Thật kỳ quái nha!
Gặp Chu An nghi hoặc đánh giá mình, Hồ Phi Linh nhìn ngắm bản thân rồi ngu ngơ lắc lắc đầu. Nàng còn chưa rõ nha, hay là đám yêu thú kia thấy ta vừa thông minh vừa xinh gái nên vừa gặp đã yêu nhỉ, nha đầu thầm nghĩ như thế, cảm giác vô cùng đắc ý.
Á! Nhưng vừa đang híp mắt tươi cười thiếu nữ, liền bị gõ vào đầu mấy cái.
“Nghĩ đi đâu vậy, đàn nhện ngắm nhìn nàng chẳng phải vì nàng xinh đẹp mà là vì bản thân nàng khí tức”
“Thật sao?”
“A, huynh nói muội mới nhận ra, muội và lũ nhện trước mặt hình như có vài tia thân cận”
Nói rồi khẽ vận công pháp lên, chỉ thấy quanh người Hồ Phi Linh hiển hiện một vòng nhàn nhạt tử khí.
Rào, tử khí vừa xuất hiện, xung quanh Tri Chu bỗng dưng ngã rạp xuống, cung kính làm lễ.
“Xem ra Bàn tơ động bên trong Tri Chu cùng nhà muội công pháp có lớn lao liên quan”
Hồ Phi Linh điểm đầu khẽ giải thích: “Năm xưa tổ gia gia nhà muội vô tình tìm được một thanh cổ kiếm , rồi từ trên đó ghi chép xuống tàn thiên công pháp, do vỏ kiếm bên trên điêu khắc hai chữ Tử Hà nên tổ gia gia nhà muội đặt tên là Tử Hà tiên quyết.
“Tử Hà tiên quyết”
“Ừm” Nàng gật đầu, lại bảo: “Từ ngày lấy được Tử Hà tiên quyết tổ gia gia tu vi nhanh chóng tăng cao, chẳng bao lâu liền thống nhất đại nam quốc thành lập vương triều. Nhưng điều kỳ lạ là, trừ tổ gia gia ra sau đó Hồ thị con cháu chẳng ai có thể tu luyện được công pháp này”
“Trừ muội ra hì hì” Nàng nghĩ đến điều kia hơi nhỏ đắc ý, bản thân nàng tu vi thấp bé nhưng làm người duy nhất trong mấy ngàn năm tu luyện thành công Tử Hà tiên quyết nha. Tất nhiên sẽ được Hồ thị hoàng tộc che chở nâng niu rồi.
“Vậy chiếc kiếm kia đâu?”
“Hè, Tất nhiên để ở hoàng tộc trọng địa rồi, cơ mà…chiếc kiếm kia từ thời tổ gia đến nay chưa từng ai rút ra được, mà muội cũng bó tay”
“Ồ” Chu An chợt cảm giác thú vị: “Thanh kiếm đó chắc hẳn đã sinh ra kiếm linh, nên phải có người nhận chủ thì mới sử dụng tới”
“Tổ gia gia cũng từng suy đoán như thế, còn bảo phải là người hữu duyên mới rút được kiếm, người rút được kiếm chính là Hoàng tộc bằng hữu”
Chu An gật đầu dõi mắt nhìn xung quanh nằm rạp vô số tri chu, vẫn cảm giác tê hết da đầu. Nhưng lòng thì đã thoải mái hơn, bởi vì đám yêu vật kia chẳng hề có ý định tấn công, nếu không, dù hắn thủ đoạn nhiều đến mấy đi nữa cũng phải phí công phí sức đây.
“Để muội đi trước hì hì” Thấy đàn nhện cùng mình có thiện ý, Hồ Phi Linh cười lấm lét, gan dạ hơn, tranh công đi đầu. Chu An mặc kệ nàng nháo trò, liền kè kè đi phía sau.
Ba người thâm nhập thêm vài trăm trượng, lưu thông không khí càng thêm âm lãnh, mà Tri Chu số lượng càng ngày càng nhiều, có đàn bu ở trên cây, có đàn nằm rạp dưới đất, từng lớp từng lớp lưới nhện bao phủ vạn vật.
Ba người đi tới đâu, đàn tri chu lần lượt lùi ra con đường cách tầm một trượng. Đi tầm hai khắc đồng hồ, cuối cùng bọn họ đến trung tâm sơn cốc, chính giữa bãi đất thình lình xuất hiện một cái tế đài. Tế đàn hình bát giác, rộng chừng mười bộ vuông, xung quanh mọc tám cái cột lớn bằng cẩm thạch. Tế đàn tử mang lượn lờ, Chu An vừa gặp liền cảm thấy trùng trùng nguy hiểm.
Cảm giác nguy cơ ấy chính từ toàn bộ tế đàn truyền ra, chẳng trách quanh nơi đây mười trượng chẳng hề có con nhện nào dám bén mảng tới.
“Đây là…”Chu An thiêu mi hơi chút đau đáu, bởi vì dạng tế đàn này hắn từng thấy qua ở cái nào đó cổ tịch.
Bên cạnh Trương Nghi chau mày cố gắng suy tư.
“Vượt giới truyền tống trận” Linh quang lóe lên, Chu An trầm giọng nói.
“Cái gì…là là vượt giới đại trận” Trương Nghi sắc mặt đồng dạng kinh biến.
Truyền trống trận là một loại không gian trận pháp, giúp tu sĩ nhanh chóng vượt lượng lớn hành trình. Nhân Hoàng giới truyền tống trận, khá hiếm thấy, bình thường phải ở Trung cấp tu chân quốc trở lên mới đủ năng lực sở hữu. Mà Vượt giới truyền tống đại trận, thì khắp Nhân Hoàng giới chỉ đếm trên đầu ngón tay, thật khó ngờ nơi Bàn Tơ động bí ẩn này, lại xuất hiện một cái.
Quan sát hồi lâu, Chu An nhận định, phía trước truyền tống trận đã bị hư hao rất lớn, chẳng trách rò rỉ tử mang sẽ khiến bản thân hắn cảm giác rùng mình.
Đưa mắt đánh giá to lớn trận pháp, hắn tâm lý khá hừng hực, truyền tống trận ở Nhân Hoàng giới đều từ thời Thượng Cổ để lại, hiện nay khắp nơi trận sư chẳng ai đủ bản lĩnh bố trí cả. Muốn có thể từ trước mặt tàn khuyết trận pháp nghiên cứu ra đôi chút diệu dụng, quả thật là to lớn cơ duyên.
Chỉ có điều khiến hắn thất vọng rồi, trước mặt truyền tống trận đẳng cấp quá cao, cộng thêm bởi vì hư hao mà không gian nứt vỡ lâm râm, vô cùng nguy hiểm. Đừng nói Khai Trần tu vi hắn, ngay cả Độ Hư Vương giả đều khó khăn tiếp cận, chứ nói gì học tập. Hay là thôi đi đợi sau đó tu vi cao cường hẳn quay về nghiên cứu, tham lam tìm tòi mà mất luôn mạng nhỏ thì thật ngu xuẩn.
Đang lúc Chu An cùng Trương Nghi nghiên cứu trận pháp, thì bên cạnh Hồ Phi Linh nhăn mi mấy cái, níu hắn tay áo:
“Làm sao thế?” Chu An nhẹ nhàng hỏi.
“Muội cảm giác cái kia tế đàn không cùng nơi này Tri Chu liên quan, hơn nữa hình như có gì đó kêu gọi muội”
“A” Chu An hơi điểm mắt chút, liền khiến Hồ Phi Linh dẫn đường mà đi. Rẽ phải tránh qua tế đài, đi sâu thêm tầm nửa dặm, chợt thấy con đường nhỏ, hai bên trồng đỏ thẩm bỉ ngạn hoa. Đường nhỏ thẳng vào phía trong, thấp thoáng thấy một căn nhà gỗ cũ kỹ.
Chu An vừa đi đường vừa đi mắt nhìn ngắm hai bên, hiện tại hẳn là vào đúng tiết thu, cũng trùng mùa Bỉ Ngạn hoa nở. Cả khu vườn đỏ rực một màu, lại có chút ảm đạm thê lương. Nơi đây hoa nở rộ, mùi hương thoang thoảng tựa hồ có ma lực, ngửi vào liền khiến người ta tâm thần lao xao. Lúc trước mới đi vào sơn cốc, bọn hắn ngửi thấy mùi vị hẳn là từ khu vườn này tỏa ra. Bây giờ đi tới gần, mùi hương lại vừa gần vừa xa, không hề ảnh hưởng đến bọn họ tâm trí. Thật lạ.
“Nhưng này hoa tên là gì vậy?”
Hồ Phi Linh cũng chú ý đến khắp vường hoa đỏ, trong lòng buồn bã, nước mắt chẳng tự chủ rơi xuống, hơi hoảng hốt quay đầu khẽ hỏi hắn.
“Bỉ Ngạn Hoa” Chu An trầm thấp trả lời.
“Bỉ Ngạn Hoa, muội chưa nghe bao giờ, nhưng ngửi vào nó hương thơm, khiến muội cảm giác thê lương, rất khó chịu, khó chịu”
Chu An bước lên đứng phía trên, mặc kệ Trương Nghi khuôn mặt đần thối ở phía sau, đưa nàng kéo vào lòng. Dùng bản thân pháp lực, tạo thành vòng bảo vệ xung quanh, ngăn chặn mùi hương.
Lại nhìn xung quanh, chưa biết suy nghĩ điều gì. Năm xưa ở Yêu Ma vực, hắn từng đọc qua sách cổ, ghi rằng, Bỉ Ngạn hoa vốn nở cạnh Vong Xuyên hồ ở Minh giới, hoa nở không lá, lá mọc không hoa, cùng nhớ cùng thương nhưng không được gặp lại, chỉ có thể một thân một mình ở trên đường cực lạc. Vì sao nơi đây trồng nhiều như thế?
Dõi theo từng luống cây, chợt thấy dưới đất lảo đảo bò đến mấy con nhện lớn muốn dùng hàm răng sắc bén cắt lấy bông hoa, ai ngờ vừa chạm vào cánh hoa liền xèo xèo ngã xuống, sinh lực bị hút sạch sẽ, còn cái xác không. Quan sát thêm lần nữa, chỉ thấy càng nhiều Tri Chu chầm chậm từ ngoài bước vào vườn hoa, rồi hi sinh mạng sống. Mặc dù thấy đồng loại chết, song chúng vẫn như thiêu thân lao vào ngọn lửa, từng con từng con lao vào. Cuối cùng, có con nhện may mắn hái được nho nhỏ bông hoa, vội vàng quay đầu bỏ chạy. Con kia Tri Chu vừa chạy ra khỏi khu vườn, vội vàng nhai nuốt nho nhỏ bông hoa. Chớp mắt, nó hình thể phóng to gấp đôi, mà khí tức, thình lình từ vô cùng nhỏ yếu đột phá đến nửa bước Tiểu Yêu cấp bậc. Thì ra là thế, Chu An mơ hồ phán đoán được. Nơi đây bày nhện dùng cánh hoa làm thức ăn để tăng trưởng thực lực, mà bỉ ngạn hoa thì hút bày nhện tinh khí duy trì sự sống.
“Đi thôi, chúng ta vào trong kia xem thế nào”
Chu An dắt tay Hồ Phi Linh, chầm chậm đi theo đường mòn vào trước nhà gỗ. Căn nhà cũ kỹ, tang thương khắp nơi tơ nhện giăng đầy, nhưng nhìn qua tương đối thanh lịch. Phía trước nhà có khoảng sân nhỏ, một cái giếng nước đã khô cạn từ lâu. Không khí hơi trầm thấp, thỉnh thoảng từng ngọn cô phong thổi qua, trần nhà rơi rụng ít bụi bặm.
Chu An xem xét, phát hiện chẳng có cơ quan bẫy rập nào, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ra.
Kẽo kẹt! cửa gỗ vì lâu dài năm tháng mà hư hỏng, vừa đẩy nhẹ liền đổ sụp xuống, bụi bặm bốc lên. Bụi mù dần tan đi, bên ngoài ánh sáng tràn vào để hắn nhìn rõ nội bộ căn nhà.
Nhà trong khá nhỏ, đồ vật bày biện rất ít. Một bộ bàn ghế, đặt vài ấm trà đã cũ kỹ, một chiếc giường đã gãy đổ, bên cạnh giường là tấm gương đồng, bên trên bày biện chút đồ trang điểm. Chu An đoán, người từng ở đây hẳn là phụ nữ đi.
Phía đối diện tấm gương đồng, trên bức tường treo một bức tranh, tranh vẽ nam nhân, có điều chưa vẽ xong nên không rõ mặt người, mặc dù đã lâu, nhưng vừa nhìn liền có tia mông lung ý cảnh xâm nhập vào cả ba người, ngay cả Chu An đều tâm thần thất thủ.
Hắn vội vàng huy động lực lượng, xua tan luồng này ý cảnh, phải mất hai khắc đồng hồ sau mới dần dần thanh tỉnh. Nhìn lại bên cạnh, Hồ Phi Linh đã lệ rơi đầy mặt, rúc trong ngực hắn, đằng sau Trương Nghi cũng tràn đầy bị thương.
“Thật nguy hiểm thê lương ý cảnh” Chu An có chút nghĩ mà sợ, rõ ràng là một cái vẽ đã lâu giang dở bức tranh, để lại ý vận đều như thế mạnh mẽ, thử hỏi chủ nhân sơn cốc này, đều ghê gớm bao nhiêu.
Ước chừng hơn canh giờ sau, Trương Nghi mới từ trong ảo cảnh hồi tỉnh, khuôn mặt trắng bệch vừa sợ hãi.
“Ngươi ra bên ngoài sân chờ đợi trước” Chu An quay đầu dặn dò hắn một cái.
“Vâng công tử”
Trương Nghi đi rồi, Chu An nhíu mày nhìn đang nằm trong ngực mình chưa tỉnh giấc Hồ Phi Linh, tràn đầy lo lắng. Nha đầu mới mười mấy tuổi, từ nhỏ sống trong nhung lụa, nơi nào đủ sức lực chống đối.
Hắn bản thân tung hoành ngàn năm, còn khó khăn mới thanh tỉnh, hazzz, biết thế đừng mang nha đầu đi theo.
Lại ngắm khuôn mặt tràn đầy nước mắt, Chu An cảm giác lòng nhoi nhói, có vẻ như trong ảo cảnh, nàng gặp điều gì thương tâm.
Chờ đợi thêm nửa canh giờ, Hồ Phi Linh vẫn còn chưa tỉnh giấc. Chu An thở dài, đành phải đợi thôi.
Đưa mắt ngắm nhìn trên tường bức tranh. Vẽ một tên thanh niên áo trắng, có điều khuôn mặt không rõ, ước chừng người kia hẳn là người Bàn Tơ động chủ nhân yêu mến đi.
bên dưới bức tranh, lờ mờ mấy dòng chữ mờ nhạt:
“Nguyện một kiếp hóa thành tro bụi
Chỉ đổi lấy ngàn năm hạ giới tìm ai
Trăm năm cầm bút vẽ nên bức họa
Chỉ vẽ được mấy phần người khuôn mặt
Hoa nở không thấy lá, lá nở chẳng còn hoa
Duyên phận ta trời sinh vốn dĩ chia lìa
Là ai nói cùng ta trọn đời trọn kiếp
Là ai cam nguyện vì ta vạn kiếp bất phục
Tìm không thấy, tìm chẳng ra
…………………….”
Bàn Tơ Đại Tiên
“Bàn Tơ đại tiên” Chu An trầm tư chốc lát, xem ra nơi đây cốc chủ là người có chuyện cũ.