Buổi chiều lúc lão Hắc tan làm về nhà, Hoa Châu lại đặc biệt ra tiếp đón, hơn nữa trên người cô ta còn đeo tạp dề như đang nấu ăn, hình ảnh này đối với ông ta vô cùng ngỡ ngàng. Mặc dù không biết Hoa Châu lại muốn vòi vĩnh điều gì, nhưng lão Hắc đối với việc cô ta “có lòng” cũng không bài xích.
Sau khi đưa cặp táp của lão Hắc cho người giúp việc mang đi cất, Hoa Châu vui vẻ ôm cánh tay ông ta đi đến bàn ăn trước phòng bếp. Vừa đi, cô ta vừa hào hứng nói: “Hôm nay em có tin vui cho anh.”
Lão Hắc ngồi xuống ghế, đầu tiên ông ta liếc mắt nhìn mặt bàn tràn ngập thức ăn, tiếp đó mới nhìn sang Hoa Châu, lên tiếng hỏi: “Chuyện gì?”
Hoa Châu chỉ cười không đáp, bỗng nhiên quay người tháo tạp dề đi lên lầu. Lát sau, Hoa Châu quay trở lại chỗ cũ, cô ta đến gần một vòng tay ôm cổ lão Hắc, tay còn lại để sau lưng bất ngờ giơ ra một tờ giấy.
Khi nhận diện được thứ trước mặt, nét mặt lão Hắc không giấu được sự kinh ngạc, hai mắt ông ta cũng mở to, vội vàng cầm lấy tờ giấy trong tay Hoa Châu xem thử.
Nhìn thấy kết luận thai năm tuần, lão Hắc đờ người một chỗ không thốt nên lời, biểu cảm dường như đã bị “hạnh phúc” muộn làm cho sững sờ.
Trông thấy phản ứng của lão Hắc, Hoa Châu khẽ cong môi cười ẩn ý, khởi đầu mục đích đã đạt được, trọng tâm mục đích cô ta đương nhiên không thể bỏ qua.
Hoa Châu vòng tay ôm cổ lão Hắc, dựa người vào người ông ta, xa gần than vãn: “Trước đây thì sao cũng được, nhưng bây giờ anh phải tính cho rõ ràng. Nếu không, đứa con tiếp theo của anh ra đời không có danh phận, lớn lên thế nào cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ.”
Nghe những lời này, lão Hắc chợt thở ra một hơi não nề, Hoa Châu không để ông ta có thời gian lưỡng lự đã vội tấn công thêm: “Dù sao anh với vợ cũ đã không còn tình cảm, ly hôn giải thoát cho nhau không phải tốt hơn sao?”
Vừa nói, Hoa Châu vừa liếc nhìn lão Hắc thăm dò: “Vả lại, giữa anh với Hắc Phàm cũng đâu phải tình cảm cha con thắm thiết, cậu ấy bây giờ là người cạnh tranh gia sản với anh, cậu ấy cũng sẽ không bao giờ chấp nhận em với con chúng ta. Giờ mà anh không phân chia rõ ràng, nhỡ sau này tất cả bị cậu ấy giành mất, lúc đó chúng ta lấy gì mà nuôi con, lấy gì để đảm bảo cuộc sống cho con chúng ta?”
Những vấn đề Hoa Châu đề cập không phải lão Hắc chưa từng nghĩ tới, nhưng mỗi lần nghĩ ông ta đều phiền não đau đầu. Đúng là ông ta đối với vợ cả không còn tình nhưng vẫn còn nghĩa, cũng vì ông ta nên bà mới mắc tâm bệnh, ngày ngày sống như người mất hồn.
Còn với Hắc Phàm, anh chưa từng làm điều gì quá đáng, lão Hắc cũng không có ý định giành hết gia sản về phía mình, nhưng nếu anh giành hết gia sản thì ông ta lại không thể chấp nhận.
Càng bàn tới, lão Hắc chỉ biết im lặng thở ngắn thở dài, Hoa Châu bên cạnh liên tục dùng ánh mắt xảo huyệt nhìn ông ta dò xét.
Qua một lúc, cô ta hạ giọng nhẹ nhàng, ngọt ngào tỉ tê: “Kết thúc sớm chừng nào, anh sẽ đỡ nhọc tâm chừng ấy. Chẳng phải cha của anh đã viết di chúc rồi sao, anh cứ gọi luật sư về công bố rõ ràng, sau đó chia ra mạnh ai nấy sống.”
“Không được.” Vừa nghe đến lão Hắc không dừng lại suy nghĩ đã vội từ chối: “Một ngày cha anh còn sống, di chúc sẽ không bao giờ được công bố.”
Lúc này, ánh mắt Hoa Châu bỗng trở nên sắc lạnh, ý tứ thốt ra cũng chứa đầy ngụ ý: “Cha anh từng là người làm mưa làm gió trên thương trường, giờ đây nằm một chỗ không ai xem trọng, tuy không nói ra nhưng chắc chắn ông ấy rất đau khổ. Hay anh đến gặp cha anh, hỏi ý ông ấy xem muốn tiếp tục cố gắng, hay muốn giải thoát để đỡ khổ cực cho thân xác.”
Hoa Châu vừa dứt lời, lão Hắc đã đưa mắt nhìn cô ta bằng vẻ mặt nghiêm trọng, thế nhưng cô ta chẳng chút lo lắng, ngược lại còn tỏ ra bình tĩnh: “Em chỉ nói sự thật mà thôi, nếu đổi lại là anh, suốt nhiều năm liền anh phải nằm yên một chỗ không thể cử động, cũng không thể giao tiếp, người thân cận quay lưng, người nhà dằn vặt lẫn nhau, vậy anh sẽ tiếp tục để bản thân trở thành gánh nặng trên cuộc đời này, hay anh muốn giải thoát bản thân, giải thoát cho người nhà?”
Ngẫm những gì Hoa Châu nói không phải không có lý, nếu lão Hắc thật sự có ngày sống thực vật, mỗi ngày chỉ có thể nhìn trần nhà, ông ta thà giải thoát để mau sớm đầu thai còn hơn sống chẳng làm được tích sự gì.
Nghĩ rồi lão Hắc gật gù, vừa giơ tay vỗ nhẹ vào thắt lưng Hoa Châu, vừa hạ giọng thuận theo: “Được rồi, để anh xem xét, em ngồi xuống trước đi.”
Đạt được mục đích, Hoa Châu khẽ nhếch môi cười đắc thắng, lúc ngồi xuống lại bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn nịnh bợ lão Hắc.
Còn chưa đến ba mươi phút sau, cuộc hội thoại giữa lão Hắc và Hoa Châu đã truyền đến tai Quách Mẫn Nghi, đều nhờ Thanh La ngay khi nghe người giúp việc trong biệt thự lão Hắc kể lại, cô nàng đã phải vội vàng báo với cô.
Sau khi kể lại đầu đuôi, Thanh La còn nghiêm túc nhấn mạnh: “Lần này, ngay cả lão gia bọn họ cũng không tha. Sắp tới trên con đường tranh giành gia sản, ngoài cha ruột và mẹ kế, thiếu gia còn phải đối đầu với em kế.”
Cùng ngồi ở bàn ăn trong phòng bếp, Quách Mẫn Nghi bất an siết chặt cọng rau trong tay.
Thanh La bên cạnh vừa phụ lặt rau, vừa lo lắng dặn dò: “Thiếu gia bây giờ là một chọi ba, người tạo ra gia sản họ còn dám có ý định giết để chiếm, huống chi thiếu gia lại là người tranh giành với bọn họ. Làm gì thì làm, em cũng phải để ý đến thiếu gia, nhỡ cậu ấy cũng nằm trong tầm ngắm loại bỏ của hai người kia, phu nhân cũng sẽ không sống nổi đâu.”
Chẳng mấy chốc, Quách Mẫn Nghi cảm giác đường ranh giới thiện ác đã bị phân chia một cách rõ ràng. Lão Hắc và Hoa Châu đã rục rịch châm ngòi cho cuộc chiến tranh giành gia sản, cô không thể để Hắc Phàm tự chống chọi một mình.
Càng quan trọng hơn, nếu ông nội Hắc qua đời đồng nghĩa Hắc Phàm không còn chỗ chống lưng. Lão Hắc đã ra đời nhiều năm, đặc biệt có chỗ đứng vững chắc và có đồng minh trong công ty, nếu quay lưng trở mặt thì Hắc Phàm khi đó sẽ càng khó khăn trong mọi mặt, bao gồm cả việc trả thù thay mẹ anh.
Bằng mọi giá, Quách Mẫn Nghi phải giúp Hắc Phàm đạt được mục tiêu, càng không thể để cho lão Hắc và Hoa Châu có cơ hội ra tay trước.
Quách Mẫn Nghi trịnh trọng nhìn qua Thanh La, hạ quyết tâm tuyên bố: “Em hiểu rồi, chị cùng em giúp thiếu gia và phu nhân một tay. Chị bảo vệ phu nhân, em bảo vệ thiếu gia, chúng ta không được để những kẻ tâm địa xấu xa đạt được ý nguyện.”
“Được!”
“Được cái gì?”
Giọng điệu hùng hồn của Thanh La vừa vang lên, Hắc Phàm đã từ ngoài bước vào lên tiếng hỏi. Trên người anh chỉ mặc quần thun dài, từ đầu tóc đến da thịt đều ướt đẫm mồ hôi sau nhiều giờ tập thể dục.
Thấy anh, Thanh La giật mình cười e ngại, mắt liên tục liếc sang Quách Mẫn Nghi ra dấu, sau đó hoàn toàn giao phó mọi chuyện cho cô rồi tìm cớ rời đi.
Thanh La thông qua cửa sau của phòng bếp trở về biệt thự bà Hắc, khi cô nàng vừa đi khỏi Hắc Phàm đã đưa mắt nhìn thẳng vào Quách Mẫn Nghi, hạ tông giọng hỏi lại: “Chuyện gì vậy em?”
Quách Mẫn Nghi không trả lời, cô bỗng hít sâu một hơi rồi ngước mặt nhìn trực diện vào Hắc Phàm. Đắn đo khoảng vài giây, cô thở mạnh ra, dứt khoát đề nghị: “Thiếu gia, Hoa Châu có thai rồi, anh cũng phải gia tăng quân số đấu lại bọn họ!”
Trước lời nói này của Quách Mẫn Nghi, trên gương mặt bình thản của Hắc Phàm phút chốc đã tràn đầy sự kinh ngạc. Tuy nhiên, anh không phải bất ngờ vì Hoa Châu có thai, mà là vì câu nói phía sau của cô.
Hắc Phàm có hơi sững người đôi chút, không rõ vì sao tâm tư lẫn cảm xúc đều trở nên náo loạn. Chỉ là cảm giác kỳ lạ còn chưa kéo dài quá lâu, anh đột nhiên bước tới bế bổng Quách Mẫn Nghi lên, hai khóe môi lúc này cũng chẳng khác sắp bị kéo lên đến mang tai: “Anh sẽ cố gắng hết sức, tuyệt đối khiến em hài lòng!”
“Hả?” Quách Mẫn Nghi ngơ ngác thốt lên, mãi cho đến khi bị bế đến cầu thang, cô mới hoảng loạn phản kháng: “Không đúng, liên quan gì đến em chứ?!”