Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận

Chương 34: Nắm chặt tay nhau, lời yêu nơi tận sâu trái tim




Mỹ Hồng trước đó đã lấy đi đoạn camera quay cảnh Trần Khải đi qua đoạn hành lang giấu chất cấm vào phòng Lang Phi, nhưng bởi vì bị Lý Phong đe dọa nên đành phải giao nộp cho sở cảnh sát. Hóa ra Trần Khải là anh họ của Mỹ Hồng, cả hai đã thông đồng với nhau để hại cô từ trước.

Lý Phong lái xe đưa Lang Phi trở về căn biệt thự, anh càng nghĩ lại càng thấy thương xót cho cô. Trong căn phòng của hai người cùng không gian thơ mộng, Lý Phong với ánh mắt ấm áp đầy chân tình hướng về người con gái mình yêu.

"Phi Phi, để em phải chịu khổ nhiều rồi!"

"Chút cực khổ đó có là gì đâu, chỉ cần anh tin tưởng là em đã hạnh phúc lắm rồi!"

Phải, đối với Lang Phi mà nói thì chút khó khăn này có là gì so với những nỗi vất vả khổ đau trước kia đâu. Kiếp trước, Lang Phi bị tên tra nam Bạc Gia Kiệt và hai chị em họ hành hạ cho đến chết, đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, danh dự đều mất sạch chỉ trong phút chốc.

Cô tự hứa với lòng mình rằng: Kiếp này sẽ không nhu nhược yếu đuối như thế nữa, nhất định phải để cho bọn họ nếm trải những gì mà cô đã từng phải chịu đựng, đau thấu đến tận tâm can. Lang Phi chỉ còn cách lợi dụng Lý Phong thì cô mới có thể trả thù được bọn người ác độc ngoài kia, tự hứa với lòng là phải yêu bản thân mình trước đã, nhưng cớ sao duyên nợ cũng thật biết trêu chọc Lang Phi, khiến cho trái tim của cô một lần nữa lại mở cửa đón nhận tấm chân tình của anh, cô đã thật sự rung động trước tình cảm chân thành của Lý Phong rồi.

"Sau khi trở về lại thành phố, anh và em đến cục dân chính đăng ký kết hôn, có được không Phi Phi?" - Lý Phong với ánh mắt ấm áp nhìn cô.

Lang Phi rưng rưng ngấn lệ, khẽ mỉm cười.

"Sao anh lại gấp gáp như vậy chứ?"

Lý Phong đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô qua một bên tai, giọng trầm ấm.

"Trước đây, trên thương trường làm ăn bao lâu nay, anh làm việc không cần phải nhìn sắc mặt của ai, tự mình quyết định tất cả mà không cần phải lo lắng bất cứ điều gì.

Nhưng từ khi gặp được Sở Lang Phi em, chính em đã phá vỡ nguyên tắc của anh từ xưa đến nay, em cũng là điểm yếu duy nhất và là người quan trọng nhất của Lý Phong này. Sau những sự việc xảy ra vừa rồi, anh thật sự rất sợ, sợ một ngày nào đó sẽ lạc mất em lần nữa, Phi Phi à, anh không muốn xa em thêm một giây một phút nào cả!"

"Anh sẽ không hối hận?" - Lang Phi nhấn mạnh lại lần nữa, hi vọng sau này anh sẽ không bỏ rơi cô khi biết được sự thật ấy.



Hai tay Lý Phong run run giữ chặt lấy tay của cô, bất chợt khoé mắt anh cay cay, giọng nói như nghẹn lại.

"Một đời một kiếp, chỉ có hai ta."

Câu nói tuy đơn giản này nhưng vô cùng nghiêm túc, nó đã chứng minh rằng anh yêu cô nhiều đến nhường nào.

Cả hai đang đắm chìm trong hạnh phúc, thì đột nhiên ngay lúc này đây, từ bóng đèn đến nguồn điện đều bị cúp, cứ tưởng là bọn người ngoài kia đang định đùa giỡn gì nữa, nhưng không, dường như tất cả cầu dao nguồn điện ở trong căn biệt thự này đều đã bị cắt hết toàn bộ, các nhân viên bị một phen hú hồn hoảng sợ hét la vang cả nơi này.

Lý Phong ngay lúc đó, nắm chặt lấy tay Lang Phi như muốn trấn an cô.

"Giữ chặt tay anh, chúng ta ra ngoài xem thử coi như thế nào đã!"

Chưa kịp bước đi thì ngay lúc này đây, bất ngờ nền nhà có chuyển động nhẹ, mọi người vô cùng sợ hãi la toáng loạn cả lên. Đột nhiên mặt đất bắt đầu rung chuyển mạnh, kính cửa sổ bị vỡ rơi xuống nền, vài đồ vật thì ngả nghiêng. Triết Phong lo lắng cho an nguy của Lang Phi, vội đưa cô đến một góc tường an toàn để tránh nạn.

Một lúc sau, mặt đất cũng đang dần yên tĩnh trở lại, Lý Phong nắm chặt tay cô mà trấn an.

"Lang Phi, em không sao chứ?"

"Em không sao, có vẻ như đã hết động đất rồi thì phải!" - Mặc dù rất sợ hãi nhưng cô vẫn luôn giữ bình tĩnh.

Lúc này Lý Phong đưa cô bước vội ra xe.

"Mọi người lên xe của mình mau, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này ngay lập tức!"

Lang Phi trong lòng vô cùng lo sợ, lại càng không ngờ anh có thể điềm tĩnh như vậy trong tình cảnh hoảng loạn thế này, dường như cô cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn...



"Phong, lốp xe của chúng ta bị thủng rồi thì phải!"

"Chết tiệt! Tại sao lại hư lốp xe vào đúng ngay lúc này chứ?!"

Hình như không phải chỉ mỗi lốp xe của anh, mà là xe của tất cả mọi người cũng đều bị thủng lốp. Lý Phong cũng đoán ra được người nào đã làm ra những chuyện này rồi, chính là tên Trần Khải kia đã giở trò với những lốp xe của họ từ trước đó rồi trốn thoát.

Tất cả mọi người bây giờ ai nấy nước mắt rơi lã chã, họ đều lo lắng bấn loạn cả lên, vô cùng hoang mang và hoảng sợ.

"Có khi nào chúng ta đành phải bỏ mạng tại đây không chủ tịch?!"

"Lần này chết thật rồi, có lẽ đây là chuyến du lịch cuối cùng của bọn mình a!!!"

Lang Phi nắm chặt lấy tay anh, trong lòng mặc dù rất lo sợ nhưng cô cũng cố giữ bình tĩnh không nói một lời nào, bên cạnh Lý Phong, cô luôn có một cảm giác rất an toàn. Chỉ cần đi cùng anh, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì hay gặp khó khăn nào thì cô cũng không cần phải lo lắng nữa, vì đã có anh ở đây rồi.

Bầu trời mây đen vần vũ, đột nhiên tiếng còi hú lên, Lý Phong lúc này cũng đã nhận ra được điều gì bất thường.

"Có khả năng sóng thần sẽ ập đến, tôi yêu cầu mọi người mau chạy đến những chỗ cao để tránh nạn, chạy nhanh đi!!!"

Bọn họ nghe lời Lý Phong, vừa hoảng sợ vừa chạy thục mạng.

Anh nắm chặt lấy tay cô mà nói:

"Lát nữa, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng không được buông tay anh có biết không?!"

Lang Phi nghe được những lời này, cô càng siết thật chặt lấy tay của Lý Phong, như thay cho câu trả lời đầy ắp chân tình của mình: "Dù chúng ta có chết tại đây, nhất định cũng không được chia lìa, tay không được tách rời, mãi mãi bên cạnh nhau như thế này!"