Đang không ngừng dãy dụa, Hồ Phi Linh khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên trắng xám, khí huyết hỗn loạn, liền đầu óc choáng váng, khí tức chợt yếu ớt.
Trong không khí, mơ hồ truyền ra một tia máu tanh vị, ẩn ẩn mùi trầm hương.
Chu An giật mình vội vàng ngồi dậy, tinh tế nhìn nàng. Hồ Phi Linh chỉ mới tầm mười sáu tuổi, vóc dáng tuy phát dục nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn, cơ thể tỏa ra mùi xữ nữ hương thơm, thế nào lại có mùi trầm hương kèm vị khí huyết. Mà mùi này, chỉ riêng thâm niên thải âm lão tặc như hắn mới dễ dàng phát giác, Nguyệt âm chi hương.
Hồ Phi Linh cơ thể bỗng nhiên triều hồng, hương thơm tỏa ra nồng nặc, bốc lên khắp gian phòng, mà nàng tu vi ẩn ẩn tăng cao. Nhìn cảnh tượng này, Chu An tương đương đau đầu bởi vì hắn biết đây là dạng gì tình huống.
Nguyệt Âm chi thể.
Cười khổ, mình đánh bậy đánh bạ dọa nàng một cái, thế mà khiến nha đầu thức tỉnh loại này cẩu huyết thể chất.
Nguyệt Âm chi thể, một trong những loại hiếm có chí âm thể chất, gần tương đương với trong truyền thuyết Cửu Âm tuyệt mạch. Mà độ hung hiểm mỗi khi giác tỉnh đều là đòi mạng.
Nguyệt Âm chi thể, trăm vạn chọn một, Khai Trần trở lên nữ tu một khi xuất hiện tu luyện liền làm ít tiền nhiều, tu luyện cứ như thuận nước đẩy thuyền. Loại này thể chất, cũng là một loại khan hiếm tuyệt phẩm đỉnh lô, bao nhiêu lão quái vật thèm rõ dãi. Nếu như để Yêu Ma vực những kia lão ma biết được, nhất định đạp nát Đại Nam quốc mà bắt được nàng. Bởi vì, Nguyệt Âm nữ tu lần đầu thải bổ, tổng sản lượng sẽ gấp mười lần tự thân nàng tu vi. Đỉnh lô tu vi càng cao, sản lượng thải bổ càng nhiều. giả như một tên Nguyên Anh đỉnh cao nữ tu, tổng pháp lực là 500 bách, đem thải bổ được chừng 100 bách pháp lực, nếu có Nguyệt Âm chi thể sản lượng sẽ tăng vọt mười lần là 1000 bách pháp lực. Đủ để tu sĩ kia pháp lực phóng thẳng Trảm Phàm kỳ, hơn nữa pháp lực này vô cùng ôn hòa không lo nhiều quá mà bạo thể, quả thật ăn chơi có thưởng a.
Bình thường nữ tu, cần phải Khai Trần cảnh mới hiếm lắm giác tỉnh thể chất, mỗi khi giác tỉnh, sẽ đốt cháy toàn thân khí huyết toàn lực tăng lên tu vi. Sau đó hàng năm đêm ngày 15 tháng 8, cơ thể lại một lần một lần đốt tan khí huyết tăng tu vi. Nếu như nữ tu có đầy đủ khí huyết, cộng thêm đầy đủ các linh vật cung cấp khí huyết để hoàn thành quá trình, thì đúng là thiên đại tọa hóa. Còn khí huyết không đủ, tu vi yếu kém, chỉ có một đường hương tiêu ngọc vẫn. Cho nên bình thường giác tỉnh phải đạt Khai Trần cảnh mới có cơ hội bảo toàn mạng sống, nhưng dù nói như vậy, tỷ lệ sống sót đều ít đến đáng thương.
Còn như trước mặt hắn tiểu cô nương này, tu vi chỉ Thông Mạch sáu tầng, bị hắn dọa cho huyết mạch thức tỉnh, hiện tại tu vi yếu ớt, khí huyết mỏng manh, lại không có linh vật bổ sung, làm sao mà chịu đựng được. Nguyệt Âm chi thể giác tỉnh, cần đại lượng thiêu đốt, thiêu đốt cho đến khi đạt đến đỉnh phong cảnh giới mới dừng. Tức là nàng phải thiêu tự thân sinh cơ đến khi đạt Thông Mạch mười tầng, cần phải liền tục bù đắp, nếu sơ sẩy chỉ có đường hương tiêu ngọc vẫn.
Chu An cau mày đau khổ không thôi:
“Phiền phức à…phiền phức à”
Chu An than vãn vài câu, thò tay vòng qua cổ nàng cởi ra nút thắt tiểu yếm. Tay còn lại xoa xoa bụng dướt thăm dò tiểu khố rồi cũng đem kéo xuống. Mà nàng chỉ yếu ớt vô lực không còn sức mà chống đỡ. Một hơi thở, tiểu khố xinh xắn cuối cùng bị kéo khỏi chân đẹp, thân thể nàng bại lộ giữa không khí. Hạ thể lạnh lẽo, bộ ngực sữa cũng lạnh lẽo.
Hồ Phi Linh tiềm thức yếu ớt đưa tay, một tay che ngực, tay còn lại che hạ thân, chỉ là sức lực gần như mất hết. Mà nàng cơ thể khí huyết thiêu đốt càng là mạnh bạo, cơ thể đỏ như than nung, toàn thân tỏa ra mùi huyết trầm gay mũi. Tu vi tăng lên Thông Mạch tầng bảy, chỉ mấy cái hô hấp vậy mà vô thanh vô tức đột phá một cảnh giới nhỏ.
Hồ Phi Linh khí huyết vậy mà giảm bớt một phần ba, bấy giờ nàng tựa hồ cũng phát hiện tình huống bản thân, chỉ là đứng trước nguy cơ sắp bị làm bẩn. Vài chút bất ổn của cơ thể tính là gì.
Nàng thở chẳng ra hơi, nước mắt ngắn dài vẫn cắn răng nói:
“Ngươi..ngươi….ác ma….nếu như ngươi…dám làm bẩn ta….cha ta….”
Chỉ là không có khí lực, lời chưa nói xong đã bị Chu An cắt đứt.
“Nằm im cho ta, ngươi thể chất đang giác tỉnh, khí huyết đang dần tiêu tan, nếu tiếp tục vọng động, sẽ chết đấy”
“Ta..ta thà chết…còn hơn để..để ngươi làm bẩn”
Hazz! Chu An lạnh nhạt nhìn nàng, thật rèn sắt không thành thép:
“Ta đâu định làm bẩn ngươi rồi, vừa rồi chỉ muốn cho ngươi một bài học mà thôi, ai ngờ lại khiến ngươi thức tỉnh cái này cẩu huyết thể chất…thôi thôi, trước tiên ta giúp ngươi điều hòa một chút khí huyết cùng bổ sung máu huyết trước đã”
Nói rồi không đợi nàng trả lời, đôi tay heo mặn đã sờ soạng sắp cơ thể, tại bụng dưới, hai đùi, lên bộ ngực sữa, lên cổ thậm chí mặt nàng đều bị xoa bóp. Mà mỗi lần xoa bóp, từ trong tay hắn một luồng ấm áp pháp lực truyền vào người nàng khiến cho khô nóng thiêu đốt dần dần ổn định không còn bạo động.
Hồ Phi Linh khí tức cũng dần dần ổn định, chậm chậm tăng lên, sức sống trôi đi chẳng còn kịch liệt như ban đầu, rõ ràng Chu An thủ pháp quả nhiên có hiệu quả.
Chỉ là Hồ Phi Linh thực sự sắp nổ choáng váng, khóc không ra nước mắt. Nàng đường đường Đại Nam quốc công chúa, thân phận cao quý đến nhường nào, lại bị một kẻ lần đầu tiên gặp mặt, kẻ mà mình muốn giáo huấn cho sờ loạn khắp cơ thể, ngay cả chỗ tư mật đều bị sờ rồi.
Càng đáng hận là bản thân nàng cơ thể, rõ ràng hết sức nhưng vẫn có phản ứng, nơi riêng tư vậy mà chảy ra một ít thanh tuyền. Cảm giác vừa hận vừa thẹn, thật không chỗ chui.
“Ngươi..ngươi…dừng tay…mau dừng tay, nếu không…nếu không ta chết cho ngươi xem” Nàng yếu ớt nói.
Chu An mặt vẫn lạnh tanh, nghiêm túc vận khí xoa bóp, đả thông nàng kinh mạch, vừa nói:
“Từng làm rộn, nếu không ngươi chết càng nhanh”
“Ngươi mặc kệ ta..sống chết của bản cung…không cần ngươi đến cứu”
Chu An lắc đầu, kết nốt cuối cùng thủ pháp, cố định lưu lượng khí huyết bị thiêu đốt để tu vi tăng lên dần dần. Hắn ước chừng cần hai canh giờ toàn thân nàng khí huyết mới đốt hết, trong vòng thời gian này, bản thân có thể tranh thủ thời gian cứu nàng. Cầm giới chỉ dốc ra một đống đan dược, đều là từ chỗ Tiền lão ma lấy được. Nhị chuyển chữa thương đan 2 bình, nhị chuyển Bồi khí đan 3 bình, Tam chuyển Bồi Nguyên đan: 1 viên, lại cầm Kim tuyệt kiếm hướng về cổ tay mình một cắt, máu tươi vừa chảy ra.
Chu An vội vàng ấn trước miệng nha đầu.
“Ngươi..ngươi làm gì…mau bỏ tay..bản cung,..bản cung có chết cũng….không uống máu….ô..ô”
Mặc kệ nàng dãy dụa, Chu An ra sức hướng máu tươi vào trong miệng nàng, tay còn lại vuốt vuốt bộ ngực sữa điều hòa khí huyết bổ sung.
Chu An mặt mày khó coi, thầm than xui xẻo, lâu lâu đổ một viên bổ khí đan nhét vào miệng. Giữa đêm cấp bách không có bổ huyết linh vật, nên ở đây tuyệt hảo nhất chính là Chu An máu. Chu An khí huyết gấp mấy chục lần bình thường tu sĩ, tu qua Cự Ma lục, lại rèn qua ma hỏa tuy không đạt khí huyết như rồng, nhưng cùng đẳng cấp yêu thú đều chưa chắc bằng hắn. Dùng máu mình bổ sung cho tiểu nha đầu, tuy hơi cẩu huyết nhưng cũng là cách tốt nhất hiện tại.
Không phải Chu An là kẻ tâm địa thiện lương, hay kẻ sẵn sang hi sinh vì gái. Mà nguyên nhân do một phần áy náy, một phần không muốn chọc phiền phức lớn. Vừa rồi trao đổi hắn biết được thân phận của tiểu nha đầu trước mặt, chính là con gái yêu của đương thời hoàng đế Trường Xuân công chúa. Nha đầu này thế nhưng là của quý của tên thiên tài hoàng đế kia, nếu như vô thanh vô tức chết trong tay mình, không chỉ Chu An lẫn Thanh La cung đều ngập trời tai ương. Chu An bản thân tuy rằng không sợ Kim Đan tu sĩ, nhưng tạm thời chưa đủ lực lượng mà đối lập với một thế lực lớn như Hồ thị hoàng tộc. Cho nên vẫn là thành thành thật thật cứu nàng một trận à.
Lại thêm mấy khắc qua đi, thông qua Chu An cung cấp máu huyết, cơ thể Hồ Phi Linh dần dần có chút sức lực, mà tu vi đã tăng lên Thông Mạch bảy tầng trung kỳ, tùy thời đột phá hậu kỳ. Nàng nhập nhèm đôi mắt mở ra, nhìn rõ trước mặt tuấn tú thanh niên.
Nàng nội tâm phức tạp trăm mối, cũng biết rằng may có người này nếu không bây giờ mình đã chết rồi, nhưng nàng không biết vì sao hắn lại sẵn sàng dùng chính bản thân máu mà cứu nàng. Thật không hiểu, hắn rõ ràng vừa rồi còn hùng hổ bắt nạt khi dễ ta mà, còn muốn tiền dâm hậu sát cái gì…
Chỉ là nhìn cương nghị khuôn mặt dần dần trắng xám, để nàng cấp tốc khó nghĩ.
Bấy giờ đang tập trung chữa bệnh Chu An bỗng nhiên cau mày, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa, thần thức tràn ra đã thấy bên ngoài lẳng lặng đứng một lão giả, ẩn ẩn mạnh mẽ khí tức.
Lão giả chính là Uông lão, phụ trách chăm sóc công chúa. Vừa rồi đang tu luyện bỗng nhiên cảm thấy bất an, thần thức tràn ra không thấy nàng đâu, vội lần theo dấu vết tìm tới đây. Chỉ là tới trước viện tử, thần thức thế mà bị ngăn chặn, tưởng rằng công chúa gặp nguy rồi, định phá cửa mà vào, chợt bên tai vang vọng tiếng nói.
“Ở ngoài chờ đi, nhà ngươi tiểu công chúa thể chất giác tỉnh, cực kỳ nguy hiểm, ta đang hỗ trợ nàng, nếu ngươi loạn xông hậu quả tự chịu.”
“Cái gì” Uông lão sắc mặt kinh biến, công chúa thể chất giác tỉnh là cái gì lão nhưng biết rõ. Đây cũng là điều tư mật nhất ngay cả hoàng thất cũng chỉ vài ba người biết đến. Trường Xuân công chúa từ khi mới sinh, cơ thể đã tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt như có như không tựa trầm tự huyết, đặc biệt mỗi mười lăm tháng tám hàng năm, khi mặt trăng sáng nhất mùi hương này càng nồng nặc. Thái thượng hoàng Hồ Bá Ly phát hiện liền nhận ra ngay đây là vạn năm khó cầu Nguyệt Âm chi thể, đem tất cả bà đỡ giết sạch, lại sai cao thủ Giả Đan đỉnh phong như lão bảo vệ bên người.
Nghe bảo thể chất này giác tỉnh đều là cửu tử nhất sinh, mà một khi giác tỉnh sẽ đối mặt với rất nhiều ma tu nhòm ngó, nên hoàng đế, thái thượng hoàng vẫn luôn canh cánh trong lòng. Không ngờ hôm nay vừa đến Long Xà thành liền xảy ra biến cố. Thở dài, mặc dù không biết người bên trong là ai, có hay không giúp được công chúa, nhưng lão hiện tại chỉ đành tin tưởng đứng chờ.