Nghiện Làm (Thô Tục) - A Phì A

Chương 47




Hướng Chu để côn ŧᏂịŧ anh ở bên trong mà nằm chơi điện thoại, Tống Lương nhìn cô như vậy cũng không nói gì, vuốt tóc nhìn cô chơi.

Cô chơi một lát sau rồi ngủ thϊếp đi, điện thoại rớt trên giường, vì quá mệt nên cô không phát hiện ra.

Tống Lương đem di động tắt rồi đặt sang một bên, cùng cô đi vào giấc ngủ.

….

Hướng Chu làm đơn xin nghỉ phép vài ngày, chủ yếu là muốn trở về tham gia hôn lễ của chị cô, Tống Lương đã có nửa năm không về nhà vì công việc vẫn luôn bận rộn. Lần này thấy cô muốn về quê nên anh theo cô cùng nhau trở về. Việc hai người ở bên nhau vẫn chưa có nói cho người nhà hai bên biết, tuy rằng bình thường cũng không có liên lạc qua lại nhiều nhưng dù sao thì thôn của họ cũng là một thôn nhỏ, bà con bạn bè đều quanh quẩn trong đó, cùng học chung từ nhỏ đến lớn nên mọi người đều quen biết nhau.

Hai người đều không nói vì cảm thấy tình cảm giữa bọn họ còn chưa ổn định, đợi sau này cảm tình chắc chắn hơn, ít nhất là đến lúc bàn chuyện cưới hỏi rồi mới nói cho người nhà biết, miễn cho quá trình yêu đương gặp phải điều gì ngoài ý muốn.

Chị của Hướng Chu gả cho người địa phương, cũng rất gần, mọi người ở quê đều không thích gả đi quá xa, đa số đều lấy người địa phương gần đấy để về nhà mẹ đẻ cho tiện, chị cô cũng gả cho người ở cách vách thôn, cũng là người địa phương.

Lúc cô về nhà thì bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ, Hướng Chu thử qua bộ trang phục phù dâu, vì là phù dâu nên trang phục không thể nổi bật hơn của cô dâu, tiệm chụp ảnh lại thuê quần áo không được đẹp, cô cũng đành tạm chấp nhận, dáng người đẹp như cô mặc vào trông thật bất đồng.

Buổi tối trước ngày kết hôn, các phù dâu cùng chị cô đều ở lại nhà gái để chuẩn bị chờ ngày hôm sau đón dâu, chị Hướng Chu hỏi: “Lên thành phố được một tháng rồi có tìm được công ty nào phù hợp chưa? Có người nào thích em không? Nếu có thì em hãy nắm chắc lấy, đừng giống như chị, đến tuổi này không gả được nên đành phải đi xem mắt.”

Hướng Chu đang cùng Tống Lương nhắn tin.

Tống Lương cũng lâu lắm không về nhà nên đã đóng cửa tiệm trở về mấy ngày, thuận tiện đưa cô về luôn. Hiện tại đang nhắn tin với anh thì nghe chị nói, cô liền đáp lại một chút: “Có ạ, em đang tìm hiểu một người, nếu hợp nhau sẽ chung sống cả đời.”



Tống Lương bên kia đang cùng đám bạn ăn khuya, anh chụp một bức ảnh gửi qua, hỏi cô có muốn qua không.

Cô cũng muốn đi nhưng hiện tại đang chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai nên không có cách nào bỏ đi được.

Cô nhìn bức ảnh Tống Lương gửi qua thì hiểu vì sao anh đột nhiên gọi cô, bạn bè anh đều dẫn theo bạn gái, đều có đôi có cặp, chỉ mỗi mình anh cô đơn lẻ bóng, cho nên mới hỏi cô có muốn qua không.

Cô nói với Tống Lương: [Anh đừng uống nhiều rượu quá.]

Tống Lương trả lời ‘được’.

….

Hướng Chu cả đêm đều không cách nào ngủ ngon, nguyên nhân là mọi người đều đang ầm ĩ, đến nửa đêm còn quyết định chơi mạt chược. Tất cả sửa soạn đến 2, 3 giờ sáng mới xong, mà 5 giờ đã phải dậy để chuẩn bị nên mọi người đều cho rằng có ngủ cũng không được gì nên mới chơi mạt chược đến sáng.

Đám cưới trong thôn chỉ đãi rượu mừng, không có làm khoa trương giống trên TV hay chiếu, chỉ làm mấy bàn đãi rượu là được, hôm nay là ở nhà Hướng Chu, ngày mai mới đến nhà chú rể.

Trước sân đã dọn sẵn mấy bàn mời khách đến, lúc sau chú rể đến đón dâu, sau đó ít phút thì Hướng Chu nhìn thấy Tống Lương.

Anh đang ngồi cùng với đám bạn uống rượu, cô quên mất quan hệ hai nhà khá tốt, chút nữa khẳng định phải mời rượu anh.



Từ khi về đến nay đã hai ba ngày không gặp anh, nên lúc nhìn thấy anh thì đôi mắt cô ươn ướt, Tống Lương cũng thấy cô.

Hướng Chu đi theo kính rượu cùng cô dâu chú rể, vừa vặn đi đến bàn của bọn họ, bàn của anh ngồi ở vị trí góc tường nên nếu không để ý thì ít người chú ý đến.

Tống Lương đợi Hướng Chu vừa đi đến đây thì bàn tay nhanh chóng đặt lên mông cô sờ soạng.

Hướng Chu bị hành động to gan của anh làm cho hoảng sợ, sợ bị người khác nhìn thấy con người này giữa ban ngày ban mặt mà dám sờ mông cô. Lỡ bị người khác thấy được thì làm sao đây? Cũng may là mọi người đều tập trung kính rượu nhau nên cũng không có nhìn đến góc bên này, cho nên để tùy ý anh bóp mông mình, anh thế mà lại sờ đến nghiện.

Lúc sờ mông cô còn bóp vài cái. Trang phục hôm nay cô mặc có chút chật nên lúc bị anh bóp thì dướilồn có chút ngứa ngáy, nướclồn không kìm chế được cũng bị anh làm cho chảy ra.

Tống Lương lâu lắm không gặp cô, nhìn thấy thì nhịn không được muốn sờ soạng cô mấy cái, cảm giác thật sướиɠ, anh thích đến mức sờ mãi không chịu buông.

Cô dâu chú rể kính rượu một lúc thì rời đi, riêng Hướng Chu thì ngồi lại bên cạnh Tống Lương.

Chị cô còn chưa hiểu được là chuyện gì, thấy Hướng Chu ở bên kia không đi theo, đoán chắc là gặp bạn học cũ nên cô muốn ngồi lại, vì thế cũng không có gọi cô sang.

Hướng Chu ngồi bên cạnh Tống Lương, trong nháy mắt cô ngồi xuống thì anh nắm lấy tay cô.

Bạn bè đã lâu không gặp Hướng Chu cho nên cùng cô trò chuyện vài câu, Hướng Chu cùng mọi người trong bàn hỏi thăm nhau, cô nói sơ qua tình hình bây giờ của mình trên thành phố, đang nói qua nói lại thì có một bàn tay chui vào tronglồn của mình.

Tay Tống Lương sờ vào bên trong bướm nhỏ, sờ đến qυầи ɭóŧ chữ T của cô.