Tiền Xuân Thu tức suýt nổ phổi. Mình đường đường là Bách Qủy Tông cao cao tại thượng khách khanh trưởng lão, xưa nay tại Đại Nam quốc tung hoành vô kỵ chưa từng chịu thiệt thòi. Vậy mà vừa đến Long Xà thành liền ăn quả đắng, suýt nữa đi đời nhà ma. Càng nghĩ càng hận.
Hừ lạnh, liền từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc gương đồng màu xám, phất tay thu thập tản mát xung quanh khí tức, sau đó truyền vào mặt kính một tia ma khí. Chiếc gương đồng bỗng nhiên bay lên không trung, xoay vòng xoay vòng, thân gương tỏa ra từng tia màu đen khí tức, khí tức đó len lõi tản đến khắp khu rừng.
Sau một khắc, lão gật gù bấm quyết, mặt kính trắng xám trên bỗng hiện ra bốn chấm đỏ như máu. Ba chấm đằng trước, một chấm đang chạy nhanh phía sau. Này chấm đỏ, chính là vị trí của Chu An cùng đám Thanh La Cung đệ tử kia. Không ngờ, vô ý hữu ý lại chạy cùng một hướng.
Tiền Xuân Thu cười gằn, thu gương đồng, đáp lên tiên vân rồi bay vụt đi.
Lần này, lão không còn thảnh thơi mèo đuổi chuột như lúc bắt hai tên nữ tu, mà khuôn mặt âm trầm, ma khí um tùm. Tên tiểu bối kia, đủ để lão kiêng kỵ.
Chu An chạy về phía Đông Bắc được năm mươi dặm, đến rồi một nơi núi non chập chùng, thần thức không ngừng thả ra quan sát xung quanh. Bỗng nhiên, hắn ánh mắt co rụt, sắc mặt khó coi, cắn răng phun ra ngụm tinh huyết tăng tốc độ.
- Tiểu tử, ta xem nhà ngươi chạy đi đâu?
Từ phía sau, vang lên tiếng kêu oa oa, Tiền Xuân Thu Lão ma đã cách hắn phía sau chừng một dặm. Giả Đan tu sĩ toàn lực đuổi bắt, quả nhiên nhanh nhẹn. Lão chẳng nói nhảm, lập tức vung kiếm hướng về phía đang chạy Chu An đánh tới.
- Ầm
Thần thức đã tập trung tự bao giờ, Chu An lách mình tránh được.
Lão ma thấy vậy, càng tức nổ phổi, gấp gáp đạp tiên vân, điên cuồng chém tới. Kiếm khí như mưa từ trên bầu trời giáng xuống, khắp sơn đạo đất đá lật tung, cây cối gãy đổ.
Vẫn tránh được.
- A a! Tiểu tử đáng chết.
Tiền Xuân Thu điên mất rồi, lão dậm chân nhảy khỏi tiên vân, bay vụt tới, há miệng phun mình bảo mệnh phi kiếm, toàn lực muốn tiêu diệt Chu An.
Vù vù vù
Kiếm mang bay như điện, Giả Đan lão quái tức giận toàn lực một kiếm, uy lực kinh người. Lần này, Đạp Vân Quyết dù tinh diệu hơn cỡ nào cũng khó tránh khỏi, Chu An nhất thời cắn răng, quay người nắm còn lại trong giới chỉ duy nhất một thanh thượng phẩm phi kiếm lên, tự bạo.
Đoàng
Dư uy mạnh mẽ khiến năm trượng xung quanh mọi thứ đều bị đánh thành tro bụi, Chu An thổ huyết lăn mấy vòng trên mặt đất.
- Lại không chết? Tiền Xuân Thu lồi cả mắt, trúng bản mệnh phi kiếm của lão, ngay cả bình thường Kim Đan chân nhân không để ý cũng bị thương, vậy mà chẳng thể giết chết tên tiểu tử trước mắt. Đây còn là người sao?
- Khục! Chu An gắng gượng đứng dậy, toàn thân bê bết máu, xương cốt gần như vỡ vụn. Hắn cười thảm, nghĩ đến La Sơn Ma quân cũng có ngày bị một tên Khai Trần tu sĩ hại cho chật vật thế này. Nếu để các lão ma đầu ở Yêu Ma vực đệ thất thành biết được, hẳn đều cười rớt hàm răng mất. Hổ lạc đồng bằng bị chó ăn hiếp mà.
Mắt xoay vòng, Chu An cười mà không phải cười nhìn lão:
- Tiền Xuân Thu ngươi có biết Chu mỗ là ai không?
- Ồ! Lão ma mặc dù sát khí đại thịnh, nhe nanh giơ vuốt, nghe vậy hơi suy nghĩ chốc lát, tiểu tử này bản thân có nhiều thủ đoạn cao minh, không lẽ là đệ tử của cao nhân phái lớn nào đó. Ừm nhất định là, hỏi cho ra nhẽ trước, sau đó nếu có lỡ tay đem giết rồi, tìm cách ứng phó sẽ dễ dàng hơn.
- Tiểu tử ngươi là ai?
Chu An nhân cơ hội, vội vàng ăn vào cuối cùng mấy viên đan dược, cố gắng ổn định thương thế. Cao điệu nói:
- Ta lai lịch rất lớn.
- Ha. Tiền Xuân Thu nhếch môi, ánh mắt như đã sớm đoán được, quả nhiên là đệ tử môn phái lớn.
- Ngươi là đệ tử môn phái nào?
- Ta là.....là....là cái con mẹ nhà ngươi! Chu An bất ngờ hét lớn, ném ra một cái trận bàn, bấm vội mấy pháp quyết rồi nhanh bỏ chạy.
Nhất thời bụi bặm mịt mù, có thằng ngu ăn quả đắng.
- A a..... Đáng hận tiểu tử, tức chết ta rồi!
Tiền Xuân Thu bị ném ngớ người, chốc sau mới giật mình phát hiện bị lừa. Vọt lên muốn đuổi theo không nghĩ là vừa bay được vài thước, cơ thể không thể di chuyển thêm.
“ Trận pháp” Lão nghiến răng phun ra hai chữ, thật đáng ghê tởm tiểu tử, Tiền Xuân Thu quyết tâm lần này nếu bắt được Chu An, sẽ không dông dài, một kiếm giết chết.
Dậm chân đành đạch mãi chẳng thể phá vỡ trận pháp, lão trợn trừng nhìn về hướng xa kia, mặt già đen thui, nhục không có chỗ chui.
Nói về Chu An, chạy được thêm ba dặm thì cũng kiệt lực, đành phải dừng chân ngồi xuống. Vừa nãy trận bàn gọi là Liệt Địa, Linh cấp hạ phẩm trận, cũng là hắn trong tay cuối cùng tấm trận bàn, dùng để giữ mạng lúc gặp cao thủ.
Nghĩ đến hôm nay ăn cướp hụt, Chu An cười khổ không thôi. Chỉ vì một cái chẳng thể tiêu hóa Trung phẩm Địa hỏa. Hắn vậy mà tiêu tốn hết thân gia, linh thạch linh quáng, đan dược, pháp khí. Thậm chí cả hai cái trận bàn dùng để đối phó Nhị trưởng lão cũng ném luôn.
Chu An tiếc của đứt ruột, bây giờ thương thế trầm trọng, đan dược chữa thương cũng hết rồi.
Thở dài, tham thì thâm mà.
Một tiếng thở dài xong, Chu An thấy mắt mơ hồ, ngã bịch ngất đi.
..........................
Chu An hôn mê, lúc hắn tỉnh dậy, đầu óc mông lung nghe có giọng nói nhỏ:
- Thanh Ngọc sư tỷ, hắn có phải chết rồi không?
- Ta cũng không biết, muội chờ hắn tỉnh lại mà hỏi?
- Ờ! ờ Thiếu nữ còn lại gật đầu, sau đó chợt thốt lên:
-Nhưng mà sư tỷ, hắn chết rồi làm sao mà nói chuyện.
- Hazz...nha đầu ngốc, mau cho ta giúp hắn băng bó...
- Vâng.
Lại cảm thấy cơ thể mình tựa hồ bị nâng lên hạ xuống, sau đó mơ màng tỉnh giấc.
Chu An mở mắt thấy mình đang nằm trên mặt đá, xung quanh không khí ẩm ướt hình như là trong hang động. Nghe tiếng nước chảy ào ào, hắn nhìn ra ngoài, phát hiện ra đây là một động nhỏ giấu sau lưng thác nước.
Cảm giác một chút, bản thân thương thế tựa hồ đã ổn định, song kinh mạch tổn hại, xương gãy cần thời gian phục hồi. Hắn nơi ngực buộc đầy băng vải, máu khô vương vấn, hẳn là vết kiếm sau cùng của Tiền Xuân Thu gây nên.
Trở mình ngồi dậy, vừa lúc bên cạnh có tiếng kinh hô.
- Ngươi...ngươi chưa chết sao?
Chu An quay đầu, khẽ liếc nhìn kẻ cứu mình, hơi chút trố mắt. Trước mặt hắn là một tên nữ tử, nhìn dung mạo chỉ khoảng mười bảy mười tám, mặc áo xanh lam, trong mười phần chưa thấu hiểu thế sự thiếu nữ.
Đâu phải ai khác, nữ tử này chính là hôm trước kéo mình vào mảnh nước đục nữ tu đi. Hình như là Thanh La Cung cái gì đó đệ tử.
Ha! Lần trước Chu An xem như cứu các nàng một mạng, bây giờ được nàng cứu, xem như ân oán xong xuôi. Hắn chẳng trả lời, nhắm mắt điều tức.
Hoan Ma công vừa vận lên, linh khí tràn đi khắp cơ thể, từ từ ôn dưỡng kinh mạch.
Ồ! Chu An bất ngờ phát hiện, giọt kia Ma thần tổ huyết vậy mà một chút xíu bị luyện hóa, mặc dù không thể trực tiếp nâng cao hắn cường độ cơ thể, nhưng giúp hắn chữa thương tốt hơn.
Đây là phúc trong họa sao, Chu An cười khổ.
Từ ngày đạt được Cửu Tu ban cho tổ huyết, cũng giúp hắn luyện hóa một tia, Chu An vẫn luôn suy nghĩ cách làm sao để tăng tốc độ dung nhập. Hắn vẫn luôn cảm giác, trong giọt máu này tồn tại một bộ luyện thể công pháp, hẳn là của Thị Ma tộc công pháp, nhưng lâu nay vẫn chưa tìm hiểu đến.
Xem ra nhân cơ hội này, phải bế quan nhất chuyến, tìm hiểu giọt này Thị Ma tổ huyết thôi.
Bên này Thanh Trúc thiếu nữ, thấy hắn bơ mình không nhìn, có chút dậm chân nói:
- Ngươi cái tên này, ta hỏi sao không trả lời.
Chu An nhắm mắt, lặng yên vận công chả thèm lý nàng.
Nàng kia thấy vậy, càng tức tối:
- Ngươi...ngươi....Thanh Ngọc sư tỷ, ngươi xem!
Bên ngoài lúc này bước vào một nữ tử, cũng mặc áo xanh, mái tóc ướt đẫm hình như vừa mới gội đầu. Nàng liếc Chu An, sau đó gõ nhẹ đầu Thanh Trúc nói:
- Hắn đang chữa thương, ai bảo ngươi đi làm phiền
- Ờ! Thanh trúc ủy khuất gật đầu, sau chạy đến bên cạnh tảng đá trong cùng hang động, nơi đó nằm một nữ tử.
Nhìn qua này là một tuyệt mỹ nữ tử. Nàng dung mạo cực đẹp, khí chất thanh lãnh mà cao quý. Nhìn từ xa giống như một tên băng thanh ngọc cốt, khiến người ta có cảm giác đứng xa ngước nhìn cửu thiên tiên nữ. Bàn về dung mạo đang nằm nữ tu so với Tiểu Nguyệt, Ngọc Giao phải đẹp hơn vài phần.
Chu An thần thức lóe lên, xong rồi nhắm mắt không đi để ý nữa. Cô gái trước mắt dù có xinh đẹp, dù khí chất có rạng rỡ tới đâu, cũng chẳng liên quan đến hắn. Trước tiên chữa thương rồi hãy tính.
Tầm ba canh giờ chữa thương, Chu An tỉnh lại, thân thể coi như còn có thể. Hắn đi quanh sơn động một vòng, sau quay sang nhìn Thanh Ngọc nữ tử lạnh nhạt hỏi:
- Các ngươi có linh quáng, linh thạch sao?
- Có chút ít, ngươi định dùng làm gì?
Thanh ngọc đánh giá hắn một chút, lòng tấm tắc, khi sáng bắt gặp Chu An, thấy hắn thương thế rất nặng, vậy mà bây giờ đã hầu như ổn định.
Chu An không kiên nhẫn lắm:
- Hỏi nhiều làm gì, nếu có đưa ra.
- ờ! Thanh Ngọc chẳng hiểu hắn làm gì nhưng vẫn mở túi trữ vật đưa hắn một số vật liệu.
Chu An lập tức nhận lấy, sau đó cầm linh quáng thiết kế trận bàn, cùng vẽ trận đồ, xong rồi đi quanh động bố trí mắt trận. Hắn muốn dựng lên một cái phòng thủ cộng thêm ngăn cách khí tức trận pháp.
Liệt Địa trận nhiều nhất chỉ giữ chân được Tiền Xuân Thu chừng sáu canh giờ, lúc nãy hôn mê cộng thêm chữa thương, thời gian cũng tương đương, cần nhanh thiết kế gấp.
Chừng nửa canh giờ, Chu An cuối cùng bố trí đi ra một cái tiểu trận, bao phủ toàn sơn động lẫn thác nước. Bây giờ hắn mới yên tâm chữa thương.
- Ưm. Chợt bên kia có tiếng rên nhỏ. Chu An nhíu mày quay lại nhìn.
- Vũ trưởng lão! Cả hai tên đệ tử Thanh La Cung cũng thất thanh chạy đến.
Chỉ thấy họ Vũ nữ tử vẫn trong hôn mê, nhưng khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở như lan, miệng không ngừng phát ra từng tiếng rên rĩ. Nàng mồ hôi vật vã, thấm ra váy áo, trông khá chật vật.
Thanh Trúc thấy vậy, nước mắt ào ào:
- Vũ trưởng lão ngươi làm sao?