Sang hôm sau, bà Hắc mời lão Hắc và gọi Hắc Phàm sang ăn cơm vì có chuyện muốn nói. Hoa Châu tuy không được mời nhưng vẫn mặt dày bám theo lão Hắc cho bằng được.
Từ sáng sớm, Quách Mẫn Nghi đã sang phụ Thanh La và bà Hắc chuẩn bị bữa cơm trưa thịnh soạn. Ngủ không đủ giấc lại thêm hôm qua gặp chuyện khiến thân thể không khỏe, thế nên trên mặt cô không tự chủ để lộ ra bộ dạng khó ở.
Chỉ là, khi nhìn thấy Quách Mẫn Nghi mặt nặng mày nhẹ như căm hờn thế giới, dường như trong mắt Hoa Châu lại là điều tốt.
Đơn giản vì con người thật của Hắc Phàm đã hiện rõ trước mặt Quách Mẫn Nghi, sau này Hắc lão gia cũng sẽ thấy đứa cháu trai mà ông tin tưởng tệ hại đến mức nào.
Gần mười hai giờ trưa, trong biệt thự nhà bà Hắc náo nhiệt hơn bình thường. Nhưng vẫn như mọi khi, bà Hắc vẫn mặc váy dài thanh lịch, mái tóc đen dài tôn lên cốt cách trang nhã, chỉ khác là sắc mặt bà đã tươi tỉnh hơn.
Vào dịp đặc biệt này, bà Hắc đã hao tổn không ít tâm tư cho bữa cơm chung sau nhiều năm không ai nhìn đến ai, thậm chí bà còn mời cả Triệu Vân cùng đến.
Bà Hắc sau thời gian dài cam chịu cũng hạ quyết tâm buông bỏ, sở dĩ bà mời lão Hắc đến ăn cơm là để bàn chuyện ký đơn ly hôn, mời Triệu Vân đến là để cảm ơn đã giúp bà trị liệu tâm lý suốt hai năm qua.
Lúc bà Hắc nhắc đến ly hôn, bầu không khí trên bàn ăn rơi vào tĩnh lặng, chỉ riêng có Hoa Châu nôn nóng đến ngồi không yên. Trong khi đó, người trong cuộc là lão Hắc chẳng nói năng nửa lời, tầm mắt cũng đặt vô định trong không trung.
Sau khi mang giấy ly hôn đã có chữ ký đưa cho lão Hắc ngồi bên cạnh, bà Hắc vô cùng bình thản mỉm cười, thế nhưng lời nói ra lại đầy sự kiên định: “Tôi biết rõ điều gì được ông xem trọng, và tôi cũng có điều quan trọng đối với mình. Việc ly hôn này tôi không cần chia tài sản, tôi chỉ cần ông đảm bảo an toàn cho Hắc Phàm với Mẫn Nghi.”
Như có tật giật mình, Hoa Châu vừa nghe qua như đang bị ám chỉ làm hại đến Hắc Phàm và Quách Mẫn Nghi, thế nên không đợi lão Hắc lên tiếng, cô ta đã nhỏ giọng mỉa mai: “Lo quá thì sao không dẫn theo đi.”
Lão Hắc ngồi giữa bà Hắc và Hoa Châu, nghe thấy lời cô ta nói, ông ta khẽ thở ra một hơi không mấy dễ chịu, sau đó từ tốn đáp lại lời bà Hắc: “Hắc Phàm là con trai tôi, Mẫn Nghi là người có công chăm lo cho nó, tôi dĩ nhiên không làm hại đến hai đứa nó.”
“Con trai thì không hại, nhưng cha ruột thì không chắc.”
Ngay khi câu nói ẩn ý của Hắc Phàm vang lên, bầu không khí trên bàn lần nữa bị nhấn chìm trong sự căng thẳng. Lão Hắc đưa mắt nhìn Hắc Phàm ngồi phía bên tay kia của bà Hắc, ánh mắt của người ông ta vừa gọi là “con trai” dành cho ông ta hoàn toàn không chứa chút tình thân.
Dù sao cũng là lần cuối ngồi cùng nhau ăn cơm với tư cách người nhà, bà Hắc không muốn đến lúc kết thúc vẫn phải nhìn thấy cảnh ruột thịt tương tàn. Bà âm thầm thở dài trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra nhẹ nhàng nhắc nhở: “Ăn cơm thôi.”
Sau câu nói của bà Hắc, bầu không khí phần nào được xoa dịu, bà Hắc nói xong chuyện cần nói cũng không để tâm đến lão Hắc và Hoa Châu nữa, thay vào đó là quay sang gắp đồ ăn cho Hắc Phàm và Triệu Vân ngồi bên cạnh anh.
Trong lúc không rõ Hoa Châu đang lèm bèm gì với lão Hắc, Quách Mẫn Nghi bỗng từ trong bếp bưng dĩa dưa hấu đã cắt lát mang ra bàn. Có điều, trên đĩa dưa còn đặt một con dao làm bếp sắc nhọn.
Ngay khi thấy con dao trước tầm mắt, Hoa Châu đang nhăn nhó lập tức giật mình lùi về sau, hai mắt cũng tự động trợn trừng nhìn lên Quách Mẫn Nghi.
Trước ánh mắt kinh ngạc của những người trên bàn ăn, Quách Mẫn Nghi không một lời giải thích, mặt mũi đầy sát khí cầm lấy cán dao mang trở vào nhà bếp, tuy nhiên lúc rời đi ánh mắt cô cố tình nhìn thẳng vào Hoa Châu như một động thái ngầm cảnh cáo.
Hoa Châu dù trong lòng sớm tức điên, thế nhưng nghĩ cho kế hoạch gần kề nên không thể tùy tiện manh động, cuối cùng chỉ có thể nuốt ngược cơn tức vào trong.
Trôi qua một lúc yên tĩnh, Thanh La vẫn đứng trong bếp thỉnh thoảng nghía mắt ra ngoài quan sát.
Mọi khi Hắc Phàm lẫn bà Hắc không để ý đến chuyện ngồi ăn cơm cùng bàn với người giúp việc, nhưng khi có người ngoài thì cả Quách Mẫn Nghi và Thanh La đều không thể không biết điều, càng không thể để bọn người lòng dạ xấu xa kia có cơ hội bắt bẻ.
Dõi theo tình hình bên ngoài một lúc, Thanh La xoay đầu tìm Quách Mẫn Nghi, lên tiếng gọi nhỏ: “Mẫn Nghi, đến đây xem này.”
Quách Mẫn Nghi đang cắt thêm dưa hấu, nghe Thanh La gọi cô từ tốn buông dao bước qua. Đến cạnh chỗ Thanh La đang đứng, cô thông qua vạch ngang trong suốt trên cửa nhìn ra phía bàn ăn.
Từ chỗ Quách Mẫn Nghi nhìn thẳng có thể thấy được Hắc Phàm và Triệu Vân đang ngồi cùng nhau đối mặt về phía bên này. Đáng nói, Quách Mẫn Nghi vừa nhìn đã bắt gặp Triệu Vân gắp đồ ăn cho Hắc Phàm, anh không những không từ chối còn cong môi cười đón nhận.
Ngay tức khắc, giữa hai đầu chân mày của Quách Mẫn Nghi cau chặt lại. Thanh La bên cạnh không hay biết sự tình, vô ý đổ thêm dầu vào lửa: “Em xem, cắt Hoa Châu ra khỏi khung cảnh trước mắt, đó là thế giới của người giàu. Thêm nữa em xem cách bác sĩ Triệu nhìn thiếu gia kìa, có khác gì gặp đúng ý trung nhân không?”
Nói rồi Thanh La nhìn qua Quách Mẫn Nghi đứng bên cạnh, lúc này cô im lặng với vẻ mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc khác lạ nào. Ở gần nhau suốt thời gian dài, Thanh La cũng sớm nhìn ra mối quan hệ giữa Hắc Phàm và Quách Mẫn Nghi không đơn giản, nhưng ở tư cách người chọn và người được chọn lại rất khác nhau.
Hơn nữa vì cùng chung một hoàn cảnh, Thanh La hiểu cho cảm giác của Quách Mẫn Nghi, càng hiểu ôm mộng dành cho người không thuộc về mình sẽ càng khổ sở đến mức nào.
Thanh La nhìn Quách Mẫn Nghi xong bỗng thở dài một hơi, sau đó vỗ nhẹ lên vai cô khuyên nhủ: “Trên đời này, sẽ chẳng có một người đàn ông nào toàn diện. Đẹp trai, nhà giàu, thông minh, tử tế và chung thủy, chắc chắn không tồn tại.”
Bên tai nghe những lời Thanh La nói, trước mắt nhìn Hắc Phàm đáp lại sự nhiệt tình của Triệu Vân, thoáng chốc một suy nghĩ chẳng mấy hay ho đã hiện lên trong đầu của Quách Mẫn Nghi.
Đang yên đang lành Triệu Vân đến gặp riêng Hắc Phàm, ngay sau đó anh lại muốn bà Hắc chuyển đi, tiện thể “tống cổ” Quách Mẫn Nghi đi theo. Đó chẳng phải là để anh dọn dẹp những kẻ ngáng đường, tiếp theo là đường đường chính chính theo đuổi cô bác sĩ tâm lý xinh đẹp kia sao?