Đoàng
Lần thứ ba tỉnh dậy, Chu An thấy mình đang bay giữa bầu trời Sơn Tây trấn, không không phải hắn, chỉ là nhợt nhạt bóng dáng.
- Linh hồn.
Đây là linh hồn hắn đang quan sát.
- Lộc cộc.
Chu An giật mình, đưa mắt liếc xuống chỗ đi vào trấn thông đạo. Bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa, một con lừa đen đang chậm rãi tiến lên. Này xe ngựa, tựa hồ rất quen thuộc là ta năm đó xe ngựa rồi. Hắn nhìn thấy một cái mười sáu tuổi váy vàng thiếu nữ đang cười giảo hoạt, nàng: Lâm Tiểu Nguyệt.
- Nguyệt Nhi còn bao xa nữa mới đến nơi!
- Công tử sắp đến rồi!
- Ừ!
- Công tử, con lừa này thật biết điều, thế mà theo chúng ta từ mãi đến giờ.
- Nha!
- Hì hì! mà nhắc đến tên thư sinh kia lại thấy buồn cười, không có bản sự thì thôi còn học đòi người ta cưỡi lừa ngược, may mà không ngã chết.....ái..sao công tử gõ đầu ta?
Từ trong xe có người thanh niên bước ra, người này mặc áo trắng, tay cầm vò rượu đích thị Chu An. Hắn cười nhạt, khung cảnh nơi này chính là hơn mười hai năm trước hắn vì chán nản tu chân mà đến Sơn Tây trấn ẩn cư. Lúc ấy bản thân hắn, đạo thương chưa khỏi, đạo tâm cũng tan vỡ.
- Đừng tưởng ta không biết nha đầu nhà ngươi giở trò, hại người ngã gãy chân còn cướp mất vật cưỡi, lâu nay thật dạy hư ngươi mà!
- Ai bảo tên kia lắm miệng đáng ghét, công tử không thấy hắn ức hiếp người ta sao?
- Chỉ có nha đầu nhà ngươi ăn hiếp người, ai dám làm khó dễ ngươi đây!
...................
Hình ảnh tiếp diễn, xe ngựa đi vào trong trấn, được người dân tiếp đón.
Khung cảnh xoay chuyển.
Chu An nhìn thấy mình đang dạy học, bên dưới học sinh yêu thích cung kính.
Chu An nhìn thấy mình cùng lão Từ, lão Nguyễn uống trà luận đạo.
Thời gian lại trôi qua, hắn gặp Nguyễn Ngọc Giao ngày ấy.
Lại mấy năm, những hình ảnh đó trôi càng ngày càng nhanh, hắn thấy mình càng ngày càng già, Tiểu Nguyệt, Ngọc Giao cũng dần lớn.
Hắn thấy bản thân tuổi già buồn bã ngắm hoa đào, uống rượu một mình.
Cuối cùng, nó dừng lại ở hình ảnh Chu An viết xong hai chữ Nghịch Trần, suy yếu mà chết.
Sau đó.........không có sau đó.
Chu An đầu óc bắt đầu mông lung, rơi vào hỗn độn đến khi tỉnh giấc hắn lại nhìn thấy mình đang bay trên bầu trời, phía dưới sơn đạo một chiếc xe ngựa.
Mười hai năm nhân sinh cứ tiếp tục diễn ra.
Lần thứ hai trải qua, lần thứ hai tiếp diễn.
Lần thứ ba, đầu óc mơ hồ, tỉnh dậy, lại là cái kia khung cảnh.
Lần thứ bốn......
Chu An càng lúc càng cau mày sâu, mỗi lần hình ảnh lặp lại hắn dần quên quên mất, từng hình ảnh thêm mờ nhạt, Chu An hồn phách khi ấy cũng nhợt nhạt mà tiêu tán trong thiên địa.
Không gian yên tĩnh, Chu An lần nữa tỉnh giấc sau biết bao nhiêu mộng mị giống nhau.
- Đạo hữu, Chúng ta lại gặp mặt.
Chu An hồi tỉnh bỗng nghe có giọng nói vang lên.
- Là ai?
Hắn ngơ ngác, đánh giá xung quanh,nơi này là một vùng trắng xóa không thấy thiên địa, không có bất cứ cái gì cả.
- Đạo hữu bên này.
Chu An quay phắt lại,chợt nhìn thấy một người trung niên mặc áo đen, khuôn mặt chữ điền đang đánh cờ một mình. Hắn hai mắt màu đỏ như máu lấp lóe, mắt trái có ba chấm đen xoay tròn, mắt phải có năm chấm đen tạo thành hình ngũ giác. Người này tựa hồ quen thuộc.
Chu An nghĩ ngợi, nhưng mãi không nghĩ ra hắn là ai.
Người kia đã đưa tay mời hắn:
- Đạo hữu xin mời ngồi.
Chu An thành thật ngồi xuống, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, mày nhíu càng sâu, không có tâm trí đánh cờ hỏi:
- Xin hỏi đạo hữu tôn tính đại danh.
- Tại hạ gọi là Cửu Tu
Cửu Tu? Cửu Tu là ai tựa hồ quen thuộc. Cái tên này, hắn từng rất lâu rất lâu trước đó nghe qua, nhưng đến giờ vẫn không nghĩ ra, hắn nhìn người trước mặt.
- Chúng ta hình như quen biết
Cửu Tu điềm nhã cười, đặt xuống một quân đen nói:
- Quen biết.
- Quen biết thế nào, sao ta không nhớ?
Cửu Tu không trả lời, mà hỏi:
- Đạo hữu nhớ Chu Vô Cực là ai sao?
Chu Vô Cực, Chu An nghi hoặc, hắn không nhớ, nhưng vì sao trái tim lại đau nhói, hai mắt có chút huyết hồng.
- Ha ha, vậy thì đạo hữu không cần phải nhớ ta, bởi vì chúng ta chỉ gặp một lần.
- A, vậy vì sao ta quên hết rồi? đã quá lâu rồi sao?
- Không phải, Cửu Tu lắc đầu:
- Nhân sinh của tiểu hữu vốn là một hồi mộng, một hồi rất dài mộng, mỗi giờ mỗi lúc đều là mộng, bên trong đó, cả người và vật đều chân thực mà hư ảo. Tỉnh mộng rồi tự nhiên sẽ quên thôi.
Chu An ngu ngơ cau mày, Cửu Tu không nói, khoát tay.
Trắng xóa khung cảnh biến mất, chỉ còn lại hắn một mình Chu An.
Phía trước rộng lớn thiên địa, bị trùng điệp trận pháp bao phủ, ngay cả núi non hồ nước đều bị bao bọc bên trong đại trận. Đứng bên trong, linh khí như sương trắng lan tỏa khắp nơi.
Chu An đang nằm trên một chiếc giường lớn bằng hàn ngọc, căn phòng bên trong cũng lạnh lẽo vô cùng.
- Đây là đâu? Ta cảm giác đã từng ở.
Cửa phòng bị mở ra, có hai tên xinh đẹp thiếu nữ đi vào, một tên bưng chậu nước, một tên cầm quần áo.
- A, thật tốt quá, chủ nhân cuối cùng đã tỉnh
Tên mặc áo hồng bưng chậu vội đặt xuống mở miệng nói, lời tuy vui mừng nhưng hai tay hơi run rẩy, ánh mắt e ngại.
- Chủ nhân.
Chu An nhìn hai nàng, không hiểu lắm, không biết các nàng là ai, nhưng hắn cảm nhận được các nàng đang sợ hãi chính mình, xuất phát từ trong nội tâm sợ hãi.
Qủa như vậy, vừa liếc mắt, hai tên nữ tu liền tái nhợt lùi ra sau nửa bước.
Ta đáng sợ như vậy sao? Chu An cười khổ, nhẹ nhàng hỏi:
- Các ngươi là ai, đây là nơi nào?
- A! Hai tên nữ tu giật mình nhìn nhau, không lẽ chủ nhân ngủ một giấc dài sau đó mất luôn trí nhớ.
Tên áo trắng thiếu nữ nháy mắt ra hiệu, áo hồng nữ tử hơi luống cuống chốc lát mới giải thích:
- Nô tỳ gọi là Tiểu Hồng, còn nàng gọi là Tiểu Tuyết, chúng ta là đỉnh lô của chủ nhân, còn đây là La Sơn cốc, mười năm trước chủ nhân xây dựng.
- La Sơn cốc! Chu An cúi đầu, hắn vẫn là đã quên, khẽ nhìn trên ngón tay mình một chiếc nhẫn nhỏ, nhíu mày.
Tiểu Hồng lại nói:
- Chủ nhân tên là Chu Lăng, ngoại hiệu La Sơn Ma Quân, mười năm trước ngươi đem chúng ta mười tám người đến đây, bố trí trận pháp, dạy chúng ta tu đạo, chờ thương thế dần ổn định liền....liền...
Nàng nói xong, đỏ mặt chẳng dám nói nữa, vừa e lệ, vừa bi ai.
- Chu Lăng? Chu An lẩm bẩm, khẽ đứng dậy nhưng mà loạng choạng bước chưa vững, hai nữ vội vã đỡ lấy, dìu hắn ra ngoài.
Khung cảnh tươi đẹp hiện vào mắt, cây cối xanh tươi, hoa thơm cỏ lạ, phía trước còn có một hồ nước trong vắt. Khắp nơi chim chóc, ong bướm bay lượn nhàn nhã, linh khí như vụ, nơi này thật giống tiên sơn.
Tiểu Hồng giải thích:
- Nhiều hôm trước có một tên đanh đá thiếu nữ, nhân lúc chúng ta ra ngoài mua vật phẩm lén lút bám theo vào cốc, bị chủ nhân bắt gặp, nàng đưa cho người một chiếc nhẫn, tối hôm ấy, chủ nhân quan sát nhẫn cả đêm, rồi bất tỉnh, ngủ suốt mười ba ngày.
- Ngủ suốt mười ba ngày. Chu An giật mình, cầm “Nghịch Trần giới” xem xét chốc lát rồi trầm ngâm.
Hẳn là vì nó mà ta bị mất trí nhớ.
- Còn lại các nàng đâu?
Tiểu Tuyết nói:
- Các nàng vẫn đang bế quan, bảo rằng chờ chủ nhân tỉnh dậy, sẽ tham kiến, hay để nô tỳ đi gọi các nàng.
- Không cần, Chu An khoát tay, dù sao mình còn ở lại trong cốc, đợi bọn họ xuất quan gặp mặt cũng được.
Sau đó, Chu An ngồi nghe hai tên lô đỉnh giải thích về mình cuộc đời. Các nàng không biết tường trình, chỉ biết hắn là Nhân Hoàng giới đại danh đỉnh đỉnh La Sơn Ma Quân Chu Lăng, tại Đại Minh triều đều nghe tên đã sợ. Mười năm trước hắn đi khắp phàm nhân thành thị, thu thập được mười tám tên tuổi nhỏ thiếu nữ đưa về đây bồi dưỡng làm đỉnh lô.
Mỗi ngày hắn nghiêm khắc dạy các nàng tu đạo, giúp các nàng tắm thuốc tẩy rửa gân cốt....
Còn về hắc nhẫn, là mấy hôm trước một thiếu nữ mạo phạm, đáng lẽ bị xung đỉnh lô, nhưng không phải đặc thù thể chất nên bị xóa trí nhớ rồi tha về. Hắc nhẫn là lấy được từ trên người nàng.
Mà hắn có được hắc nhẫn, từ đó đóng cửa nghiên cứu, sau rồi chìm vào giấc ngủ, đến hôm nay mới tỉnh lại.
Chu An nghe xong, trầm tư không nói.
Cảm giác, hắn đã quên cái gì đó, cảm giác hắn đã quên ai đó.
Ngày hôm sau, Chu An dùng khí tức còn lại trên nhẫn dò la đến phụ cận ba trăm dặm.
Này là một tông môn nhỏ, Chưởng môn tu vi chỉ Khai Trần trung kỳ.
Tử Hà phái.
Chu An cau mày, đứng trước cổng này môn phái hồi lâu, nữ tử kia khí tức hẳn là gần đây.
Bỗng phía sau hắn, vang lên tiếng thét kinh hãi:
- Ngươi là ai sao dám đứng chắn trước cửa chúng ta môn phái.
Hắn quay lại, chợt thấy chống nạnh một tên thiếu nữ áo vàng, mặt mày xinh đẹp, hai mắt trắng đen rõ ràng, đang hận hận nhìn mình.