Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận

Chương 44: Dòng tâm sự tận đáy lòng của Lang Phi




Ngữ Tịch sốc đến nỗi đánh rơi chiếc điện thoại xuống giường. Bây giờ thì cô ta hiểu rõ sự nghiêm trọng của vấn đề rồi!

"TINH… TINH… TINH…" - Những tin nhắn từ người lạ bắt đầu ập đến tài khoản cá nhân của cô. Quá hoang mang, cô ta chỉ đành biết mặc lại bộ váy dự trù của Mỹ Hân rồi cấp tốc về lại nhà.

Bên phía Mỹ Hân thì càng thê thảm hơn, ngay khi thấy điện thoại mình liên tục nhận thông báo. Cô ta hốt hoảng gọi Bạc Gia Kiệt dậy, điện thoại của hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Những lời chửi rủa, những cuộc gọi từ số cũng tràn ngập trong hộp thoại, nó đã chạm đến ngưỡng chín mươi chín cộng.

Cả hai hốt hoảng rồi nhanh chóng trả phòng và trốn đi.

Mỹ Hân cũng không ngờ được rằng, tên đàn ông cùng cô mây mưa hôm qua lại đang gánh trên vai số nợ khổng lồ. Và điều làm cô ta sốc nhất chính là: túi tiền Trạch lão gia kia trong một đêm đã biến mất khỏi danh sách các tập đoàn lớn. Vậy là âm mưu cô cùng tên bạn tình ấp ủ đã tan thành mây khói.

Tiền mất, tiếng mang, cả bốn con người Trạch gia, Mỹ Hân, Bạc Gia Kiệt cùng gia đình Ngữ Tịch chỉ còn nước dùng đến thuật ẩn thân. Cứ như vậy, tiếp theo sau những hình ảnh đồi bại là những tấm hình ăn mặc kín mít được dân tình chụp lại. Quả là sức mạnh của Internet. Tên Bạc Gia Kiệt cũng khốn đốn lắm mới thoát khỏi tay lũ chủ nợ.

Ê chề, tủi nhục không sao tả xiết. Chỉ trong chưa đầy một đêm ngắn ngủi, những kẻ từng có địa vị trong xã hội, giờ đây bị người đời đạp cho lún sâu không thấy đáy. Đừng nói là cố gắng bào chữa, đến ngóc đầu lên mà sống bình thường giờ đây là một thứ gì đó vô cùng xa xỉ.

Một cái kết xứng đang cho những kẻ thối nát nhân cách.

Lang Phi, Lý Phong, Mạn Kỳ, trợ lý Trần: một biệt đội đã đánh là đánh cho kẻ thù thân tàn man dại. Và như vậy, cơn chấn động về hai bài báo ấy vẫn âm ỉ suốt một khoảng thời gian dài…

[...]

Một tuần sau tiệc cưới, trong căn trọ tầm trung mà Lang Phi trước giờ vẫn ở, Lý Phong trong bộ dạng lấm tấm bụi bẩn, đầu buộc khăn ố màu, mặc chiếc tạp dề cũ kĩ, đang bận rộn phụ vợ dọn đồ. Trong nay mai nữa thôi, Lang Phi sẽ chính thức bước chân vào nhà họ Lý, sống với tư cách là người con dâu chính thống và đầu tiên trong gia tộc.

Thấy Lang Phi đã ra ngoài mua nước uống, Lý Phong tranh thủ dọn nốt những quyển sách còn sót lại trên kệ tủ:

"Để coi… là truyện tranh sao? Here U Are. Rồi cái này là… Lạc Trì. Còn đây là… Ma Đạo Tổ Sư; Sắc tình mê hoặc H+..." - Anh khẽ lật lật vài trang đọc lướt qua, bất giác hơi rùng mình mà đóng phập lại. "Không biết sau này, con mình nó có ghiền mấy kiểu truyện này giống mẹ nó không ta?"



"HAZZ! Không nghĩ nữa! Mấy quyển này mà làm hỏng thì chắc cô ấy sẽ nhai đầu mình mất mất!"

"BỊCH…"

Lý Phong vừa bỏ những quyển truyện vào hộp, một cuốn sổ bìa đen khẽ rơi ra. Anh hiếu kì nhặt lên xem:

"Là nhật kí sao?"

Biết là đọc trộm nhật kí của người khác là không tốt, nhưng bản tính tò mò lúc này đã trỗi dậy hoàn toàn, chiến thắng cái tôi đạo đức của mình.

Lý Phong bắt đầu đọc những trang đầu tiên…

Cứ thế, qua mỗi lần tiếng lật trang giấy vang lên, mặt anh lại tím tái đến mất hết cả thần sắc. Trang giấy vừa dừng lại giữa quyển nhật kí thì cả người Lý Phong cũng giật thót một cái:

Là hình Lang Phi chụp chung với Bạc Gia Kiệt, Mỹ Hân và Mỹ Hồng. Mỹ Hân và Mỹ Hồng thì anh liền nhận ra ngay lập tức, khẽ nheo mắt nhìn kĩ tên đàn ông còn lại: chẳng phải là gã hôm nọ anh thấy ở khách sạn sao?

Vẫn chưa hết, Lý Phong còn thấy vị trí hình ảnh của Mỹ Hồng đã bị gạch nham nhở bằng mực đỏ. Não anh lúc này liền nhảy số, liên kết toàn bộ những gì mình đọc được và những hình ảnh trước mắt.

"Là cô ấy… đang trả thù sao?!"

Hoảng hốt đến bủn rủn tay chân, Lý Phong tiếp tục lật nhanh hơn và đọc kĩ từng con chữ, dấu chấm, dấu phẩy. Khoảng khắc đọc đến trang cuối cùng, tim anh như lỡ đi vài nhịp: dòng tâm sự tự tận đáy lòng của Lang Phi hiện lên rõ nét...

"Nếu như Lý Phong biết được rằng mình lợi dụng gia thế và bản thân anh ấy để trả thù đám người từng hại chết con mình. Liệu… anh ấy có buông bỏ thứ tình cảm nam nữ này mà quay qua trả đũa lại mình. Mình sợ lắm! Mình sợ mất anh ấy! Nhưng mình không có đủ dũng khí để nói với Lý Phong sự thật về việc… mình được trọng sinh và mình tiếp cận anh ấy ngay từ đầu vì mục đích trả thù tư. Mình… em thật sự xin lỗi anh, Lý Phong!"

Tâm can Lý Phong như bị thứ gì đó xé toạt, đau như ngàn dao cứa vào trái tim. Cả cơ thể anh như con rối bị đứt dây mà té sụp xuống nền đất, quyển nhật kí theo đó rơi lăn lốc xuống gầm bàn. Dường như trong con người anh lúc bấy giờ vừa có thứ gì đó mới chết đi. Thật ai oán và đau lòng làm sao!