Nghiện, Lang Quân Sói!

Chương 21: Rất nhiều bí mật được che giấu.






Không chỉ lời nói, ngay cả biểu cảm của Quách Mẫn Nghi cũng đã hiện rõ sự bất lực tận cùng, bất lực đến mức muốn nổi giận cũng không thể nổi giận, muốn trách móc cũng không thể trách móc.

Cảm giác tổn thương liên tục chồng chất khiến Quách Mẫn Nghi không còn đủ nhẫn nại đối diện với Hắc Phàm. Bởi cô không thể nào chắc chắn, anh sẽ lại tiếp tục giấu cô diễn màn kịch gì tiếp theo.

“Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không quá phận, mãi mãi không bước vào cuộc sống thuộc về riêng anh.”

Một lời dứt khoát vạch rõ ranh giới, Quách Mẫn Nghi lạnh nhạt xoay người đi lên lầu. Nhưng chỉ trong tức khắc, hai tay Hắc Phàm đã ôm ngang xương chậu của cô từ phía sau, mặt anh lại úp vào thắt lưng cô.

“Anh sẽ không dám nữa...”

Nghe thấy giọng nói khẩn khiết của Hắc Phàm cùng hành động của anh, Quách Mẫn Nghi theo phản xạ dừng bước, từ từ xoay đầu nhìn về cảnh tượng phía sau lưng mình.

Chàng thiếu gia ấm áp tử tế, tên công tử ăn chơi cao ngạo, giờ lại hóa thành kẻ yếu hèn hạ mình quỳ gối níu kéo một kẻ được dùng tiền mua vào.

Quách Mẫn Nghi ngước mặt lên ngăn không cho nước mắt rơi xuống, nơi giữa lồng ngực thoáng chốc lại dâng lên cảm giác khó chịu bóp nghẹt.

Người dịu dàng ôm cô vào lòng là Hắc Phàm, người nhẫn tâm đẩy cô ra là Hắc Phàm, và người hối hận cũng là Hắc Phàm.

Quách Mẫn Nghi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh gỡ cái ôm siết ra, tiếp đó cô từ từ xoay người lại quỳ thẳng gối đối diện anh, cất giọng đầy mệt mỏi.

“Thiếu gia, anh đừng làm em khó xử. Thay vào đó anh vẫn hãy nghĩ cho em, đợi đến khi anh giành được gia sản, anh có tiền, anh có quyền trong tay, anh càng có nhiều sự lựa chọn. Khi đó... anh hãy cho em trở về nơi em thuộc về, để em không phải tiếp tục làm kẻ ngáng đường anh.”

Lời Quách Mẫn Nghi vừa dứt, biểu tình rối loạn của Hắc Phàm càng trở nên sa sầm, cảm xúc lo sợ đánh ập dồn dập như sóng lớn. Anh lập tức ôm chầm lấy cô, đôi tay có phần run rẩy bởi mồ hôi lạnh đổ ướt sống lưng, thậm chí đầu óc anh cũng ngỡ sẽ nổ tung vì căng thẳng.

Hiểu rõ đã đến đường cùng, Hắc Phàm không còn tâm trí quan tâm đến mặt mũi, anh chỉ biết bất chấp tha thiết van nài: “Mẫn Nghi, anh thật sự biết sai rồi, anh chỉ cần có em thôi, những thứ còn lại anh không cần nữa...”

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, Quách Mẫn Nghi bật cười vô hồn cùng những dòng nước mắt liên tục tuôn trào, giọng nói vốn dĩ đã cố kìm nén của cô cũng dần lộ ra nội tâm chôn giấu.

“Chỉ cần em? Anh cần em mà lại đẩy em ra xa, cần em lại làm tổn thương em, cần em lại lừa dối em. Anh thật sự cần em, hay cần một con ngốc để đùa giỡn? Anh có biết em xem trọng anh đến mức nào không? Anh có biết em lo lắng cho anh đến mức nào không? Anh có biết... em đã vọng tưởng vị trí của bản thân trong lòng anh lớn đến mức nào không? Anh hoàn toàn không biết, cũng không hề cần em...”

Nghe những lời oán trách của Quách Mẫn Nghi, vòng tay của Hắc Phàm đang ôm cô chợt siết chặt thêm. Ngay từ đầu, Hắc Phàm vẫn luôn cho rằng bản thân sẽ đủ bình tĩnh trước bất kỳ kết quả nào diễn ra, nhưng Quách Mẫn Nghi vẫn mãi mãi là ngoại lệ của anh.

Và không chỉ riêng Quách Mẫn Nghi, chính vì Hắc Phàm cũng tự tin về sự quan trọng của mình trong lòng cô, thế nên anh chưa từng nghĩ đến kết quả lại biến thành hậu quả.

Giờ đây nói lời ân hận cũng không kịp nữa, từ lòng dạ đến tâm trí đều thay phiên nhau dày vò trừng phạt Hắc Phàm, khiến anh chỉ biết gắt gao ôm lấy cô, một chút cũng không dám nới lỏng.

Ngực kề ngực, Quách Mẫn Nghi đương nhiên cảm nhận được nhịp tim của Hắc Phàm đang loạn lên, nhưng cảm giác đau đớn cô chịu đựng, có lẽ anh sẽ không bao giờ cảm nhận được.

Vừa nghĩ đến, nước mắt mới ngừng rơi của Quách Mẫn Nghi lại tiếp tục trào khỏi khóe mi, sự tủi thân chưa từng có cũng bao phủ lấy cô. Quách Mẫn Nghi vào giây phút hiện tại vô cùng mệt mỏi, mệt đến không muốn nghĩ ngợi, mệt đến không muốn tỏ ra mạnh mẽ, mệt đến mức chỉ muốn buông bỏ.

Giữa không gian tĩnh lặng bị nhấn chìm trong bầu không khí nặng nề, bất chợt vang lên tiếng khóc nức nở của Quách Mẫn Nghi, lớp vỏ bọc cứng rắn cô đã đeo hơn nửa ngày cũng thoáng chốc vụn vỡ.

Đến lúc này, Hắc Phàm cuối cùng cũng có thể trút bỏ một nửa gánh nặng, bởi một khi Quách Mẫn Nghi chịu bộc phát cảm xúc thật sự trước mặt anh thay vì lạnh nhạt, đồng nghĩa cô đã cho anh một cơ hội chuộc lỗi.

Không dám chần chừ thêm, Hắc Phàm nhẹ nhàng buông Quách Mẫn Nghi ra, tay vẫn nắm lấy tay cô, chân thành cứu vãn tình thế.

“Anh xin thề, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh hành động thiếu suy nghĩ như vậy.”

Nói rồi Hắc Phàm giơ tay lau nước mắt trên mặt Quách Mẫn Nghi, tựa như muốn cô nhìn thật rõ, nghe thật kỹ.

Trước ánh mắt có phần vị tha của Quách Mẫn Nghi, Hắc Phàm cũng không muốn tiếp tục giấu nữa. Anh nghiêm túc đối mặt, hạ quyết tâm nói ra bí mật đã giấu kín bấy lâu.

“Anh cần em chính là muốn độc chiếm em, anh gieo rắc hy vọng chính là muốn em đáp lại tình cảm của anh. Hơn hết, anh vốn không phải là người tử tế, anh là kẻ độc tài muốn thế giới của em thuộc về riêng anh.”

Cảm xúc tiêu cực dần dần tan biến trong Quách Mẫn Nghi, cơn đau ở ngực trái cũng như được xoa dịu. Cô dùng đôi mắt vẫn còn vương lệ chăm chú nhìn Hắc Phàm, im lặng lắng nghe.

Hai người quỳ đối mặt nhau, khung cảnh chẳng khác người xưa thề non hẹn bể. Tuy rằng kế hoạch diễn ra ngoài dự định, thế nhưng anh sẽ không lần nữa cố chấp khiến Quách Mẫn Nghi tổn thương.

Hắc Phàm bỗng hạ người về trước thu hẹp khoảng cách giữa cả hai. Mắt đối mắt, tay trong tay, anh thâm trầm bộc bạch: “Tất cả những gì anh đối với em chỉ tóm gọn trong ba chữ, anh yêu em.”