Nghịch Trần

Chương 66: Có Kẻ Đột Nhập




“Mặc kệ đi, ta đã bố trí ẩn nấp trận pháp xung quanh rồi”

“A…bố trí trận pháp..cơ mà..cơ mà…Tiểu Bạch đang nhìn kia kìa..”

“Tiểu Bạch?” Chu An hững hờ liếc sang, chợt thấy ngồi bên cạnh tiểu hồ ly còn đang há mồm trợn tròn, say sưa ngắm nghía. Bị bắt quả tang thì vội vàng giơ chi trước hí hoáy che mắt, vô cùng xấu hổ lùi lùi về sau.

“Bịch” Chu An chẳng nói hai lời, vung tay túm lấy cổ nó, ném mạnh ra xa lăn lông lốc, quay đầu nhìn đang mềm nhũn trong ngực mình Hồ Phi Linh cười bảo:

“Nó không còn làm phiền chúng ta nữa rồi”

“Ừm” Hồ Phi Linh yêu kiều ưm nhẹ, mặc kệ con chồn sống chết. Chỉ tội nghiệp bạch hồ ly, tai bay vạ gió, bị ném gãy lưng, lủi lủi chui góc tường ẩn nấp.

Thời cơ đã tới, Chu An hấp hơi hương khí, thưởng thức tươi mọng thiếu nữ. Mà nằm ở trong ngực Chu An, Hồ Phi Linh đôi mắt đầy nước, tràn ngập căng thẳng, bỗng nhiên rùng mình ý thức được bản thân nơi mẫn cảm được chạm đến. Hơi chút sợ hãi nhẹ giọng:

“Chu đại ca, hay là, hay là để hôm khác, hôm nay..hôm nay….”

Nàng lời nói chưa dứt, môi đẹp đã bị Chu An ngăn chặn, cái lưỡi thơm tho bị xâm lấn.

Chu An hô hấp càng dồn dập, mấy mươi năm thanh tâm quả dục, hôm nay tích tụ đã bộc phát. Một phần nguyên nhân bởi vì vừa rồi hấp thu tử hỏa ảnh hưởng, phần còn lại là do hiện tại tiểu nha đầu quá đẹp, quá dụ hoặc rồi.

Hắn từ giới chỉ lấy ra tấm đệm lót, trải ở trên mặt đất đầy bụi, ôm ngang Hồ Phi Linh trần truồng thân thể, đặt ở tấm nệm bên trên. Bàn tay chưa hề ngừng nghỉ vuốt ve, trêu chọc.

Hồ Phi Linh bình thường mị thể hương thơm bị Phong Yên trận bàn phong tỏa, giờ gặp Chu An mơn trớn kích thích , nàng ánh mắt lập tức mê ly, mà mùi hương cơ thể càng là nồng nặc say lòng người. Thiếu nữ thổ khí như lan, thanh niên ồ ồ hơi thở, khói hồng lượn lờ, cả phòng xuân sắc.

Chu An vận công phá nát cháy sém quần áo, cả hai quấn quýt. Lúc này, khi da thịt đụng chạm vào nhau, nghĩ tới chuyện sắp xảy ra, Hồ Phi Linh khẩn trương vô cùng. Trong lòng vừa căng thẳng, lại chẳng hiểu vài phần chờ mong.

Sẽ như thế nào đây, mẫu thân bảo lần đầu tiên sẽ sẽ rất đau, còn sẽ chảy máu. A, thật hồi hộp, thật kỳ quái.

Nghĩ lung tung linh tinh, chợt cảm giác có vật gì nóng hổi chạm vào bản thân nơi kín đáo, Hồ Phi Linh run rẩy giây lát, chăm chú ôm Chu An cổ, ôm thật chặt.

Nguyệt Âm chi thể vốn là tuyệt phẩm đỉnh lô, tu vi càng cao, nguyên âm càng bổ dưỡng. Tiểu công chúa hiện tại tu vi, mới nửa bước Khai Trần, mặc dù là gấp mười nguyên âm, còn chưa đủ hắn nhét kẽ răng. Khi tiểu huynh đệ vừa chạm vào nơi mềm mại ẩm ướt kia, Chu An liền nhận thức mình phá của.

Nếu như năm xưa tu luyện thải âm bổ dương, hắn nhất định đem nàng nuôi lớn, chí ít đạt Kim Đan kỳ hẵng động thủ. Khi ấy lợi ích quả thật to lớn khôn cùng.

Nhưng bây giờ khác biệt, Chu An thật động tình, thật khát khao Hồ Phi Linh kiều nhuyễn thân thể. Nguyên âm cá gì mặc kệ, phá của cái gì mặc kệ, cứ ăn nàng trước rồi tính tiếp.

Dứt bỏ lủng củng suy nghĩ, chầm chậm mà thẳng tiến vào.

Ầm!

Ngay khi chạm nhẹ vào tấm màng mỏng, xung quanh đại trận bỗng nhiên rung động. Đánh thức Chu An, mà hắn khuôn mặt lập tức âm u, hơi ngừng lại .

Có người tác động đến trận pháp! Ở bên ngoài, cũng chỉ mình Trương Nghi canh chừng, nên chắc chắn là y rồi đm.

Xung quanh đại trận càng dồn dập rung rinh, Chu An sắc mặt càng thêm âm trầm chảy nước, thầm chửi mười tám đời tổ tông họ trương kia. Mẹ nó thu được tên chó má người hầu, thành sự thì thiếu, bại sự có thừa. Thế đéo nào làm phiền ta vào đúng lúc này.

Nhưng đợi chốc lát, trận pháp càng động dữ dội, Chu An bất đắc dĩ đành dừng cương trước vực.

Dưới thân hắn, đang trong cơn mê loạn thiếu nữ, gặp người yêu chợt dừng cử động, khẽ mở mắt khó hiểu uông uông nhìn hắn.

“Ưm, sao thế chàng?”

Chu An gắng gượng nở nụ cười ôn nhu, hôn trán nàng khẽ bảo:

“Bên ngoài có việc, ta phải ra xem sao đã”

“Đừng ra…” Nàng lắc lắc đầu nhỏ, đang ngất ngây bị cắt đứt, làm sao mà cao hứng được, hai chân như bạch tuộc quắp lấy eo hắn.

Chu An do dự hồi lâu quyết định từ bỏ, nhẹ nhàng đứng dậy khẽ đơm quần áo. Cũng mặc kệ lười biếng uốn éo nha đầu, giúp nàng ăn mặc chỉnh tề, xử lý chút hiện trường, mới xé hổng chướng trận mà đi ra ngoài. Mặc dù biết phải xảy ra sự cố gì nghiêm trọng, thì Trương Nghi mới vội vã đánh động mình. Nhưng hắn quyết định không cho họ Trương sắc mặt tốt, nê bồ tát đều có ba phần hỏa khí, gặp phải như thế trường hợp ai mà chả tức.

Hằm hằm bước ra sân, chợt cau mày, bởi vì khi nãy vốn lành lặn Trương Nghi, bấy giờ toàn thân rách rưới, máu me be bét đang xếp bằng chữa thương.

Chẳng lẽ xuất hiện địch nhân xâm lấn, Chu An thầm nghĩ. Vừa rồi bản thân toàn lực chú ý Hồ Phi Linh, thật chưa hề cảnh giác xung quanh.

“Chuyện gì xảy ra”

Đợi khi Trương Nghi cố định thương thế xong, mở mắt, Chu An vội hỏi.

Trương Nghi nhìn hắn, rồi chỉ về phía xa đang loạn động bầy nhện, hấp vài hơi khí nói:

“ Ban nãy có kẻ đột nhập, đệ tử thử muốn thăm dò xem người nào, không nghĩ kẻ đột nhập tự dưng chọc giận bầy nhện, bị vây công thảm thiết, đệ tử tai bay vạ gió dính thân, cửu tử nhất sinh mới bò về được”

“Hừ vậy mà thật xuất hiện kẻ đột nhập”

Chu An nghe vậy nhăn mi, trong lòng trầm xuống. Lúc trước khi vào động, hắn đã bố trí chướng trận che giấu cửa vào, ngay cả Kim Đan lão quái muốn tìm kiếm đều phải khó khăn. Người phá giải được hắn chướng trận mà đi vào, gồm hai khả năng, khả năng thứ nhất là người kia tu vi cao tuyệt, nhãn lưc phi phàm nên phát hiện kẽ hở, khả năng còn lại là người đó ngay từ đầu liền từ xa theo dõi bọn hắn. Liền vô thanh vô tức theo dõi Chu An, người kia thật chẳng hề đơn giản.

Là ai? Chu An lẩm bẩm đưa mắt nhìn về bên ngoài bạo động đàn nhện, chợt lạnh lùng híp mắt, bất kể là ai dám làm hỏng ta chuyện tốt, đều phải chịu thê thảm kết cục.
Hắn ném cho Trương Nghi chút ít đan dược để y chữa thương. Quay vào nhà gỗ an ủi đang mất hứng tiểu nha đầu. Thiếu nữ gặp hắn trở lại, như con mèo nhỏ quấn lấy hắn thật chặt.

Chu An cười khổ, khó khăn lắm mới đưa nàng an ủi, bảo nàng ở trong chướng trận ổn định tu vi, liền khí thế hung hăng hướng về nơi đàn nhện bạo động mà đi.

………………..

Bên này nơi sơn cốc rậm rạp cây cối, Tri Chu tụ tập vô cùng vô tận. Loáng thoáng giữa không trung chớp hiện một tên áo xanh thanh niên, thân hình cao gầy đang cố gắng tránh thoát bầy nhện vây công.

Hắn vừa đạp trên không trung, hai tay liên tục kiếm khí, chằng chịt đem bên dưới Tri Chu giết lớp từng lớp. Áo xanh thiếu niên kiếm chỉ uy lực khiến bầy nhện sợ hãi, thế nhưng động vật có thiên tính bảo vệ địa bàn, nên dù chết cũng tràn lên khởi xướng công kích.

Kiếm khí càng lúc càng mãnh liệt, mỗi đoạn liền chém chết mấy con nhện, phía dưới mặt đất xác Tri Chu chồng chất thành núi. Nhưng khắp sơn cốc này bầy nhện như cũ còn ngàn vạn con. Chính là tu vi Khai Trần hậu kỳ, nhiều thủ đoạn bảo mệnh thiếu niên đều sắc mặt trắng bệch thở hổn hển.

Lúc này, bất chợt mặt đất phóng lên mấy con nhện to lớn, tu vi thình lình nửa bước Khai Trần, phun tơ chằng chịt, vài sợi tơ thậm chí bắn trúng áo xanh thiếu niên, khiến gã bị thương chảy máu.

Thiếu niên cắn răng, từ túi trữ vật lấy ra một tám phù triện, ném về lũ nhện rồi bấm quyết.

Ầm một tiếng nỗ lớn, ngập trời hỏa diễm đem lượng lớn Tri Chu tiêu diệt, thiếu niên lợi dụng cơ hội lùi về sau, muốn chạy khỏi sơn cốc.

Khoảng cách chừng năm mươi trượng nữa sẽ đến lối ra, bất ngờ xuất hiến thêm hơn mười con nửa bước Khai Trần đăm đăm chặn lấy. Thiếu niên cười khổ không thôi. Lần này khéo chừng khó thoát khỏi cái chết.

“Tặc nhân ở đâu mau mau chịu chết” Chợt phía xa vang lên tiếng hô lớn.

“Ạch vì sao lại là ngươi?”