêng đến công bố di chúc khi còn có mặt ông.

Bản di chúc đầu tiên được lập vào mười năm trước và đã qua hai lần sửa đổi, lần sửa đổi gần nhất là ba năm trước, tức là khi Hắc lão gia muốn Hắc Phàm ra nước ngoài tu nghiệp, ông đã dồn hết tất cả hy vọng cho anh.

Thế nên toàn bộ cổ phần của Hắc lão gia công ty, ông đều để lại cho Hắc Phàm.

Ba căn biệt thự, căn chính của Hắc lão gia để lại cho thím Cổ dưỡng già, xem như trả công cho cả đời bà hết lòng vì người nhà họ Hắc.

Căn thứ hai chính giữa để lại cho lão Hắc và Thiên Thư là mẹ Hắc Phàm.

Căn thứ ba vẫn là của Hắc Phàm, nhưng người đứng tên cả ba căn biệt thự không phải là anh.

Mà là người vợ hợp pháp được mẹ anh và thím Cổ tán thành.

Một ngôi nhà hạnh phúc, không thể thiếu bàn tay phụ nữ. Một người đàn ông phản bội vợ mình, không xứng đáng để được nhận thưởng.

Sau khi di chúc được công bố, lão Hắc vốn đã suy sụp vì mang trong người căn bệnh xã hội, giờ đây lại càng thêm tuyệt vọng với kết quả bản thân nhận được. Cuối cùng, ông ta như phát điên quát la ầm ĩ trước linh cửu của cha mình.

Có sự đồng ý của Hắc Phàm và thím Cổ, lão Hắc bị đội ngũ bác sĩ của bệnh viện tâm thần mang đi, tránh tiếp tục làm náo loạn tang sự.

Đúng bảy giờ tối cùng ngày, lễ tang của Hắc lão gia chính thức diễn ra, cổng biệt thự mọi khi đóng kín giờ đây được mở xuyên suốt để đón khách đến viếng.

Hắc lão gia cả đời làm ăn kinh doanh, thế nên mối quan hệ bên ngoài vô cùng rộng. Hắc Phàm hiện tại là hậu duệ được Hắc lão gia giao cho nhiệm vụ kế thừa sản nghiệp, vậy nên dù tâm trạng không tốt nhưng anh vẫn phải tự mình tiếp đón khách.

Tiếc rằng người thật lòng viếng tang thì ít, nhưng kẻ có mưu đồ vụ lợi lấy lòng Hắc Phàm thì lại nhiều. Đây cũng chính là xã hội mà anh đã trưởng thành, nơi sự thật lòng và đáng tin tưởng không tồn tại.

Sau khi nhận được tin báo Hắc lão gia qua đời, bà Thiên Thư cùng Thanh La cũng nhanh chóng trở lại để lo cho chuyện tang lễ trong nhà ngay trong đêm.

Nơi từng lạnh lẽo xa cách, giờ đây đã được kéo lại gần nhau, nhưng ngọn đèn sáng dẫn lối đã không thể thắp lên được lần nào nữa.

Đến hơn một giờ sáng, từng đợt khách đến viếng đã về gần hết, bầu không khí ồn ào cũng dần yên ắng trở lại.

Trong phòng khách tràn ngập khói trắng từ nhang trên bàn cúng, Hắc Phàm suốt buổi vẫn ngồi cạnh linh cữu, anh mặc sơ mi cùng quần âu đen, bên ngoài mặc thêm đồ tang trắng, mặt mũi đã sớm phờ phạc vì mệt mỏi.

Quách Mẫn Nghi tuy quanh quẩn dưới bếp nhưng cách một lúc lại nghía mắt đến Hắc Phàm một lần. Dù sao với thân phận hiện tại, cô không thể kè kè bên anh để gây sự chú ý. Hơn nữa di chúc cũng có đề cập về việc vợ hợp pháp của Hắc Phàm sẽ được đứng tên ba căn biệt thự, cô càng không thể tự biến mình thành kẻ tham lam nịnh bợ để lấy lòng Hắc Phàm cùng mẹ anh và thím Cổ.

Bởi Quách Mẫn Nghi không giống Hoa Châu, cô chỉ cần Hắc Phàm, còn tài sản của anh khiến cô sợ hơn là muốn có.

Sau khi nấu xong cháo cho Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi nhờ bà Thiên Thư mang ra, mục đích là để mẹ con anh có cơ hội ngồi xuống cùng nhau tâm sự.

Có điều, lúc bà Thiên Thư mang cháo ra, Hắc Phàm đang bận ngồi ở bàn khách trong sân nói chuyện với Trần Phi vừa mới đến.

Thấy bà Thiên Thư, Trần Phi đứng dậy lễ phép chào hỏi. Sau khi đáp lại lời chào của Trần Phi, bà đặt chén cháo lên trước mặt Hắc Phàm, còn cẩn thận nhắn lại.

“Mẫn Nghi nấu cho con đó, buồn thì buồn nhưng đừng có bỏ ăn.” Nói rồi bà nhìn sang Trần Phi, chu đáo dặn dò: “Để dì lấy thêm một chén cho con.”

Trần Phi không khách sáo gật đầu, ngay khi bà Thiên Thư vừa quay đi, Hắc Phàm ảm đạm cất tiếng nhờ vả: “Sẵn tiện mẹ gọi Mẫn Nghi ra đây giúp con.”

“Ừ, mẹ biết rồi, con đợi một lát.”

Đợi tới khi bà Thiên Thư đi vào nhà, Trần Phi lúc này mới thu lại tầm mắt nhìn qua Hắc Phàm, thật lòng nhận xét: “Hai năm không bằng một tháng, ly hôn xong đi nơi khác sống, mẹ cậu liền có sức sống hẳn.”

Hắc Phàm ậm ừ cho qua, mất kiên nhẫn hỏi thẳng: “Lúc nãy cậu định nói chuyện gì?”

“À, sau khi biết bản thân nhiễm HIV, Hoa Châu tự làm mình sảy thai rồi. Phía bên cảnh sát cũng đã xác nhận, đợi tinh thần cô ta ổn định sẽ mở phiên toà xét xử.”

Hắc Phàm nghe xong cũng chỉ hờ hững gật đầu, dường như anh vẫn chưa lấy lại được tâm trạng để đón nhận chuyện nào khác.

Vài phút sau, Quách Mẫn Nghi mang thêm một phần cháo ra cho Trần Phi, lúc đối diện với Hắc Phàm, cô vô thức đứng xa giữ khoảng cách.

“Thiếu gia, anh tìm em?”

Hắc Phàm đưa mắt quan sát nét mặt không tự nhiên của Quách Mẫn Nghi. Anh chợt kéo ghế đơn bằng inox sát vào ghế mình, sau đó mới lên tiếng: “Ngồi xuống đây.”

Quách Mẫn Nghi mặt mày ủ rũ không tự nguyện đến ngồi cạnh Hắc Phàm. Mới vừa đặt mông xuống, bên tai cô đã truyền tới câu hỏi chất vấn của anh.

“Cả buổi chiều với buổi tối này em làm gì lại không ở cạnh anh?”

Quách Mẫn Nghi nhìn thẳng về trước, bình tĩnh đáp: “Em ở trong bếp phụ mọi người, anh cũng bận tiếp khách mà...”

Nghe xong câu trả lời, Hắc Phàm đột nhiên nhìn chằm chằm vào Quách Mẫn Nghi, mặc cho Trần Phi đối diện vừa ăn cháo vừa hiếu kỳ dõi theo.

Thấy Quách Mẫn Nghi liên tục tránh né, Hắc Phàm bất giác thở ra, cố tình vạch trần sự thật: “Chứ không phải vì em sợ tiền rồi chê luôn cả anh à?”

Bị bắt trúng tim đen, Quách Mẫn Nghi chột dạ đảo mắt, nào ngờ bị Trần Phi ngồi đối diện bắt quả tang. Cô vội bưng chén cháo nóng khuấy lên vài lần, sau đó múc một muỗng giơ lên trước miệng Hắc Phàm nhằm đánh trống lảng.

“Anh ăn chút đi rồi còn nghỉ ngơi.”

Hắc Phàm vẫn không hé môi, hai mắt nhìn thẳng vào Quách Mẫn Nghi như muốn cô phải thừa nhận.

Quách Mẫn Nghi khó xử lén ngước mắt nhìn trộm Hắc Phàm, cuối cùng vẫn phải nhún nhường một bước: “Mọi chuyện em vẫn để anh quyết định mà, bây giờ anh ăn trước đi.”

Đến lúc này Hắc Phàm mới chịu mở miệng ăn một muỗng cháo. Nhưng đồ ăn vừa nuốt qua khỏi cổ, anh đã hạ giọng đe dọa: “Vì yêu em nên anh mới để em tự nguyện, đừng để anh phải ép em tự nguyện.”

Đôi môi của Quách Mẫn Nghi bất giác mím nhẹ, con ngươi cũng rụt rè nhìn sang Trần Phi tìm sự giúp đỡ. Thế nhưng khi ánh mắt chạm nhau, anh ta lại phũ phàng cầm chén cháo xoay mặt sang chỗ khác tiếp tục ăn.