Hai người trò chuyện thêm chút nữa, ngoài trời đã canh bốn.
“Sau này nhớ rõ thường xuyên luyện thể, tăng cường sử dụng một số đồ vật tăng cường khí huyết. Đặc biệt mỗi năm ngày mười lăm tháng tám, phải tập trung luyện hóa những vật đó, cũng nhờ người bên cạnh hộ pháp, nhớ chưa?”
“Ân người ta nhớ rồi”
“À suýt nữa quên” Chu An gõ đầu.
“Làm sao, huynh còn muốn căn dặn gì nữa?” Hồ Phi Linh lười biếng ngáp ngắn ngáp dài, tựa vào trong lồng ngực hắn hỏi.
Chu An cười khổ bảo: “Mãi cùng nàng nói chuyện nãy giờ nên quên mất, có một vị lão giả đang trông chừng bên ngoài”
“A” Hồ Phi Linh thốt lên, hai má đỏ hây hây hoảng loạn: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu Uông gia gia đứng ở bên ngoài phải chăng thấy hết rồi..ô ô, thật mất mặt quá đi”
Chu An lắc đầu, khẽ cong tay búng nàng trán nhỏ cười bảo: “Nha đầu loạn cái gì, xung quanh phòng này ta đã bố trí trận pháp, nhà nàng vị Uông lão kia không thấy gì được, ông ta biết nàng đang giác tỉnh thể chất nên cố ý ở ngoài hộ pháp thôi”
“Hè” Hồ Phi Linh thè lưỡi thở hơi phì phò: “Thế mà dọa người ta…nhưng mà gia gia đã ở bên ngoài, muội còn mặt mũi nào đi ra đây”
“Ừ đúng nha”
“Huynh đáng ghét”
“Ha ha, nha đầu cứ nằm yên ở đây giả bộ ngủ, lão giả kia cứ để ta tiếp đón đi”
Chu An cười ha hả, lắc mình bật dậy bước ra ngoài. Vừa mở cửa liền thấy Uông lão giả vẫn mặt mày ngưng trọng nhìn chằm chằm vào căn phòng. Lão giả độ tuổi Lục tuần, khí tức thâm sâu, gặp Chu An liền vội vàng tiến đến hỏi:
“Công chúa sao rồi?”
Chu An nghiêng người chừa lối đi, lạnh nhạt nói: “ Coi như hoàn toàn giác tỉnh, chỉ là mệt quá nên ngất đi thôi”
Lão giả đưa mắt xem xét bên trong, thấy Hồ Phi Linh đang an tường ngủ ở trên giường, mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cúi người trịnh trọng nói:
“Lão hủ thay mặt công chúa xin cảm tạ ân tình của công tử”
Lời này là thật lòng, lão giả thế nhưng biết, để giác tỉnh Nguyệt Âm chi thể hung hiểm cỡ nào, nghe Thái Thượng hoàng cảnh báo qua, dù đặt ở hoàng cung, chuẩn bị kỹ càng, xác suất thành công đều chưa đến năm thành. Cho nên Chu An có thể giúp công chúa bình an giác tỉnh thật sự dày biết bao công lao. Lại nhìn Chu An khuôn mặt trắng xám, khí tức uể oải, lão giả tâm tình hơi chút áy náy, muốn nói gì lại thôi.
Chu An liếc lão một cái, gật đầu xem như chấp nhận, lại hỏi: “Các hạ muốn nói gì cứ nói thẳng”
Uông lão cười khan hơi không có ý tứ chắp tay bảo: “Công chúa thể chất có chút đặc thù, lão hủ mong muốn công tử cố gắng bảo mật một hai, sau này Hoàng tộc nhất định thâm tạ”
Chu An cười nhạt khoát tay: “Nha đầu kia thể chất ta biết, ngươi cũng không cần canh cánh trong lòng, bởi vì nếu như ta có ý định xấu gì đó, cũng sẽ chẳng cửu tử nhất sinh đem nàng cứu ra”
Uông lão nghe vậy, mặt mo ửng đỏ, có cảm giác lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, càng thêm coi trọng đối diện thanh niên:
“Là lão hủ đây quá phận, mong công tử bỏ qua”
Chu An khoát tay chưa để ý lắm, chậm rãi đi về phía thúy hồ, trầm giọng nói: “Công chúa nhà ngươi giác tỉnh thể chất thành công, sau này tu luyện sẽ như thuận nước đẩy thuyền, nhưng có một tệ đoan đó là, cơ thể bình thường sẽ tỏa ra mùi trầm hương, dễ dàng dẫn đến một số lão quái dòm ngó. Muốn giải quyết vấn đề này, cần tạo một trận bàn gọi là Phong Yên trận, đeo ở bên người để phong tỏa mùi hương”
Lõa giả vốn cũng lo lắng điều này, được đề điểm hai mặt tỏa sáng , vội vàng chắp tay: “Chẳng hay công tử có thể luyện chế cái này trận bàn”
Chu An gật đầu.
“Thật tốt, mong công tử bớt chút bận bịu giúp công chúa giải quyết tệ đoan”
Chu An cười nhạt, lật tay lấy ra một tấm giấy đưa cho Uông lão nói: “Bên trên giấy này ta đã ghi rõ các loại nguyên liệu để thiết tạo trận bàn, ngươi cố gắng gom góp thật sớm”
Uông lão giả nhận tờ giấy, khẽ đọc một lát hơi nhíu mày, bên trong có ghi một số vật liệu chính, lại càng tăng thêm 10 vạn hạ phẩm linh thạch, tuy biết là Chu An cố ghi thêm nhưng cũng chả nói gì, gật đầu thu nhận.
“À” Chu An thấy lão thu rồi, khóe miệng nhếch lên nói: “Không biết các hạ trong người có trữ đan dược bổ khí, nếu có Bồi nguyên đan thì càng tốt, tại hạ lúc nãy chữa thương đã dùng hết sạch mà thấy chẳng đủ”
Lão giả liếc mắt nhìn hắn khuôn mặt trắng xám, lại khí tức phập phồng liền gật đầu từ túi trữ vật đưa ra ba bình đan dược. Chu An chẳng nói hai lời khua tay cầm mất, quay người trở về phòng.
“Vị công tử này còn công chúa…”
“Mặc kệ nàng ngủ đi, các hạ nên nhanh chóng chuẩn bị đồ vật, phủ thành chủ này người đông long xà lẫn lộn, phải cẩn thận vẫn tốt hơn”
Chưa kịp nói thêm gì, Chu An khoát tay liền đi vào phòng đóng cửa lại. Uông lão bần thần đôi chút cười khổ quay người bỏ đi.
Vừa vào phòng, thấy nha đầu vẫn còn giả bộ ngủ, Chu An khẽ hô: “Ông ta đi rồi, nàng thôi khỏi giả bộ nữa”
“Oa” Hồ Phi Linh bật dậy, ngó nghiêng chốc lát mới hỏi: “Lúc nãy huynh cùng Uông gia gia nói gì vậy?”
“Ta nói rằng, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, sớm đã gạo nấu thành cơm, bảo ông ta về nhà chuẩn bị lễ vật”
“Oa thật sao? Sao huynh có thể nói như thế?” Hồ Phi Linh nghe vậy cuống lên trừng mắt nhìn hắn.
Lắc đầu, dừng việc trêu đùa nàng, tới bên giường ngồi nhắm mắt khẽ luyện hóa đan dược. Vừa rồi giúp Hồ Phi Linh giác tỉnh thể chất, bản thân hắn khí huyết tổn hao rất nhiều, thậm chí tu vi còn xuất hiện bất ổn dấu hiệu, phải nhanh chóng tu luyện trở về nếu không tu vi thụt lùi thì đau đầu lắm.
Thấy hắn bỏ bơ mình, Hồ Phi Linh chu mỏ trừng mắt đăm đăm, hai má đỏ hây hây.
“Mau ổn định cảnh giới đi, nàng tu vi tiến cảnh quá nhanh, tâm tình đều chưa đạt đến rất dễ xảy ra sự cố”
Hồ Phi Linh nghe thế, đành ngoan ngoãn gật đầu đầu nhập vào trong tu luyện.
Uông lão không hổ là cung phụng của Hoàng tộc, vừa rời đi giây lát, chưa đến hai canh giờ vật liệu đã toàn bộ thu thập, lão vội vàng phóng đến phòng Chu An. Khẽ mở cửa nhìn thấy bên trong phòng cả hắn lẫn công chúa đều đang tu luyện, liền thở phào nhẹ nhõm. Lão thật sự sợ mình đi rồi để lại Chu An cùng tiểu công chúa cô nam quả nữ sẽ xảy ra vấn đề gì đây. Nếu như lão biết trước đây chưa lâu, tiểu công của cả người đều bị Chu An lột sạch, nơi không nên nhìn đã nhìn, nơi không nên sờ đã sờ, sẽ có phản ứng như thế nào.
Lão giả vừa đến, Chu An từ trong tu luyện cảm ứng được, song vẫn điềm nhiên luyện hóa đan dược, chờ đến khi viên cuối cùng Bồi Nguyên đan luyện hóa xong mới mở mắt. Bấy giờ trời cũng vừa sáng, ánh nắng ban mai le lói chiếu vào căn phòng, bản thân hắn khí lực đã thu hồi thất bát liền đẩy cửa mở ra.
Trông thấy vẫn đứng yên nhắm mắt ở ngoài cửa Uông lão, có chút bội phục. Nghe Hồ Phi Linh nói, Uông lão năm xưa vốn là Hồ thị gia tướng, đi theo bên cạnh Thái thượng hoàng Hồ Bá Ly chinh chiến sa trường. Qua mấy trăm năm đều luôn tận tâm trung thành, hiện tại tuổi tác đã cao tư chất có hạn khó đột phá cảnh giới, vốn nên an hưởng tuổi già thanh tịnh, lại chịu hạ mình trở thành hộ vệ cho nàng, từ nhỏ đến lớn đều chăm lo, yêu thương giống như con cháu ruột vậy.
Nghĩ tới, trong lòng hơi chút bồn chồn, năm xưa hắn tung hoành tu chân giới ngàn năm, ma uy ngập trời khiến bao nhiêu người kinh sợ. Chỉ là kẻ sợ hắn thì nhiều mà người kính hắn thì ít, cho nên cả đời tu ma chưa từng có người đi theo, trung thành bộ hạ, thật sự sống đến một thân chó mà.
“Vật liệu công tử yêu cầu, lão hủ đã chuẩn bị kỹ, mời công tử xem”
Chu An gật đầu, tiếp nhận túi trữ vật, thần thức liếc qua: “Hà sa khoáng, Huyền Tinh, Âm Trầm Mộc bài…vật liệu nhằm chế tạo Phong Yên trận bàn đều có cả, chẳng những thế còn nhiều gấp đôi”
Lại liếc qua chất đống linh thạch, nghiêng mắt nhìn nhiều vài chút, hắn vốn định hốt du 10 vạn linh thạch xem như tiền công, ai ngờ lão giả mang tới một mạch 20 vạn. 20 vạn linh thạch, bình thường Kim Đan kỳ đều coi như điểm lớn của cải rồi, nói xuất liền xuất tới, Hồ thị hoàng tôc nội tình đủ thấy lốm đốm.
Tuy nhiên Chu An tâm tình cỡ gì trầm tĩnh, chừng ấy linh thạch chỉ khiến hắn liếc mắt vài cái liền thôi, mặt không đổi sắc thu hồi vào giới chỉ.
Cũng không nói hai lời, Chu An vội kiếm nơi yên tính, thu dọn vật liệu bắt đầu thiết kế trận, Phong Yên trận là Hạ phẩm Đan cấp trận bàn tương đối phức tạp nhưng cũng không khó tạo dựng. Chu An quay tay một hồi liền dùng pháp lực vẽ ra mươi đạo phù văn trên Âm Trầm mộc bài, lại dùng các loại sa khoáng huyền thạch bổ sung vào trận gia cố thêm. Chỉ chưa đầy một khắc một trận bàn hoàn chỉnh đã hoàn thành. Bản thân hắn năm xưa thế nhưng đường đường Linh cấp trận sư, tuy hiện tại tu vi, thần thức nhỏ yếu, nhưng loại này cấp thấp trận pháp vẫn là làm mây trôi nước chảy. Trận bàn đầu tiên hình thành, mấy cái tiếp theo liền dễ dàng hơn, tay chân liên hồi chốc lát hai phần vật liệu bị hắn sử dụng hết tạo thành ba cái hòan chỉnh trận bàn. Gạt đi mồ hôi, thử phóng pháp lực vào trong, tấm lệnh gỗ chợt tỏa ra nhàn nhạt quang mang, khẽ gật đầu tương đối vừa ý.
Bên này Chu An nhìn như thong dong kiến tạo, thế nhưng bên cạnh Uông lão càng nổi lên sóng to gió lớn.
“Đan cấp trận bàn..hí”
Lão giả kinh ngạc hít hơi khí lạnh, chẳng ngờ vị này tuổi trẻ công tử, chẳng những tu vi cao cường, chiến lực nghịch thiên mà còn lại một cái Đan cấp trận sư. Càng khẳng định thêm là, người này trận đạo tu vi đâu chỉ vẻn vẹn Đan cấp hạ phẩm, ít nhất càn trung phẩm mới thành thạo như vậy.
Lão ta nhìn Chu An đôi mắt càng coi trọng thêm mấy phần, trực tiếp xem như ngang hàng đối đãi. Tu chân giới ngoài tu sĩ tu luyện còn có một vài loại chức nghiệp quý giá, nổi bật là Đan sư cùng trận sư. Tỷ như Chu An trình độ trận đạo này tại, đều có thể cùng Kim Đan chân nhân xếp ngang hàng.
Biểu hiện của Uông lão hắn thấy qua trong mắt, cười nhạt nhưng chưa đi để ý.
Giao mấy chiếc trận bàn cho lão giả, lại giúp Hồ Phi Linh kích hoạt che giấu hương thơm, càng ở nàng u oán ánh mắt đem đuổi đi, hắn ngả người lên giường thiếp đi. Tu sĩ chỉ cần đạt Khai Trần cảnh liền ít ăn ít ngủ, nhưng đêm nay bao nhiêu việc, hắn thấy vẫn là nên cố gắng ngủ một chút vẫn là tốt hơn.