Hướng Chu nghe được câu trả lời này của anh thì vô cùng kích động và cao hứng, mặc kệ Tống Lương nói gì thì ý tứ của câu đó vẫn là thích cô nha, cô cảm thấy chỉ cần Tống Lương thích cô là được.
Từ trong miệng của anh nghe thấy lời này thật là vui vẻ mà.
….
Công việc Hướng Chu gần đây có chút khó khăn, không biết có phải vì cô là thực tập sinh hay không, nên sếp bên trên đặc biệt nhằm vào cô, chủ yếu là các kiểu sai vặt, đồng nghiệp cũng khó đối phó, cảm thấy cô là người mới nên cái gì cũng đẩy cho cô làm.
Hướng Chu cũng không nói sẽ không làm nhưng mà cô cảm thấy quá mệt mỏi, những ngày gần đây đều tăng ca, công việc chưa làm xong thì không thể trở về.
Cửa hàng Tống Lương mỗi ngày đều vào khoảng 6 giờ 7 giờ là đóng cửa, bình thường giờ này Hướng Chu đã về nhưng hiện tại cô còn đang tăng ca ở công ty, cho nên Tống Lương quyết định đi đưa cơm cho cô.
Anh không có thời gian nấu cơm nên đi ngang qua tiệm cơm gọi một phần đóng gói mang đi.
Sau khi đến công ty của cô thì phát hiện cả văn phòng chỉ còn mình cô làm việc, anh hỏi Hướng Chu: “Mọi người đều về rồi à? Có một mình em ở chỗ này tăng ca?”
Hướng Chu có chút khó chịu gật đầu nói: “Dạ, đều về rồi, công việc còn lại đều là em làm.”
Tống Lương nhìn cô vất vả như vậy thì duỗi tay xoa đầu cô, đau lòng hỏi cô: “Có phải rất mệt không? Nếu mệt quá thì nói với anh, không thì nghỉ việc đi, nghỉ việc về làm bà chủ cửa hàng, giúp anh thu tiền cũng được mà, dù sao thì tiền kiếm được từ cửa hàng của anh cũng có thể nuôi nổi em.”
Kỹ thuật của Tống Lương không tệ cộng thêm cửa hàng mở ở thành phố lớn nên khẳng định doanh thu cũng không tồi, nhưng công việc của anh rất bận rộn, nếu cô ở tiệm cũng chỉ giúp anh lấy tiền của khách mà thôi. Thu tiền không giống như những cửa hàng tiện lợi thì mình cần phải học, ở đây chỉ cần Tống Lương nói giá cả mà thôi, một mình anh cũng có thể tự lấy tiền.
Cuối tuần Hướng Chu xuống hỗ trợ còn được, nhưng nếu ngày nào cũng làm việc này thì cô cảm thấy thật nhàm chán. Lần trước Tống Lương sợ cô chán nên mua iPad cho cô xem phim, cô nằm không xem phim mấy ngày mà không làm gì, cô không muốn cứ như vậy mãi: “Em vẫn nên đi làm thì hơn, em muốn làm việc.”
Tống Lương nghe cô nói như vậy cũng không nói gì, nhưng vừa rồi nói chuyện với cô thì ánh mắt liền nhìn chằm chằm xuống đùi Hướng Chu.
Hướng Chu đang mặc một cái tất lưới, lúc anh nhìn đến tất chân này thì cảm thấy không thích hợp.
Tay Tống Lương trực tiếp sờ lên chân cô và hỏi: “Em mặc cái gì thế này? Thời tiết đang nóng như vậy mà em còn mang tất chân?”