Hướng Chu nhìn thời gian sắp đến nên chuẩn bị ra cửa, cô bắt taxi đi, chỗ hẹn không xa lắm nên cũng tốn không bao nhiêu tiền. Vì Tống Lương đang bận không đưa cô đi được nên cô tự bắt xe.
Lúc đến nơi cô không thấy chị em tốt của mình, đang đứng đợi thì âm báo điện thoại vang lên, cô nhìn một chút thì thấy Tống Lương chuyển khoản cho mình.
Chuyển khoản 2000 tệ.
Nhìn tin wechat chuyển tiền mà cô hoảng sợ, không biết anh tự dưng chuyển nhiều tiền như vậy làm gì.
[Anh Tống làm gì vậy?]
Bên kia hồi âm rất nhanh: [Em cầm lấy mà đi dạo phố mua đồ, nếu không đủ thì nói anh.]
Hướng Chu nhìn tin nhắn lúc sau mới bật cười, đây mới thật sự là cảm giác yêu đương, có bạn trai yêu chiều thật tốt.
Hướng Chu không phải đứa trẻ được nuôi lớn trong gia đình giàu có nên chi tiêu không nhiều lắm. Gặp được chị bạn rồi cô liền đi vào trung tâm thương mại mua quần áo cho Tống Lương, cô không mua cho bản thân mà đều chọn đồ cho anh.
Bởi vì cô phát hiện, Tống Lương giống như có chút túng quẫn, không biết là vì sao, hoặc do là đàn ông nên không chú ý ăn mặc, một cái áo cái quần có thể mặc đi mặc lại rất lâu rồi, cho nên tủ quần áo của anh cũng chỉ lặp lại có hai bộ đồ. Cô sợ anh tiết kiệm nên muốn mua đồ cho anh.
Theo lý thuyết, Tống Lương không nghèo đến vậy, nhà anh chỉ có mình anh là con một, trong nhà cha mẹ đều có công ăn việc làm, không phải là người có tiền gì nhưng cũng không đến mức có trở ngại trong sinh hoạt, anh còn mở cửa hàng nên đoán chừng nguyên nhân là vì đàn ông cho nên lười mua quần áo.
Lúc cô chọn đồ cho anh, chị em tốt Xuân Anh thấy được hỏi cô: “Không phải chứ? Em mua quần áo đàn ông? Mua cho ai vậy?”
“Tống Lương.” Hướng Chu thành thật nói ra: “Em và anh ấy ở bên nhau.”
Xuân Anh nghe được lời này thì bị chọc cười: “Vậy hai người thật đúng là…. Em không cảm thấy có vấn đề sao? Tống Lương thích chị của em, em cùng hắn ở bên nhau, hắn không phải vì chị em kết hôn nên mới không có cách nào ở bên chị của em, cho nên chỉ có thể ở bên em đấy chứ?”
Hướng Chu nghe được lời này thì có chút khó chịu, tuy rằng trong lòng cô cũng từng nghĩ đến chuyện này nhưng cô tự thôi miên mình đừng nghĩ nữa, miễn cho đau lòng, nhưng hiện tại bị nhắc đến thì cô vẫn có chút khó chịu, Hướng Chu không thừa nhận lắc đầu: “Chắc là không đâu, anh ấy hẳn là cũng thích em, là anh ấy mở lời nói muốn ở bên em mà.”
“Cũng chưa chắc, em tự đưa mình tới cửa người ta, chị chỉ sợ hắn coi em thành thế thân.”
Hướng Chu tuy rằng khó chịu nhưng trong lòng lại nghĩ khác, cô cảm thấy thật ra so với việc trở thành thế thân thì cả đời không ở bên người mình thích càng khó chịu hơn.
….
Phụ nữ đi dạo phố thật sự có thể quên cả thời gian, Hướng Chu mãi đến lúc trời tối mới trở về, cô ghé qua cửa hàng nội y muốn thay đổi bản thân mình một chút, dù sao bây giờ cũng có bạn trai rồi, không thể cứ mặc mãi loại qυầи ɭóŧ cotton kia, mặc cái kia không có tình thú nên cô mua một ít quần áo gợi cảm mang về.
Lúc về còn thuận tiện mua ít đồ ăn, cô về đến cửa hàng thì Tống Lương còn đang bận sửa xe, Hướng Chu lên lầu nấu cơm cho anh, nửa giờ sau anh mới đi lên.
Bước vào phòng nhìn thấy Hướng Chu đang nấu cơm, anh từ phía sau lại gần ôm lấy cô.
Trước đó Tống Lương nhìn Hướng Chu nấu cơm đã muốn làm vậy rồi, nhưng vì hai người không có quan hệ gì nên anh không dám, hiện tại người phụ nữ này là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh, cho nên Tống Lương trực tiếp ôm lấy cô.
Anh đột ngột ôm lấy cô làm Hướng Chu hoảng sợ, Tống Lương đã tắm rửa sạch sẽ nên trên người không còn bất kỳ mùi dầu máy nào, cũng không dơ, Hướng Chu cứ như vậy bị anh ôm rồi hôn lên mặt.
Tống Lương sát lại gần hôn lên môi cô, xoay đầu cô ra phía sau và cạy cánh môi ra, mυ"ŧ lấy đầu lưỡi.
….