Sáng sớm hôm sau, trong lúc Quách Mẫn Nghi quanh quẩn trong bếp chuẩn bị bữa sáng, Hắc Phàm từ trên lầu đi xuống rẽ phải vào bếp tìm cô. Anh mặc bộ Pyjama bằng vải lụa tối màu, tóc tai cũng lười chải chuốt.
Đến gần chỗ Quách Mẫn Nghi đang đứng, Hắc Phàm theo thói quen đưa tay sờ mông cô thay cho lời chào, cơ thể theo đà nhướng về trước nhìn ngó.
“Cho anh ăn gì vậy?”
Ngay khi Hắc Phàm vừa nói xong, Quách Mẫn Nghi đang bày đồ ăn ra đĩa bỗng quay ngoắt mặt qua, cô hơi lùi đầu về sau giữ khoảng cách giữa hai gương mặt đang gần sát. Biểu cảm của Quách Mẫn Nghi đột nhiên trở nên nghiêm trọng, động thái kế tiếp là bất ngờ ôm cổ anh kéo thấp xuống.
Ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ hơi thở của Hắc Phàm, giữa hai đầu chân mày của Quách Mẫn Nghi liền cau chặt, biểu tình thoáng cái đã chuyển sang giận dỗi phàn nàn: “Anh lại ăn trộm hạt dẻ của em!”
Hắc Phàm mím môi cười, nhẹ giọng nhún nhường: “Mười giờ anh đến công ty, khi nào về sẽ trả bù cho em.”
Quách Mẫn Nghi phụng phịu lườm anh, vì đồ ăn yêu thích bị ăn trộm mà bất chấp thân phận chủ tớ, tuyên bố đầy chắc nịch: “Một túi vì giúp anh trấn áp cơn nghiện tối qua, một túi bù cho túi anh ăn trộm, tổng cộng là hai túi hạt dẻ, không chấp nhận trả giá!”
Nhận được phản ứng quen thuộc, Hắc Phàm chỉ bật cười không biện minh. Trước khi quay người đi đến bàn ăn ngồi xuống, anh còn cố tình hôn lên gò má cô một cái, nhường nhịn đáp: “Vâng, thưa cô.”
Quách Mẫn Nghi bất giác khựng hai giây, sau đó gật đầu tỏ ra hài lòng.
Mỗi tuần, Hắc Phàm vẫn đến công ty khoảng hai ba lần, trong mắt những người trong công ty lẫn lão Hắc, anh vẫn là kẻ nghiện, muốn tin tưởng giao việc chính thức cho anh dĩ nhiên không thể.
Mối quan hệ giữa Hắc Phàm và lão Hắc từ lâu đã không tốt, việc ông ta ngang nhiên đưa vợ bé về sống chung hại mẹ anh bị trầm cảm, khiến bà suốt ngày chán nản cuộc đời quanh quẩn ở biệt thự phía sau, bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Hắc Phàm thêm căm phẫn.
Tuy rằng ngầm đối chọi nhau, giữa Hắc Phàm và lão Hắc vẫn luôn trong trạng thái dè chừng tránh hậu quả không hay về sau. Bởi một khi ông nội Hắc chưa qua đời, di chúc sẽ không được công bố, đồng nghĩa với việc cổ phiếu lẫn gia sản nhà họ Hắc chưa xác định được chia như thế nào.
Có điều, nếu lão Hắc lấy vợ bé thì Hắc Phàm cũng vướng vào chất cấm, khả năng tài sản được chia cũng sẽ ngang bằng nhau.
Bản thân lão Hắc chưa từng nghĩ lớn tuổi sẽ không cần gia sản, bởi ở độ tuổi ngoài năm mươi, trước đó ông ta đã dành cả tuổi trẻ để góp công góp sức duy trì và phát triển cơ đồ nhà họ Hắc. Bây giờ chuẩn bị đến tuổi nghỉ ngơi, ông ta dĩ nhiên phải hưởng thụ cho đáng kiếp người.
Mà Hắc Phàm từ bé đã sớm đã nhận ra con người sống ích kỷ của lão Hắc, vậy nên lấy lòng tin của ông nội và thừa kế toàn bộ tài sản, đó chính là mục đích anh luôn cố theo đuổi.
Ăn sáng xong, Hắc Phàm điềm tĩnh ngồi ở phòng khách đọc báo. Qua tám giờ một chút, bác sĩ theo dõi điều trị cho anh đến để tái khám.
Vị bác sĩ này tên Tô Hải, độ chừng chỉ tầm ba mươi lăm tuổi, dáng vóc anh ta cao ráo, trời cho thêm cả gương mặt ưa nhìn.
Trong lúc Hắc Phàm cùng Tô Hải ngồi ngoài phòng khách trao đổi về trạng thái gần đây, Quách Mẫn Nghi từ trong mang nước ra cho cả hai.
Sau khi đặt vào tay Hắc Phàm một ly cafe sữa nóng, cô hướng mắt về phía Tô Hải, lo lắng hỏi: “Bác sĩ Tô, dạo gần đây cơn nghiện của thiếu gia nhà tôi vẫn tái phát thường xuyên. Dù gì cũng đã cai hai năm, sao lâu như vậy rồi vẫn chưa khỏi?”
Khi nghe Quách Mẫn Nghi nhắc đến chuyện này, Hắc Phàm giả vờ nâng ly cafe sữa lên uống, mục đích chính là nhằm che đi khóe môi gian xảo đang cong lên.
Riêng Tô Hải nghe xong biểu cảm có hơi ngạc nhiên, dẫu vậy anh ta vẫn bình tĩnh đáp: “Loại chất cấm bị tiêm vào người cậu ấy nằm trong năm loại gây nghiện cao và nguy hiểm nhất, nếu chỉ là tái phát nhẹ thì đó đã là dấu hiệu tốt, cô không cần quá lo lắng.”
Không đợi Quách Mẫn Nghi nói gì thêm, Hắc Phàm đã nhanh chóng nắm cổ tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh, tiện thể nhét ly cafe sữa vào tay cô.
Tiếp đó, Hắc Phàm chậm rãi tựa lưng ra sau ghế, choàng tay ngang qua lưng ghế phía sau Quách Mẫn Nghi, anh cố tình tỏ ra ẩn ý chê trách: “Bác sĩ Tô là người có kinh nghiệm, hơn nữa còn từng được ra nước ngoài đào tạo, em nghi ngờ chuyên môn anh ấy như thế này là không nên đâu.”
Nghe đến đây, không chỉ riêng Quách Mẫn Nghi giật mình mà ngay cả Tô Hải cũng xoắn xuýt trong lòng. Riêng cô suy nghĩ thuần khiết, sợ khiến người khác hiểu sai nên vội vã xua tay giải thích: “Không phải, bác sĩ Tô mong anh đừng hiểu lầm, là vì tôi lo cho thiếu gia nhà tôi quá nên mới hỏi như vậy…”
Trấn định lại cảm xúc bị che giấu, ngoài mặt Tô Hải vẫn nở nụ cười thân thiện như mọi khi, từ tốn đáp: “Không sao, tôi hiểu mà, tâm lý người nhà đều luôn lo lắng cho bệnh nhân. Nhưng cô đừng quá bận lòng, với thể trạng của Hắc Phàm hiện tại, chỉ một thời gian ngắn nữa cậu ấy sẽ hồi phục hoàn toàn.”
Tô Hải chủ động mở lời trấn an, trao đổi thêm một số vấn đề xong, anh ta cũng không nán lại mà nhanh chóng ra về.
Quách Mẫn Nghi là người tiễn Tô Hải ra cửa, trong khi đó từ đầu đến cuối ánh mắt của Hắc Phàm vẫn luôn dán chặt trên cô, nhưng trạng thái dần dần chuyển từ bình thường sang chìm đắm.
Đợi Quách Mẫn Nghi trở vào và đi đến gần, Hắc Phàm vừa giơ tay muốn nắm lấy tay cô, vừa tò mò hỏi: “Nếu anh cai nghiện thành công, em có ngủ với anh nữa không?”
Quách Mẫn Nghi vốn định đi đến chỗ của Hắc Phàm nhưng vừa nghe anh hỏi xong, cô lập tức chuyển hướng né người sang chỗ khác, cánh tay suýt bị anh bắt lấy cũng tự động nép vào cơ thể tránh sự động chạm.
Hơn hết, Quách Mẫn Nghi hơi cau mày chê bai, thành thật đến mức phũ phàng: “Anh già lắm rồi còn không chịu tự lập mà cứ phụ thuộc vào em, nuôi anh lớn đúng là cực khổ.”
Hắc Phàm: “...”