Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận

Chương 37: Từ nương bán lão




Lang Phi cũng hơi bất ngờ khi gặp vợ chồng Mỹ Hân tại đây, dự tính có chuyện chẳng lành, và tiếp theo thế nào bọn họ cũng sẽ không dễ dàng gì để cô ký được hợp đồng, mặc dù trong lòng có vài phần lo lắng nhưng cô vẫn phải cố giữ bình tĩnh để tiếp tục công việc này.

Lang Phi cung kính cúi chào:

"Ông đây là..."

"Tôi là Trạch Văn, cô cứ gọi Trạch lão gia là được." - Lão ta nở nụ cười dê rồi nắm tay Mỹ Hân, nói tiếp:

"Còn đây là vợ của tôi, hãy gọi cô ấy là Trạch phu nhân, mà hình như tôi nhớ không lầm là lúc trước Sở tiểu thư đây và vợ của tôi có xảy ra hiềm khích thì phải!"

Sở Lang Phi vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, cười nhẹ, giọng ôn nhu:

"Trong công việc, chắc Trạch lão gia đây không để tâm đến những chuyện riêng tư giữa tôi và vợ của ông nhỉ?"

Trạch Văn như hiểu được tâm ý của Lang Phi, cảm giác như cô đang đá xéo mình, bất chợt gương mặt của gã lúc này tối sầm lại, trong lòng nôn nóng rất muốn dạy dỗ cho Lang Phi một bài học vì lần trước đã làm xấu mặt hai vợ chồng của lão ta tại nhà hàng, lần này nhất định phải để cô không còn mặt mũi nào mà ra về, xem cô làm sao ăn nói với công ty đây.

Mỹ Hân nhếch môi cười khinh, đưa mắt liếc nhìn Lang Phi, giọng nói ỏng ẹo khiến người ta sởn hết cả da gà.

"Chồng yêu à, chuyện lúc trước em vẫn còn ấm ức lắm đó, đường đường là vợ của một đại gia giàu có như anh mà phải chịu cảnh nhục nhã bị bảo vệ đuổi ra khỏi nhà hàng, thử hỏi bạn bè của em sẽ nghĩ như thế nào chứ, còn cả danh dự của Trạch gia nữa a!"

"Em yêu hãy yên tâm, anh biết mình phải làm thế nào mà, cục cưng của anh đừng buồn nữa mà." - Lão đứng thấp hơn Mỹ Hân một cái đầu, vừa nói, tay vừa nhéo má nựng yêu ả ta, thỉnh thoảng lại luồn tay xuống mông bóp vài cái, thật là chẳng ra làm sao.



Lang Phi thừa biết mình sắp phải chịu đựng những trò đùa của bọn họ, đã chết đi sống lại một lần rồi thì còn sợ gì nữa chứ, thôi cứ mặc phó cho số phận, tới đâu thì hay tới đó vậy. Cô đành đi theo họ vào phòng vip của khách sạn đã đặt sẵn từ trước.

...

"Trạch lão gia, mời ông xem qua bản hợp đồng..."

Cô chưa kịp nói hết lời thì Mỹ Hân kiêu ngạo chanh chua đã giựt lấy bản hợp đồng trên tay, đưa mắt nhìn sơ qua một lượt, bĩu môi.

"Ừm... tôi thấy hợp đồng này có vẻ được đấy, nhưng mà..."

"Nếu có chỗ nào không ổn thì cô cứ nói, chúng tôi sẽ xem xét và sửa lại." - Lang Phi nói tiếp lời.

Cùng lúc này Mỹ Hân 'lỡ tay' làm rơi bản hợp đồng xuống sàn nhà.

"Ấy chết, tôi làm rơi nó rồi, phải làm sao đây?"

"Không sao, để tôi nhặt lên là được mà..."

Lang Phi khom người đưa tay xuống lấy thì đã bị đôi guốc cao gót nhọn của Mỹ Hân giẫm đạp lên khiến cô đau đỏ cả bàn tay rươm rướm máu. Nhưng bao nhiêu đó có là gì so với trước kia, Lang Phi cố dặn lòng mình phải thật bình tĩnh ngay trong lúc này, vì công ty LP, cô phải gắng chịu đựng.



Mỹ Hân giả vờ đau xót cho cô, tay che khoé miệng:

"Chậc chậc... Chắc là đau lắm ha, hay là Sở Lang Phi cô nên quỳ lạy dưới chân van xin tôi đi, biết đâu tôi sẽ rộng lòng khoan dung mà nhấc chiếc chân ngọc ngà này ra khỏi tay cô, nếu không... e là sẽ đau lắm đó!" - Mỹ Hân nhấn mạnh từng câu từng chữ, giọng điệu khinh thường người dưới chân mình.

Lang Phi mặc dù rất đau nhưng vẫn tỏ ra hết sức bình thường, phải kìm chế được cảm xúc, giữ cho tâm của mình ổn thì mới đánh bại được tâm lý của đối phương, cô điềm tĩnh nhìn lên Mỹ Hân mà mỉm cười nhẹ.

"Những ân oán lúc trước thì để sau này hãy tính, mà cô đã từng hãm hại tôi như thế nào chắc Mỹ Hân cô là người hiểu rõ hơn ai hết."

Ả ta từ sớm đã chướng mắt khi nhìn thấy cô, định nói gì đó nhưng bị Lang Phi nhanh chóng hớt lời:

"Tôi đã bao dung không so đo tính toán với hạn người cô thì thôi, hà cớ gì cô vẫn lòng dạ tiểu nhân mà nhắc lại chuyện cũ như vậy chứ? Trạch phu nhân, xin mời nhướn chân ra, nếu không thì..."

"Nếu không thì sao, mày làm gì được tao? Tao nói cho mày biết nhá, nếu khôn hồn thì câm cái bản họng lại, biết đâu tao sẽ mở lòng từ bi mà ký cái hợp đồng này, còn không thì ngay bây giờ cút khỏi đây, dẹp, không làm ăn gì nữa cả!!!"

Cô ta như con cẩu điên bị chọc có vài lời đã hùng hổ quát lớn tiếng, không xem lão chồng kế bên ra gì.

"Tôi nhớ không nhầm, hình như người ký kết hợp đồng với công ty LP của chúng tôi là Trạch lão gia đây chứ không phải cô, Mỹ Hân à, làm phiền cô tránh sang một bên!"

Lang Phi vẫn khuôn mặt không biến sắc, rất bình thản mà đáp lại, chính vì điều đó càng khiến cho ả có cảm giác như bị cô xem thường, khinh rẻ mà càng nổi giận hơn.

"Con tiện nhân!!! Mày dám..."